Trường Ninh Đế Quân

Chương 1072: Vất vả quá độ

Tướng quân phủ võ bị Thừa Nhân Tri Sác bị hoàng đế Tang quốc triệu kiến khẩn cấp, nơi này tuy tiếp giáp Kinh Kỳ đạo nhưng muốn đến đô thành Tang quốc cả đi cả về cũng phải hết mười ngày nửa tháng, huống hồ mỗi lần tướng quân phủ võ bị đi đô thành đều phải ở vài ngày. Hoàng đế là tỷ phu của ông ta, ông ta được xem như thân tín bên cạnh hoàng đế, và còn phụ trách một việc tuyệt mật, Anh Điều Thái không yên tâm giao chuyện này cho người khác.
Tu Di Ngạn dùng cơm ở phủ tướng quân võ bị. Nói thật, đồ ăn của người Tang quốc khiến y cực kỳ thất vọng, thật sự nhạt nhẽo, cũng may là khả năng thích ứng của y mạnh hơn người bình thường nhiều.
Năm đó y làm sát thủ dưới trướng phu nhân của Mộc Chiêu Đồng. Phu nhân của Mộc Chiêu Đồng là người Tang, cho nên y cũng học được không ít ngôn ngữ của ngươi Tang, đến đây sẽ không gặp cảnh ngôn ngữ không thông. Quan trọng nhất là được lợi nhiều từ cái miệng của Lý Bất Nhàn, bởi đã nói với y quá nhiều chuyện tầm phào. Y dựa vào những chuyện này của Lý Bất Nhàn mà nhanh chóng khiến ba vị phu nhân kia xoay mòng mòng, cho nên Tu Di Ngạn nghĩ nên cảm ơn lão tổ tông của Lý Bất Nhàn, đại nhân vật đã viết ra Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư đó.
So với gã trượng phu rất xấu cũng rất lùn của mấy vị phu nhân này mà nói, Tu Di Ngạn thật sự là một người anh tuấn, còn là một người thú vị nữa.
Cho nên ngày hôm sau, nhị phu nhân nói có một số việc muốn mời Tu Di Ngạn giúp đỡ, Tu Di Ngạn lại mang một món quà nhỏ đến, lúc trời sắp tối mới rời đi. Nhị phu nhân khoảng ba mươi lăm tuổi, một nữ nhân thoạt nhìn có vẻ rất hòa thuận, nhưng nhìn từ tác phong phù phiếm khi tiễn Tu Di Ngạn ra ngoài thì hẳn là cũng không hòa thiện cho lắm.
Ngày thứ ba nhị phu nhân lại cho mời, Tu Di Ngạn đi.
Ngày thứ tư, nhị phu nhân cũng cho mời, Tu Di Ngạn sợ, cho nên từ chối rằng võ quán của mình khá bận, thật sự không thể rứt ra được, kết quả là nhị phu nhân ngồi trong cái kiệu nhỏ độc đáo của người Tang đến võ quán.
Ngày thứ năm Tu Di Ngạn cảm thấy chắc hẳn là không có chuyện gì nữa, tam phu nhân cho mời.
Tu Di Ngạn ngồi trên bậc thềm trước cửa nghĩ, mình trả giá như vậy, sau khi trở về gặp Thẩm Lãnh nên đòi một ít phần thưởng mới được, cho dù không có thưởng thì tốt xấu gì cũng nên cho một ít phí dinh dưỡng...
Mười ngày sau, Tu Di Ngạn đã nghe ngóng được một vài tin tức rất quan trọng.
Đại khái y đã hỏi thăm được Tang quốc chuẩn bị xây dựng thủy sư, hơn nữa còn xem như là dốc hết quốc lực để xây dựng thủy sư, là Thừa Nhân Tri Sác đang xử lý việc này. Lần này Thừa Nhân Tri Sác đi đô thành cũng là bởi vì hoàng đế Tang quốc Anh Điều Thái đã phát động phú hộ trên khắp Tang quốc, mỗi hộ đều phải quyên góp tiền. Về tiền tài gom góp cũng được kha khá rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thủy sư sẽ được xây dựng ở vùng đảo Đông Môn, Mục Dã đạo.
Ngoài việc này ra, nhị phu nhân còn nói cho Tu Di Ngạn biết mấy năm nay Thừa Nhân Tri Sác vẫn luôn huấn luyện mật điệp, hàng năm đều sẽ có rất nhiều người Tang quốc lẻn vào hải cương Đại Ninh thăm dò địa hình và vẽ bản đồ, nhưng nhị phu nhân cũng không biết nhiều chuyện, tin tức hữu dụng mà Tu Di Ngạn moi được từ nàng ta ít ỏi đến đáng thương. Cũng may Thừa Nhân Tri Sác rất thương tam phu nhân, tam phu nhân biết được nhiều chuyện hơn nhị phu nhân rất nhiều.
Ví dụ như Thừa Nhân Tri Sác sẽ là đại tướng quân thủy sư, còn một trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng ông ta tên là Thỉ Chí Di Hằng.
Thỉ Chí Di Hằng từng đi Đại Ninh hai lần, lần đầu tiên là đi với thân phận thư đồng, khi đó Tang quốc nội loạn, Anh Điều Thái đưa con trai ông ta là Anh Điều Liễu Ngạn đến Tứ Hải Các ở Trường An Đại Ninh xin học để bảo vệ hắn ta. Sở dĩ lựa chọn đi Trường An là vì quan hệ giữa phu nhân của Mộc Chiêu Đồng và Anh Điều Thái không phải là tầm thường, là người cùng một nhà.
Kết quả là trong mắt Anh Điều Liễu Ngạn chỉ thấy sự phồn hoa cẩm tú của Đại Ninh, một lòng một dạ nghĩ làm sao để có được phồn hoa cẩm tú này. Mấy năm ở Trường An hắn ta cũng vẽ rất nhiều bản đồ, kết quả là người chưa trốn thoát đã bị phủ Đình Úy giam giữ đến giờ.
Thỉ Chí Di Hằng trốn thoát trở lại Tang quốc, dùng những gì y học được từ Đại Ninh để huấn luyện binh lính, giúp Anh Điều Thái thống nhất toàn cảnh Tang quốc. Sau này Thỉ Chí Di Hằng đi Đại Ninh lần thứ hai muốn cứu Anh Điều Liễu Ngạn ra, kết quả là còn không vào Trường An đã bị người của phủ Đình Úy chặn lại, tan tác trở về.
Tam phu nhân nói cho Tu Di Ngạn biết, vốn dĩ Anh Điều Thái định để cho Thỉ Chí Di Hằng làm đại tướng quân thủy sư, mục tiêu của thủy sư Tang quốc chỉ có thể là Đại Ninh, nhất định phải là Đại Ninh. Bọn họ muốn dùng thời gian khoảng chừng ba năm để tạo ra một đội thủy sư siêu cấp cường đại tiến công Đại Ninh. Cho dù không thể chiếm lĩnh toàn cảnh Đại Ninh thì cũng phải cắt bỏ một miếng thịt lớn trên người Đại Ninh.
Vì thế hoàng đế Anh Điều Thái đã lập lời thề trước mặt văn võ bá quan, trước khi xây dựng xong thủy sư, mỗi ngày ông ta chỉ ăn hai món ăn, không ăn thịt, không uống rượu. Ông ta còn hạ lệnh cho văn võ bá quan giám sát ông ta, nếu ông ta vi phạm lời thề của mình thì cắt đứt một ngón tay để chuộc tội. Dưới sự tác động của ông ta, cả triều đình văn võ Tang quốc cũng như vậy.
Sau khi Thỉ Chí Di Hằng trở về từ Đại Ninh lần thứ hai, bởi vì không thể cứu được Anh Điều Liễu Ngạn nên Anh Điều Thái nổi giận đùng đùng, đưa giáng y xuống ba cấp, còn giao chuyện xây dựng thủy sư cho Thừa Nhân Tri Sác, cũng giao cả đội ngũ do Thỉ Chí Di Hằng huấn luyện cho Thừa Nhân Tri Sác.
Giờ khắc này, Thỉ Chí Di Hằng đang làm giám quản ở vùng đảo Đông Môn Mục Dã đạo. Rất nhiều thợ đã tập hợp ở đảo Đông Môn, việc xây dựng đại doanh thủy sư và xưởng thuyền đã sớm bắt đầu, chỉ là bởi vì tài lực không đủ nên giữa chừng phải dừng lại. Sau này Anh Điều Thái phát động toàn bộ phú hộ của Tang quốc quyên tiền mới giải quyết được vấn đề.
Người Tang đáng sợ.
Đây là nhận thức của Tu Di Ngạn, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn, sẽ ẩn nhẫn, sẽ ngủ đông, sẽ cụp đuôi làm chó vì mục tiêu, nhưng một khi đã chuẩn bị đầy đủ, bọn họ sẽ từ chó biến thành sói, loại sói ăn tươi nuốt sống không nhả xương.
Ở Tang quốc lâu, Tu Di Ngạn lại càng cảm thấy người nơi này đều có một sự tàn nhẫn, sự tàn nhẫn nằm sâu trong nội tâm.
Ngày thứ mười một, Tu Di Ngạn tự giam mình ở trong phòng ngủ, mới ngủ được một lúc không lâu thì đệ tử ở bên ngoài vội vã chạy vào, cúi người ở bên ngoài nói tam phu nhân phủ tướng quân võ bị cầu kiến. Tu Di Ngạn giơ tay lên ôm mặt, thầm nghĩ lão tử không nên ưu tú như vậy.
Không bao lâu sau tam phu nhân được mời vào võ quán, đương nhiên là vào từ cửa sau.
Trên bàn bày rượu, rượu của người Tang không đủ cay, điểm này khiến Tu Di Ngạn hết sức không hài lòng. Cũng may lúc trước thương đội của phiếu hào Thiên Cơ nghĩ cách tìm đến y, chi viện cho y lượng lớn tiền tài, hơn nữa đã mang đến loại rượu nặng mà y thích, điều này làm cho Tu Di Ngạn cực kỳ thỏa mãn.
Đồ nhắm là Tu Di Ngạn đích thân động thủ làm, nấu vài món ăn đã khiến tam phu nhân cảm động đến tột đỉnh. 2 – 3 chén rượu vào bụng, Tu Di Ngạn giả vờ như hơi say hỏi một câu: "Khi nào tướng quân đại nhân trở lại?"
"Còn sớm."
Tam phu nhân sắc mặt có chút thản nhiên đích đỏ: "Chẳng lẽ ngươi đang mong tướng quân đại nhân trở lại?"
"Ta..." Tu Di Ngạn không dám trả lời trực tiếp, cười cười nói: "Tùy tiện hỏi chút."
"Ông ấy phái người truyền tin về, nói là phải ở lại đô thành thêm một khoảng thời gian, bảo chúng ta không cần lo lắng. Nếu không thì ta cũng sẽ không ra ngoài tìm ngươi... Tướng quân đại nhân nói sau khi ông ấy từ đô thành trở về sẽ phải đi đảo Đông Môn chứ không phải là về thẳng nhà. Sau khi đến đảo Đông Môn ông ấy sẽ phái người đến đón ta đi, nghĩ có lẽ phải ở bên đó rất lâu."
Tam phu nhân u oán liếc mắt nhìn Tu Di Ngạn một cái, Tu Di Ngạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đảo Đông Môn?"
Tu Di Ngạn nói: "Vẫn là vì chuyện chuẩn bị xây dựng thủy sư phải không."
"Ừm, đúng vậy."
Tam phu nhân nói: "Tướng quân đại nhân nói bệ hạ nghiêm lệnh, rút ngắn thời gian dự định tạo ra thủy sư từ ba năm còn hai năm. Thật sự nếu không mau chóng xây dựng xong thủy sư, bên phía người Ninh cũng sẽ khôi phục lại từ cuộc chiến với người Hắc Vũ. Hơn nữa mật điệp của chúng ta do thám được người Ninh đã xây dựng Đông Hải Thủy Sư của bọn họ, hiện giờ cũng đang huấn luyện tân binh. Lúc này chính là so với tốc độ, nếu Đông Hải Thủy Sư của người Ninh trở nên cường đại sớm hơn chúng ta, vậy thì sẽ là người Ninh tiến công Tang quốc chúng ta. Nếu thủy sư của chúng ta có thể tác chiến sớm hơn người Ninh, như vậy thì sẽ là chúng ta tiến công Ninh quốc."
"Tại sao lại nhất quyết tiến công Ninh quốc?" Tu Di Ngạn hỏi một câu.
"Bởi vì Ninh quốc rất giàu có, vô cùng giàu có."
Tam phu nhân thở dài: "Tại sao ngươi luôn thích nói chuyện những này với ta? Lúc tướng quân đại nhân nói những chuyện này với ta, ta không thể không hùa theo, mà ngươi cũng thích nói những chuyện này. Chẳng lẽ ngươi không biết ta tới tìm ngươi không phải muốn nói những chuyện không liên quan này với ngươi?"
Tu Di Ngạn vỗ vỗ lên lưng mình, cảm thấy mình còn có thể kiên trì thêm một chút, vì thế đứng dậy: "Ta vừa mới đun nước nóng, ta còn có một cái thùng gỗ rất lớn rất lớn, loại thùng gỗ lớn mà một người ngâm trong thùng có vẻ sẽ rất trống trải."
Tam phu nhân lập tức đỏ mặt, cúi đầu: "Hai người thì sao?"
Một canh giờ sau, tam phu nhân từ cửa sau rời khỏi võ quán lên xe ngựa, trước khi lên xe còn quay đầu lại cười với Tu Di Ngạn. Nhìn thấy nụ cười này Tu Di Ngạn liền sợ, thầm nghĩ chuyện này gì, trước khi đến đây chưa từng nghĩ đến chiêu thức này, lúc y tới tâm trạng rất tráng liệt, mang theo ý chí quyết tử mà đến. Kế hoạch y vạch ra là không ngừng ám sát, giết chết từng người từng người có thể sẽ uy hiếp đến Đại Ninh. Đương nhiên mấy năm nay y cũng âm thầm giết không ít người, nhưng phương thức thu hoạch tình báo như vậy thì thật sự là y chưa từng nghĩ đến.
Cũng là không phải không được, chỉ là hơi nhiều quá.
Phiền phức.
Chống lưng đi về phòng, Tu Di Ngạn sắp xếp lại tin tức mới mà mình vừa mới moi được từ miệng tam phu nhân. Khi hai người quấn quýt, tam phu nhân nói cho y biết để nhằm vào Đông Hải Thủy Sư của Ninh quốc, Thỉ Chí Di Hằng đang huấn luyện một đám thủy quỷ, những người này sẽ lẻn vào Ninh quốc trước khi đại chiến, nghĩ cách hủy diệt chiến thuyền của Đại Ninh Đông Hải Thủy Sư, càng nhiều càng tốt.
Ngoài ra, chiến thuyền của thủy sư Tang quốc tạo ra là nhằm vào chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh, trong đó có một loại chiến thuyền tên là Long Quy. Loại chiến thuyền này uy lực khổng lồ, hơn nữa còn có thể va chạm ở trong hải chiến. Chỉ là tam phu nhân cũng không nói ra được Long Quy rốt cuộc có hình dáng gì. Đáng sợ hơn là người Tang lại có thể lấy được một số bản vẽ chiến thuyền của Ninh từ xưởng thuyền An Dương Đại Ninh. Nghĩ mà xem, người Ninh trong xưởng thuyền An Dương tất nhiên sẽ không bị người Tang mua chuộc đơn giản như vậy, nhưng trong xưởng thuyền An Dương cũng có không ít người Cầu Lập.
Đúng lúc này giọng nói của đệ tử ở ngoài cửa truyền đến.
"Sư phụ, bên ngoài có khách cầu kiến."
Tu Di Ngạn vỗ vào gáy bộp một tiếng, thầm nghĩ nếu lúc này nhị phu nhân lại đến, sợ là mình sẽ ngỏm rồi.
"Ai?"
"Không biết, tự xưng là đồng hương Lâm Việt của sư phụ, làm buôn bán."
"Phù..."
Tu Di Ngạn thở phào một hơi, biết là người của phiếu hào Thiên Cơ đến.
Không bao lâu sau người của phiếu hào đã vào thư phòng của Tu Di Ngạn, người trẻ tuổi này họ Thẩm, người của Thẩm gia, tên là Thẩm Phúc Thành, tên nghe có vẻ quê mùa, nhưng người trông rất thanh tú và đẹp, mới 24 – 25 tuổi.
"Nhìn sắc mặt Tu Di tiên sinh có vẻ không tốt?"
Thẩm Phúc Thành liếc mắt nhìn Tu Di Ngạn một cái, sau đó hỏi một câu theo bản năng.
"Ta không sao..."
Tu Di Ngạn viết lại tin tức mình tìm hiểu được rồi đưa cho Thẩm Phúc Thành: "Mau chóng đưa đi cho Đông Hải Thủy Sư, nói với người của Đông Hải Thủy Sư là ta sẽ mau chóng nghĩ cách lấy được bản vẽ chiến thuyền Long Quy, bảo bọn họ cẩn thận ứng đối với mật điệp của người Tang."
"Ta biết rồi."
Thẩm Phúc Thành cất thư đi: "Ngươi quá vất vả rồi, nên nghỉ ngơi một chút."
Tu Di Ngạn thở dài: "Hai chữ vất vả này dùng rất hay."
Thẩm Phúc Thành không hiểu, chỉ cho là đang nói đùa.
"Tu Di tiên sinh còn có chuyện gì cần ta giúp không?"
"Cái đó..."
Tu Di Ngạn rướn người về phía trước: "Thuốc của Thẩm gia các ngươi thiên hạ vô song, ta muốn hỏi ngươi, có thuốc chữa lưng không?"
"Lưng?"
Thẩm Phúc Thành: "Là luyện công bị thương? Lát nữa sau khi trở về ta phái người đưa chút thuốc trị thương đến cho ngươi."
"Cũng..." Tu Di Ngạn cười ngượng: "Cũng không phải đều là cả lưng, chủ yếu là... Lưng và thận..."
Thẩm Phúc Thành ngây người ra, một lát sau bỗng hiểu tại sao Tu Di Ngạn nói hai chữ vất vả này dùng rất hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận