Trường Ninh Đế Quân

Chương 734: Mạnh Trường An bị bỏ thuốc

Người của bên Hải Sa lấy đi gần hai vạn bộ quân phục của người Nhật Lang, trong suốt hai ngày đều đang kiểm tra và làm quen với chiến thuyền của Nhật Lang quốc. Hai ngày này ngoại trừ luyện công ra thì phần lớn thời gian Thẩm Lãnh đều sẽ ngồi ngẩn người trên sườn núi nhìn biển rộng, chuyện quân vụ dặn dò xuống dưới là được, không cần phải chuyện gì cũng tự làm.
Hắn suy nghĩ đến Trang Ung và Thẩm tiên sinh nhiều hơn, hai vị trưởng bối này đã làm rất nhiều chuyện cho hắn nhưng chưa bao giờ chịu nói cho hắn biết.
Trước đây, Thẩm tiên sinh và Trang Ung đều là kiểu người có tính nguyên tắc rất mạnh, nhất là Trang Ung, nhưng mà hiện tại bọn họ đều đang thay đổi nguyên tắc của mình.
Có lúc hắn nghĩ cùng Thẩm tiên sinh và Trà gia ở trong đạo quán nho nhỏ tồi tàn đó luyện công vẫn vui vẻ hơn, tay nghề nấu ăn của Thẩm Lãnh đều là rèn luyện ra ở thời điểm đó. Trước giờ Thẩm Lãnh đều chưa từng nói với bất kỳ người nào, sở dĩ hắn có yêu cầu nghiêm ngặt với thức ăn như vậy, thật ra xét đến cùng còn không phải là vì Thẩm tiên sinh từng nói với hắn phải biết báo ân ư?
Lần đầu tiên hắn ăn cơm do Trà Gia nấu đã giật mình, lần đầu tiên hắn ăn cơm do Thẩm tiên sinh làm thì đâu chỉ là giật mình mà còn muốn khóc nữa, cho nên hắn nghĩ để mình làm vẫn tốt hơn. Để mình có thể nấu ăn ngon mà hắn giống như một kẻ ngốc đi nếm các loại gia vị trước xem là mùi vị gì. Lúc ấy Trà gia và Thẩm tiên sinh đều từng nhìn thấy không chỉ một lần, chỉ là khi đó Thẩm tiên sinh và Trà gia có ai sẽ nghĩ nhiều?
Sau đó thì lòng báo ân này từ từ trở thành tình thân.
Thẩm tiên sinh và Trà gia từ ân nhân biến thành người nhà của Thẩm Lãnh, sự quan tâm đó lại càng không cần nói thêm gì nữa.
Chính là bởi vì như thế mà Thẩm Lãnh rất lo lắng cho trạng thái hiện tại của Thẩm tiên sinh. Hắn nghĩ nếu Trà gia không thể khuyên được Thẩm tiên sinh, sau khi đánh xong trận chiến với Nhật Lang quốc này hắn nên trở về nói chuyện với Thẩm tiên sinh một chút.
Đang suy nghĩ việc này thì Trần Nhiễm xách một túi đồ ăn từ đàng xa đến: "Lúc ăn cơm trong đại doanh không thấy ngươi."
Thẩm Lãnh cười cười, Trần Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, hai người kề vai nhau ngồi trên sườn núi cao nhìn biển rộng phía xa, cảnh này cực kỳ giống lúc trước hai người bọn họ ngồi cạnh bờ sông Nam Bình ở trấn Ngư Lân. Trần Nhiễm lấy từ trong túi giấy dầu ra hai cái bánh màn thầu lớn, so sánh, đưa cái lớn hơn cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh chỉ vào cái nhỏ, Trần Nhiễm lắc đầu: "Trước kia ngươi luôn nhường cái lớn cho ta, bây giờ ta không cho nữa."
Thẩm Lãnh cười nói: "Chẳng qua là một cái bánh màn thầu, xem ngươi keo kiệt chết đi được."
Hắn nhận lấy cái bánh màn thầu lớn cắn một miếng nhưng Trần Nhiễm cầm cái bánh màn thầu nhỏ lại không ăn. Thẩm Lãnh có tâm sự nên không chú ý tới, hắn cắn miếng đã ăn xong bánh màn thầu, lúc này mới nhìn thấy Trần Nhiễm vẫn chưa cắn miếng nào. Trần Nhiễm mỉm cười cũng cả đưa cái bánh màn thầu nhỏ hơn một chút kia cho Thẩm Lãnh: "Một cái không đủ ăn, ăn thêm cái này đi."
Thẩm Lãnh cảm thấy ấm áp trong lòng: "Ta ăn hết thì ngươi ăn rắm à?"
Trần Nhiễm: "Kẻ ngốc mới ăn rắm."
Gã nhét bánh màn thầu vào tay Thẩm Lãnh làm Thẩm Lãnh cảm động muốn khóc, sau đó Trần Nhiễm lại lôi từ trong lòng ra một cái túi giấy dầu, sau khi mở ra có mùi thơm liền bay ra, đó là nửa con gà nướng.
Trần Nhiễm nói: "Ngươi biết đấy, bình thường ta đều ăn gà."
Thẩm Lãnh đá một cước vào mông Trần Nhiễm, hai người vốn ngồi trên sườn núi cao, một cước này đã đạp Trần Nhiễm từ trên sườn núi trượt xuống. Trần Nhiễm cười he he, bò lên ngồi bên cạnh Thẩm Lãnh, xé cái đùi gà xuống đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lắc đầu: "Con mẹ nó đã ăn no rồi."
Trần Nhiễm cười ha ha: "Lúc nãy thấy ngươi ngồi ngẩn người ở đây, lại nhớ đại ca ta à?"
"Nhớ cha của đại ca ngươi."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Sau khi đánh xong trận này phải trở về nói chuyện với tiên sinh, đến lúc đó ngươi phải đi cùng ta, miệng lưỡi này của ta kém cỏi."
Trần Nhiễm lè lưỡi ra thụt ra thụt vào cực nhanh, lêu lêu lêu lêu...
"Nam nhân sao có thể miệng lưỡi kém cỏi chứ?"
Thẩm Lãnh: "Đại gia ngươi."
Trần Nhiễm: "Ta nói gì..."
Thẩm Lãnh nhấc chân lên thì Trần Nhiễm đã dịch mông sang một bên: "Ngươi lo lắng quá nhiều chuyện, tâm trạng luôn phiền muộn như vậy, nhưng ngươi lại luôn biểu hiện ra ngoài vui vẻ như vậy. Ta biết là ngươi muốn truyền sự vui vẻ cho người khác, không muốn để người khác cảm nhận được nỗi khổ trong lòng ngươi. Lãnh Tử, thật ra có lúc ngươi thật sự không cần nghĩ phức tạp như vậy, Thẩm tiên sinh làm gì cho ngươi cũng đều xuất phát từ hai chữ tình cảm, có thể ông ấy vẫn chưa giác ngộ được việc mình đang làm có thể làm tổn thương tới bệ hạ, nhưng mà xét đến cùng Thẩm tiên sinh không phải là người xấu."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng.
Trần Nhiễm gặm một miếng thịt gà: "Với lại, chắc hẳn là Thẩm tiên sinh vẫn sẽ nghe lời đại ca ta nói, cùng lắm thì sau khi về kinh lại bảo lão già nhà ta nói chuyện với tiên sinh. Hai lão nhân uống chút rượu, nói cái gì mà không nói được?"
Thẩm Lãnh nheo mắt: "Câu này của ngươi có dấu hiệu hơi có bất hiếu."
Trần Nhiễm: "Thôi đi, ngươi thật sự cho là hai lão nhân gia bọn họ uống rượu say rồi vẫn sẽ nói chuyện đứng đắn? Hiện giờ chúng ta rất lưu manh, bọn họ sẽ còn lưu manh gấp đôi, đến lúc đó ném hai người họ đến sông Tiểu Hoài, ngươi xem hai người họ có thể biến thành lão lãng tử sông Tiểu Hoài trong nháy mắt hay không."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu cha ngươi biết ngươi nói những lời này..."
Trần Nhiễm: "Nếu ngươi dám nói cho cha ta biết, ta sẽ tự phế mình, khiến cha ta đoạn hậu!"
Thẩm Lãnh: "..."
Trên mặt biển phía xa xa, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền của Nhật Lang quốc đang đi qua đi lại, đó là chiến binh thủy sư của Đại Ninh đang làm quen với chiến thuyền của Nhật Lang quốc. Hải Sa là một tướng quân xuất sắc nhất, lính dưới trướng gã là chiến binh Đại Ninh xuất sắc nhất. Trần Nhiễm nhìn những chiến thuyền kia đang diễn tập trận pháp, trầm mặc một lúc rồi nói: "Lúc trước bệ hạ nói cho ngươi thời gian hai năm, hai năm sau ngươi trở lại Trường An gần như trận chiến với bắc cương đã bắt đầu rồi, nhưng sau khi đánh xong Nhật Lang nhất định sẽ vượt quá thời hạn hai năm, hiện tại có lẽ bệ hạ còn chưa biết chuyện người Lang Nhật đánh vào Điệu quốc."
Thẩm Lãnh nói: "Bất kể như thế nào, đánh Hắc Vũ ta phải đi, bất kể như thế nào."
Bởi vì hắn biết bất kể như thế nào khi đánh Hắc Vũ Mạnh Trường An nhất định sẽ đi.
Biên cương đông bắc, đại doanh Tức Phong Khẩu.
Từ sau khi hỗ trợ Đạm Đài Viên Thuật chủ trì kỳ thi lớn các quân ở thành Trường An trở lại đây Mạnh Trường An không được ổn lắm, không phải không ổn về thân thể mà là đối không ổn về hoàn cảnh. Lần này thời gian gã ở lại Trường An rất lâu, thời gian ở bên người nhà cũng rất lâu, mỗi ngày đều có thể dành ra khoảng thời gian rất lâu ở cạnh hai nữ nhân và hai đứa con của gã, niềm hạnh phúc thỏa mãn đó đối lập với môi trường giá lạnh của Tức Phong Khẩu hiện tại khiến trong lòng sẽ có chút chênh lệch.
Nhưng gã là Mạnh Trường An, bắt đầu từ ngày đầu tiên trở lại đại doanh Tức Phong Khẩu gã đã khôi phục thói quen trước đây, mỗi sáng sớm bất kể thời tiết lạnh cỡ nào, dù trời trong nắng ấm hay là tuyết rơi đầy trời thì gã đều sẽ luyện công một canh giờ sau đó dùng nước lạnh tắm rửa.
Đúng lúc này bên ngoài đại doanh có một chiếc xe ngựa dừng lại. Đã rất lâu rất lâu rồi Khoát Khả Địch Tẩm Sắc chưa gặp Mạnh Trường An, trước đó mỗi ngày đều mắng Mạnh Trường An hơn một vạn lần, nhưng sau khi nhận được tin tức Mạnh Trường An đã trở lại Tức Phong Khẩu, chuyện đầu tiên nàng ta làm chính là chạy đi tắm rửa sau đó thay bộ y phục đẹp nhất, căn dặn thủ hạ chuẩn bị xe đến đây.
Kiểu mãng phu như Mạnh Trường An đương nhiên sẽ không hiểu, trong thời tiết rét lạnh này một nữ nhân còn cố ý tắm rửa gội đầu để đi gặp gã là thái độ trịnh trọng cỡ nào.
Tẩm Sắc đứng ở xa đã nhìn thấy gã kia để trần hai cánh tay xách một thùng nước giội lên người mình, dưới ánh mặt trời, một thân cơ bắp kia giống như lông vũ nhảy múa, từng chút từng chút một đảo qua tim Tẩm Sắc. Nàng ta vẫn cho rằng mình hứng thú với nam nhân đẹp chỉ là đang thưởng thức, nhưng sau khi tiếp xúc với Mạnh Trường An lâu thì nàng ta mới phát hiện, tất cả mọi nam nhân đẹp đứng trước mặt Mạnh Trường An đều là ẻo lả.
Thân binh chạy tới nói cho Mạnh Trường An biết Tẩm Sắc đến, không biết tại sao Mạnh Trường An cũng lại giật thót mình, nghĩ đến nữ nhân khiến người đau đầu kia là gã lại hơi hoảng hốt. Trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc quá nhiệt tình, quá trực tiếp, cũng quá thẳng thắn, trước giờ nàng ta đều không che giấu việc nàng ta thích Mạnh Trường An, nếu Mạnh Trường An gật đầu thì có thể nàng ta sẽ chuyển đến ở trong đại doanh quân Ninh.
Mạnh Trường An vội vàng vào phòng thay một bộ y phục đi ra, một bộ thường phục tướng quân màu đen làm cho gã nhìn dáng người thẳng tắp, khí chất xuất chúng. Gã vốn là một hán tử có khuôn mặt lạnh lùng, phối hợp với một bộ áo đen, kiểu lạnh lùng này lại càng được thể hiện rõ rệt hơn.
Khoát Khả Địch Tẩm Sắc xách góc váy của mình đi tới, váy xẻ tà cũng không thấp, khóe miệng không tự chủ được giương lên.
Nàng ta nhìn thấy Mạnh Trường An đi về phía mình, lâu như vậy không gặp nên trong lòng nàng ta có sự kích động gần như không áp chế nổi, muốn chạy tới ôm lấy gã nhưng dù sao mình cũng là trưởng công chúa của đế quốc Hắc Vũ, bất kể như thế nào cũng phải biểu hiện chừng mực một chút. Thế nhưng mà ngay một khắc này Mạnh Trường An bỗng nhiên xoay người đi về, Tẩm Sắc lập tức ngẩn người ra, tức giận giậm chân, thầm nghĩ ngươi trốn ta làm gì?
Còn chưa kịp nổi cáu thì Mạnh Trường An từ trong phòng đi ra, mang theo cái áo khoác màu đen của gã, sau khi gặp mặt liền ném áo khoác cho Tẩm Sắc: "Trời lạnh như vậy mà ngươi mặc ít như vậy, là muốn chết cóng ở chỗ ta sau đó vu oan cho ta à?"
Tẩm Sắc mừng rỡ, hết sức cẩn thận choàng áo khoác của Mạnh Trường An lên người mình, còn phải thật cẩn thận không cho áo khoác che đi đôi chân đẹp đẽ của mình. Trong thời tiết rét lạnh mà vẫn dám để lộ chân ra ngoài cũng chỉ có nữ nhân Hắc Vũ mới làm được, theo bọn họ thấy chỉ cần không phải là trời mưa hay tuyết rơi, thời tiết lạnh cỡ mấy cũng không phải lý do ngăn cản bọn họ mặc váy.
Nhưng sau khi vào phòng của Mạnh Trường An nàng ta liền không nhịn được bắt đầu run run, nhiệt độ trong ngoài phòng chênh lệch hơi lớn, lò lửa cháy rất đượm, không bao lâu sau mặt nàng ta nhìn có vẻ hơi đỏ hồng, giống như vừa mới uống rượu vậy.
Mạnh Trường An không hiểu tại sao mặt nàng ta đỏ như vậy, động thủ rót một chén trà đưa cho nàng ta, Tẩm Sắc lắc đầu: "Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì không nên để ta uống trà."
Mạnh Trường An: "Hửm?"
Tẩm Sắc vẫy tay, thân vệ của nàng ta đặt một cái hộp gỗ ở trên bàn rồi lui ra ngoài. Tẩm Sắc đóng cửa phòng lại, sau đó mở hộp gỗ ra, bên trong là hai bình rượu nhìn rất tinh xảo, bình rượu cũng không biết là bằng ngọc hay là chất liệu gì mà nhìn trong suốt.
"Rượu?" Mạnh Trường An hỏi: "Có ý gì?"
Tẩm Sắc hất cằm lên kiêu ngạo nói: "Nam nhân các ngươi cửu biệt trùng phùng chuyện đầu tiên làm chính là uống rượu chúc mừng. Ngươi và ta cũng coi như là cửu biệt trùng phùng, cũng coi như là bằng hữu chứ. Trà mặc dù uống ngon nhưng không có ý nghĩa như rượu, ngươi uống rượu cùng ta, ta biết ngay ngươi là xem ta là bằng hữu."
Mạnh Trường An: "Ta có rượu."
Tẩm Sắc: "Uống rượu ta mang đến không được?"
Mạnh Trường An: "Sợ ngươi hạ độc chết ta."
Tẩm Sắc căm tức, mở một bình rượu ra nốc một ngụm, lại mở bình còn lại ra cũng nốc một ngụm, sau đó nhìn Mạnh Trường An giống như thị uy: "Còn sợ không?"
Mạnh Trường An bất đắc dĩ, nhận lấy một bình rượu Tẩm Sắc đưa cho gã định uống, Tẩm Sắc nhất định phải chạm bình với gã một cái, chạm thì chạm thôi, Mạnh Trường An uống một ngụm rồi lắc đầu: "Đây cũng tính là rượu? Ngọt."
"Ngươi đừng khinh thường rượu này, ở Hắc Vũ chúng ta không mấy nam nhân có thể uống hết một bình này mà vẫn đứng vững không ngã."
Bản thân Tẩm Sắc lại uống một ngụm lớn, ngực phập phồng dữ dội, giống như là căng thẳng.
Mạnh Trường An hừ một tiếng: "Đó là nam nhân của Hắc Vũ các ngươi kém cỏi."
Một hơi uống hơn một nửa bình.
Một lát sau Mạnh Trường An lắc lắc đầu: "Sao lại cảm giác choáng váng, hình như càng ngày càng nóng?"
Tầm mắt hơi mơ hồ, lờ mờ nhìn thấy Tẩm Sắc ném cái áo khoác màu đen của gã qua một bên, lại lờ mờ nhìn thấy cái váy dài trắng tinh trên người nàng ta cởi xuống, lấp ló một mảng trắng nõn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận