Trường Ninh Đế Quân

Chương 1372: Ai cũng không được

Thư viện.
Lại Thành rót một chén trà nóng cho lão viện trưởng, ngồi xuống đối diện với lão viện trưởng sau đó thở dài một hơi, dường như có tâm trạng nặng nề.
“Biết ngay là ngươi sẽ đến.”
Lão viện trưởng cười cười nói: “Chuyện lần này khác với lần trước, cảm thấy làm khó, cảm thấy rối rắm?”
“Vâng.” Lại Thành nói: “Lần này quả thật là khác, lần trước Thẩm Lãnh có liên quan vụ án, nhìn có vẻ như nghiêm trọng nhưng thực ra rất nhẹ, có thể khống chế được, nói thật nếu cưỡng chế ép xuống thì cũng ép xuống được, nhưng mà lần này, bệ hạ cũng ép không xuống được.”
Ông ta liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: “Chuyện lần này, trong triều đình vẫn chưa có người nào làm khó dễ Thẩm Lãnh là vì trước đó quả thực phiếu hào Thiên Cơ làm rất tốt, cũng quá quan trọng, lúc này nếu triều đình trở mặt, các bách tính đều sẽ nói triều đình máu lạnh vô tình, triều đình phải giữ thể diện, bệ hạ phải giữ thể diện.”
“Cho nên rất nhiều người đều đang chờ, chờ phủ Đình Úy mau chóng đưa ra một đáp án.”
Lại Thành nói: “Nhưng thời gian sẽ không quá lâu, ta đoán chậm nhất là một tháng, nếu vẫn chưa có một câu trả lời xác thực, vậy thì trong triều đình sẽ có người đứng ra.”
Lão viện trưởng cười nói: “Đâu có cho thời gian một tháng, nếu nửa tháng không có tin tức xác thực gì là sẽ có người sâm tấu Thẩm Lãnh, nhưng kéo dài đến nửa tháng cũng không có vấn đề gì.”
Lại Thành nói: “Tiên sinh lại không lo lắng chút nào.”
“Ta lo lắng cũng không có tác dụng gì.”
Lão viện trưởng nói: “Bây giờ ta thật sự đang dưỡng lão, không hỏi đến chuyện trong triều đình, chuyện này xét đến cùng cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của bệ hạ đối với Thẩm Lãnh, người bị thương lớn nhất chính là bản thân Thẩm Lãnh, quy mô của phiếu hào Thiên Cơ quá lớn... Nhưng có lẽ ngay cả phiếu hào Thiên Cơ cũng không bị thương, ta nói bản thân hắn bị thương là về chuyện nhân tình.”
Lại Thành ngẩn ra.
Lão viện trưởng nói: “Lấy tư khí đi làm việc của quốc khí, có phải khả năng vận chuyển này làm cho người ta rất sợ hãi không?”
Lại Thành lại ngẩn người.
Lão viện trưởng tiếp tục nói: “Lần này người muốn nhằm vào Thẩm Lãnh nắm bắt rất chuẩn, chuẩn hơn nhiều trước kia. Lâm Lạc Vũ muốn mau chóng trải đường giúp Thẩm Lãnh, để cho các bách tính Đại Ninh biết rõ phiếu hào Thiên Cơ là của Thẩm Lãnh thì cũng sẽ không có mâu thuẫn quá lớn, để cho các quan viên của Đại Ninh biết phiếu hào Thiên Cơ là của Thẩm Lãnh thì cũng sẽ không có mâu thuẫn quá lớn, suy nghĩ của nàng ta...”
Lão viện trưởng dừng lại một chút, sắp xếp lại từ ngữ.
“Suy nghĩ của nàng ta rất xa rộng.”
Lại Thành gật đầu: “Quả thật vậy.”
Lão viện trưởng nói: “Chuyện này, ngươi có từng nghĩ tới thái độ của bệ hạ không?”
Lại Thành thở dài: “Chính bởi vì nghĩ tới thái độ của bệ hạ nên ta mới lo lắng. Nếu như có thể nhân cơ hội này cắt giảm quy mô của phiếu hào Thiên Cơ, đối với triều đình mà nói mới là chuyện tốt.”
Lão viện trưởng lại hỏi: “Vậy ngươi có nghĩ tới tại sao Lâm Lạc Vũ phải làm cho phiếu hào Thiên Cơ lớn như vậy không?”
Lại Thành cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ta không biết nữ nhân này, nhưng nhìn từ cách làm việc và điều hành phiếu hào Thiên Cơ của nàng ta, đây là một nữ tử cực kỳ trí tuệ, chắc sẽ không có chuyện nàng ta không nghĩ đến nếu làm cho phiếu hào Thiên Cơ quá lớn sẽ có ảnh hưởng đối với Thẩm Lãnh.”
Lão viện trưởng cười nói: “Làm sao nàng ta có thể không nghĩ đến chứ, nàng ta là cố ý.”
Sau khi nói xong câu này, lão viện trưởng đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn khu vườn tươi tốt bên ngoài, cười cười nói: “Một nữ tử có chút khí phách.”
“Khí phách?”
Lại Thành không hiểu.
“Ừ, có chút khí phách.”
Lão viện trưởng nói: “Có mấy lời ta không nên nói, nhưng mà hôm nay chỉ có chúng ta, ta cũng đã đến tuổi này rồi thì không cần cẩn thận chặt chẽ nữa, cho nên ta sẽ nói thêm vài câu... Lâm Lạc Vũ có quan tâm đến Thẩm Lãnh không? Tất nhiên là quan tâm. Thẩm Lãnh nói nàng ta coi Thẩm Lãnh như đệ đệ ruột.”
Lão viện trưởng quay đầu lại liếc nhìn Lại Thành một cái: “Nếu nàng ta thật sự quan tâm đến Thẩm Lãnh như vậy, liệu nàng ta có bất mãn với thái độ của bệ hạ đối với Thẩm Lãnh hay không?”
Lại Thành: “Nàng ta có cái gì để bất mãn chứ, bệ hạ đối đãi với Thẩm Lãnh đã rất tốt rồi.”
Lão viện trưởng lắc đầu: “Ngươi cảm thấy rất tốt nhưng chưa chắc nàng ta cảm thấy rất tốt, nhất là thời gian trước bệ hạ cố ý chèn ép Thẩm Lãnh, Lâm Lạc Vũ nhất định rất tức giận, nàng ta nghĩ bệ hạ đã phụ Thẩm Lãnh.”
Trong nháy mắt đầu óc Lại Thành đã thông thoáng hơn một chút.
“Thông qua chuyện nam cương lũ lụt lần này, nàng ta tạo ra cho phiếu hào Thiên Cơ danh tiếng không gì sánh kịp trong các bách tính, có thể tưởng tượng ra được cho dù vụ án xảy ra, nạn dân ở các nơi như Hồ Kiến đạo Tức Đông đạo cũng không thể tin là người của phiếu hào Thiên Cơ đã tráo đổi vật tư, bọn họ vẫn ghi nhớ lòng tốt của phiếu hào Thiên Cơ, thậm chí còn bất bình thay phiếu hào Thiên Cơ.”
Lão viện trưởng gật đầu: “Không sai, điểm này Lâm Lạc Vũ làm rất tốt, không tiếc dùng mấy trăm vạn ngân lượng để đổi lấy một danh tiếng tốt. Đương nhiên, nói thì nói như thế, người ta thật sự cứu nạn cứu người, các bách tính tin tưởng cũng là lẽ thường.”
Lão viện trưởng tiếp tục nói: “Lâm Lạc Vũ đang cố ý làm cho bệ hạ nhìn, nàng ta không ngốc, chỉ là nàng ta đang đánh cược.”
“Đánh cược?”
Lại Thành nhíu mày trầm tư, qua một lúc lâu sau đột nhiên sực hiểu ra, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch: “Nàng ta đánh cược quá lớn.”
“Đúng vậy, đánh cược quá lớn.”
Lão viện trưởng thở dài một hơi: “Cho nên ta mới nói, nàng ta có chút khí phách, cũng rất tùy hứng... Nàng ta lo lắng là trong tương lai Thẩm Lãnh sẽ bị bài xích, ngay cả bệ hạ mà nàng ta cũng không tin, huống chi là thái tử điện hạ? Nàng ta đang chuẩn bị mọi thời khắc, nếu sau này có một ngày triều đình định tội cho Thẩm Lãnh, là kiểu định tội thật sự, nàng ta nhất định sẽ làm cho triều đình cảm giác thấy đau, làm cho Đại Ninh cũng cảm thấy đau.”
“Lần cứu trợ này, phiếu hào Thiên Cơ đã có sức ảnh hưởng rất lớn ở các đạo nam cương, mà trước đó, phiếu hào Thiên Cơ đã khống chế thương nghiệp ở Nam Bình đạo, Vân Hải đạo đến mức người ta lo lắng.”
Lão viện trưởng nhìn Lại Thành liếc mắt một cái: “Những lời này quá đại nghịch bất đạo, nhưng mà hôm nay ta cũng tùy hứng muốn nó đến... Nếu bệ hạ thất vọng về Thẩm Lãnh, hoặc là tương lai thái tử điện hạ có thất vọng về Thẩm Lãnh vì duyên cớ gì đó, việc Lâm Lạc Vũ chuẩn bị là phản, chỉ cần là sự sống chết của Thẩm Lãnh bị triều đình uy hiếp, nàng ta sẽ làm được.”
“Hiện tại nàng ta làm chính là để cho bệ hạ nhìn, phiếu hào Thiên Cơ có năng lực như vậy, nếu bệ hạ hiện tại mặc kệ sức ảnh hưởng lớn như vậy mà trực tiếp loại bỏ phiếu hào Thiên Cơ thì sẽ dẫn đến rung chuyển...”
Lão viện trưởng nói: “Với sức của một nữ tử, phải chống lại cả triều đình, ngươi nói có phải hơi khí phách không?”
Lại Thành thở dài: “Hiện tại ta không biết rốt cuộc là nàng ta quá thông minh hay quá ngu xuẩn nữa... Nàng ta dựa vào đâu mà cho rằng tương lai sẽ có người bằng lòng đứng về phía một phiếu hào phản kháng triều đình?”
Lão viện trưởng: “Ngươi đó... Thật ra trong lòng đã sớm hiểu rồi. Nếu Thẩm Lãnh thật sự muốn phản, ít nhất Mạnh Trường An bên đông cương sẽ lập tức đi theo, với sức ảnh hưởng của phiếu hào Thiên Cơ ở vùng nam cương, ngươi biết sẽ là hậu quả nghiêm trọng cỡ nào. Thái độ của Lâm Lạc Vũ chính là để cho bệ hạ biết, bệ hạ muốn động đến Thẩm Lãnh, cho dù nàng ta không ngăn cản được thì cũng sẽ làm cho Đại Ninh mất một miếng thịt, máu chảy thành sông.”
Lại Thành nói: “Cho nên, thật ra bệ hạ thấy rất rõ ràng.”
Lão viện trưởng cười nói: “Đương nhiên bệ hạ thấy rất rõ ràng.”
Sự lo lắng trong ánh mắt Lại Thành càng rõ hơn: “Tiên sinh cũng biết suốt nhiều năm như vậy bệ hạ vẫn luôn làm một việc, đó là diệt trừ tất cả những mối uy hiếp trong ngoài Đại Ninh, bất kể là chinh chiến đối ngoại hay hành động đối nội đều là như vậy. Nếu bệ hạ coi phiếu hào Thiên Cơ là uy hiếp thì nhất định sẽ không nương tay”
Lão viện trưởng lắc đầu: “May mắn, may mà bệ hạ là bệ hạ, Thẩm Lãnh là Thẩm Lãnh, thái tử điện hạ là thái tử điện hạ.”
Lời này có chút khó hiểu nhưng Lại Thành hiểu.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện này, cuối cùng vẫn phải xem tương lai, cuối cùng vẫn phải xem Thẩm Lãnh.”
Cùng lúc đó, một chiếc thuyền buôn trên sông Nam Bình, Lâm Lạc Vũ bưng một chén trà chậm rãi đi đến đầu thuyền, một bàn tay bám vào mép thuyền, nhìn phong cảnh hai bờ sông, dường như rất bình tĩnh, không hề lo lắng quá mức vì phiếu hào Thiên Cơ xảy ra chuyện không hay.
Nhan Tiếu Tiếu cầm một cái áo choàng đi ra, khoác lên vai Lâm Lạc Vũ: “Tỷ tỷ, trên sông gió lớn.”
Lâm Lạc Vũ cười cười có ý cảm ơn: “Bản thân muội cũng không mặc nhiều thêm chút.”
Nhan Tiếu Tiếu nói: “Muội là người tập võ.”
Nàng ta hỏi: “Tỷ tỷ, chuyện quận Trọng An lần này thật sự là người của phiếu hào chúng ta làm sao? Muội vẫn không quá tin là người của chúng ta sẽ làm chuyện như vậy. Đại chưởng quầy Trần Tam Dương mất tích, có lẽ là người động tay chân cố ý gây ra, muội đoán có thể Trần Tam Dương đã xảy ra chuyện.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Chưa tới quận Trọng An xem kỹ, hiện tại ta cũng không thể xác định được gì. Trần Tam Dương này... năng lực bình thường, nhưng ta cũng muốn tin vì mối quan hệ với Trần Nhiễm mà hắn sẽ không hãm hại phiếu hào Thiên Cơ.”
Nhan Tiếu Tiếu hơi lo lắng: “Tỷ tỷ, liệu bệ hạ có vì chuyện này mà động thủ với phiếu hào chúng ta không?”
“Không biết.”
Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: “Bệ hạ đã nhìn thấy thái độ của ta .”
Nhan Tiếu Tiếu nói: “Chính bởi vì biết bệ hạ nhìn thấy thái độ của tỷ tỷ nên muội mới càng lo lắng. Nếu bệ hạ coi phiếu hào là uy hiếp, với tính cách của bệ hạ...”
“Ta chỉ muốn xem thử rốt cuộc bệ hạ có thái độ gì.”
Lâm Lạc Vũ hơi cong khóe miệng lên: “Cho dù bệ hạ nhằm vào phiếu hào thì cũng sẽ không mặc kệ sự chết sống của hàng vạn người làm trong phiếu hào. Tại sao ta lại làm cho phiếu hào lớn như vậy? Chỉ là vì làm lớn thì có thể dùng làm thẻ đánh bạc. Kể từ lần đầu tiên tiểu tử ngốc kia gọi ta là một tiếng tỷ...”
Nàng nhìn ra xa: “Ai cũng không có tư cách đấu với bệ hạ, bệ hạ có được thiên hạ, ai có thể đấu được bệ hạ chứ, nhưng không phải là bệ hạ không có nhược điểm, nhược điểm của ông ấy chính là không mong muốn Đại Ninh bị loạn.”
Một lát sau Lâm Lạc Vũ cười cười: “Thật ra... chúng ta sợ thua sao?”
Nhan Tiếu Tiếu không hiểu.
Lâm Lạc Vũ nói: “Lãnh Tử quá thiện lương. Sự dạy dỗ của Thẩm tiên sinh đối với hắn đã ăn sâu tận xương tủy, hắn sẽ chỉ cố gắng ghi nhớ lòng tốt của người khác đối với hắn, bệ hạ cũng vậy, ai cũng vậy, nếu chỉ là không tốt với bản thân Thẩm Lãnh, hắn đều có thể nhịn, chuyện hắn không thể nhẫn nhịn là gì?”
Nhan Tiếu Tiếu nói: “Người mà huynh ấy quan tâm bị ức hiếp.”
Lâm Lạc Vũ cười: “Cho nên muội nghĩ là ta đơn thuần muốn tạo áp lực cho bệ hạ ư? Vậy thì quá ngốc... Ta cũng đang tạo áp lực cho Lãnh Tử ngốc. Phiếu hào lớn như vậy, ta đã đặt mình trước mắt bệ hạ, với tính tình của hắn cho dù tương lai bị chèn ép cũng sẽ không phản kháng bệ hạ, không phản kháng triều đình, nhưng như thế này thì không được.”
“Bệ hạ nghĩ ông ấy là phụ thân, để cho Lãnh Tử ngốc chịu chút ấm ức cũng không có gì, bản thân Lãnh Tử ngốc cũng cảm thấy không có gì.”
Nàng hơi hất cằm lên: “Nhưng ở chỗ ta thì không được. Như chuyện trước đó bệ hạ cố ý chèn ép Thẩm Lãnh, ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện một lần nữa, bản thân Lãnh Tử ngốc không muốn đưa ra lựa chọn, ta sẽ giúp hắn đưa ra lựa chọn. Trong tương lai thật sự có một ngày hắn không thể không đối mặt với lựa chọn, tất cả những việc ta làm hiện tại đều là đang ép hắn.”
Lâm Lạc Vũ dừng lại, độ cong trên khóe miệng lớn hơn một chút.
“Ta còn không nỡ ức hiếp tiểu tử ngốc đó, người khác càng không được, cha hắn cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận