Trường Ninh Đế Quân

Chương 539: Khỏi bệnh

Khí hậu bên Cầu Lập ấm áp, trong gió có cảm giác nóng bức làm cho người ta có chút không vui, thành Trường An Đại Ninh tháng 3 tháng 4 vẫn còn rét, nhưng bên này đã nóng nực khiến cho người ta khó chịu.
Những người ở ngoài cửa bởi vì chờ đợi cho nên tâm trạng càng thêm lo lắng, trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cãi vã càng làm cho người ta khó có thể kiên định được, đó là cuộc cãi vã giữa ngự y của viện Thái Y và Thẩm Vãn Y, Thẩm tiên sinh, mới đầu còn nhỏ tiếng, sau đó giọng càng lúc càng lớn.
Tất cả mọi người đứng trong viện căng thẳng nhìn chằm chằm vào trong phòng, tuy rằng cánh cửa đã ngăn cách tầm nhìn của bọn họ, không nhìn thấy cái gì cả.
Nghe nói Thẩm Lãnh tới, Hải Sa từ cách xa mấy trăm dặm đi ngày đi đêm trở lại đại doanh, giờ này khắc này đã đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh, hai người liếc nhau một cái, trong ánh mắt của nhau đều là lo lắng.
Tiếng cãi vã trong phòng truyền ra càng lúc càng lớn, người của viện Thái Y dường như sắp tức điên rồi, đã không nhịn được mà thét gào.
Mà giọng nói của Thẩm Vãn Y thì vẫn bình tĩnh như cũ, dường như muốn thuyết phục hai vị thánh thủ kia.
Hải Sa quay lại liếc nhìn sang viện tử bên cạnh, hiện giờ đại tướng quân Trang Ung đang nằm ở đó chờ đợi tin tức.
"Thế nào?"
Cuối cùng Hải Sa vẫn không nhịn được mà hỏi Thẩm Lãnh một câu.
Thẩm Lãnh nói: "Cách nói của Thẩm Vãn Y không thể tưởng tượng, nghe không giống như là cứu người mà giống như giết người, nhưng mà dường như lại là phương pháp duy nhất."
Hải Sa: "Đây không phải là chuyện tùy tiện đánh cược, đó là mạng của đại tướng quân."
"Chẳng ai muốn đánh cược cả." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trừ phi đến lúc không thể không đánh cược, kết cục của thua cược và không đánh cược giống nhau, như vậy thì hy vọng duy nhất của chúng ta chính là thắng cược."
Đúng lúc này Trang Nhược Dung từ ngoài cửa đi vào, một đám tướng quân trong viện vội vàng chắp tay đồng thời nhường ra một con đường, dường như vào lúc này, người thật sự có thể làm chủ là Trang phu nhân và Trang tiểu thư.
"Phụ thân bảo ta tới nói với mấy vị tiên sinh."
Trang Nhược Dung nhìn có vẻ hết sức tiều tụy, trong ánh mắt cũng là vẻ bi thương khó kìm nén, nhưng nàng lại thật giống như một đóa hoa dại nhỏ nở rộ trong khe đá vào mùa đông khắc nghiệt, gió lớn tuyết lớn khiến nàng lay động bất định, nhưng không chịu cúi đầu, không chịu nhận thua.
"Phụ thân nói, tranh mệnh với trời, không tranh là quy thiên, tranh là đánh cược một hơi, vậy thì tranh một chút."
Chắc là Trang Ung ở trong viện bên cạnh cũng nghe được tiếng cãi vã bên này, cho nên ông đã đưa ra quyết định, ông cảm thấy, nên là mình tự quyết định.
"Phụ thân nói, trong binh pháp có đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng, người lãnh binh tòng quân, lòng không sợ hãi."
Thẩm Lãnh nhìn thấy lúc nàng nói, vai cũng đang run nhè nhẹ.
Đối với nàng mà nói, nói ra những lời này cần có dũng khí cỡ nào?
Đối với nàng mà nói, đây là lựa chọn khó khăn cỡ nào?
Thứ đặt cược, là tính mạng của phụ thân nàng.
Cửa phòng mở ra kêu két một tiếng, hai vị ngự y từ trong phòng ra ngoài trước một bước, chắp tay với Trang Nhược Dung: "Nếu đã là lựa chọn của đại tướng quân, chúng ta sẽ làm theo ý của đại tướng quân, phương pháp của Tiểu Thẩm tiên sinh trước nay chúng ta còn chưa từng nghe nói, thậm chí chưa từng nghĩ tới lại còn có thể có cách làm như vậy, mặc dù hai người chúng ta cũng không tán đồng, nhưng chúng ta bằng lòng dốc hết khả năng để hỗ trợ."
Trang Nhược Dung khom người cúi đầu: "Thay phụ thân tạ ơn các vị tiên sinh."
Sau đó quỳ xuống: "Tạ ơn các vị tiên sinh."
Khom người cúi đầu là thay phụ thân Trang Ung của nàng cúi lạy, quỳ xuống dập đầu là thay cho bản thân nàng.
Thẩm tiên sinh ra ngoài đỡ Trang Nhược Dung dậy: "Dung Nhi, ngươi đưa mẫu thân tạm thời rời đi, tốt nhất là trước khi nhận được tin tức thì đừng trở lại, mấy canh giờ tiếp theo, trong vòng vài trăm mét chung quanh viện tử cũng không thể có người tới gần, ngươi hiểu ý của ta chứ?"
"Con hiểu." Trang Nhược Dung đứng dậy: "Con sẽ đưa mẫu thân đi."
Họ mới là người thân cận nhất của Trang Ung, cho nên họ nhất định phải rời đi, nếu họ không đi, có lẽ sẽ khiến cho mấy vị tiên sinh phân tâm.
"Thân binh của đại tướng quân đâu?" Hải Sa quay đầu lại nói một câu.
"Có."
"Phong tỏa đại doanh, trừ thân binh ra, tất cả mọi người lui ra ngoài đại doanh, phong tỏa đường qua lại chung quanh, không được có xe ngựa tới gần, không được có tiếng ồn ào, truyền quân lệnh của ta, nếu có người nào đi lại lung tung, người nào phát ra tiếng tranh cãi ầm ĩ, chém không tha."
Thẩm tiên sinh, Thẩm Vãn Y, còn có hai vị ngự y tiến vào viện tử của Trang Ung, ngoại trừ để lại những người thân tín ra, tất cả mọi người đều lui ra ngoài rất xa, bao gồm cả Thẩm Lãnh và Hải Sa.
Chung quanh bốn bề yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Thẩm Lãnh đứng cách tiểu viện rất xa cảm thấy tiếng hít thở của mình cũng rất ồn ào.
Trên bãi đất trống, mấy chục người mặc giáp tướng quân căng thẳng nhìn sang bên kia, không ai nói chuyện, bọn họ đều nắm chặt bội đao bên hông, ngoại trừ trên chiến trường ra, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng cách cầm đao để an ủi bản thân.
Có tiếng gió.
Các tướng quân ngay cả tiếng gió cũng chán ghét, nếu có thể chém một đao, tất sẽ chém một đao.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Hải Sa một cái, mặc dù không nói nhưng Hải Sa cũng hiểu được ý của Thẩm Lãnh. Hải Sa khẽ gật đầu với hắn, Thẩm Lãnh lập tức xoay người rời đi.
Trong lương đình bên hồ ở ngoài đại doanh, hai người Trang phu nhân và Trang Nhược Dung ngồi ở đó, cũng không nói chuyện với nhau, chỉ là hai người nắm tay nhau thật chặt.
Thẩm Lãnh đi vào lương đình, nhìn hai nữ nhân tựa vào nhau rồi khẽ nói: "Thật ra ta vẫn luôn không tin vào vận mệnh gì đó, cũng không tin chú định gì đó, rất nhiều chuyện đều là nhân lực thay đổi, nhưng hiện tại điều mà ta rất tin là nếu vận mệnh có thể thay đổi nhờ cầu nguyện, lời cầu nguyện của mấy chục vạn tướng sĩ trong ngoài đại doanh này, lời cầu nguyện của bệ hạ Đại Ninh ở phương xa, đều sẽ hữu dụng."
Thẩm Lãnh phát hiện ra mình cũng không biết an ủi người khác.
Nhưng hắn biết, hiện giờ Trang phu nhân và Trang Nhược Dung cần một người nói vài lời gì đó.
"Tướng quân từng nói, một người chấp niệm không tan thì chuyện có thể thành, vạn người chấp niệm không tan thì chiến tất thắng, ngàn vạn người chấp niệm không tan, thì quốc vận hưng thịnh."
Thẩm Lãnh nói: "Nhiều người chấp niệm không tan như vậy, đại tướng quân tất bình yên vô sự."
Trang phu nhân cảm kích nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trên đường đi vẫn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn với Thẩm tướng quân, cảm ơn ngươi đã đưa chúng ta đến."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bởi vì người mà đại tướng quân cần nhất là hai người, cho nên ta đang nghĩ, chờ sau khi việc trị liệu bên kia kết thúc, đại tướng quân tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy cũng nên là hai người mới đúng, cho nên bây giờ phu nhân và tiểu thư nên rửa mặt thay y phục, đợi đến lúc đại tướng quân nhìn thấy hai người, cũng bớt chút đau lòng vì phu nhân hai người vạn dặm xa xôi một thân phong trần."
Phu nhân và liếc nhìn nhau Trang Nhược Dung một cái, lúc này tâm tư đã sớm rối loạn, đột nhiên cảm thấy Thẩm Lãnh nói rất có lý. Thật ra Thẩm Lãnh chẳng qua cũng chỉ là nói năng lung tung, tuỳ tiện tìm vài lời để nói, nhưng hai người bọn họ lại cho là thật, cảm thấy mình dơ dáy như vậy quả thực không tốt, vì thế hai người thật sự đi tắm rửa thay y phục, bởi vì nhớ ra có người từng nói, nếu thành tâm cầu nguyện, trước hết phải tắm rửa thay y phục.
Ước chừng một canh giờ rưỡi.
Có thân binh bước nhanh từ bên tiểu viện chạy tới, trên mặt khó nén được vẻ kích động, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, thở hổn hển còn dùng sức ép giọng nói của mình xuống: "Thẩm tiên sinh bọn họ đã ra ngoài, nói kà rất thuận lợi, tiếp theo chỉ xem khi nào đại tướng quân tỉnh lại."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên mềm nhũn hai chân, ngồi bệt xuống dưới đất.
Lúc hắn an ủi Trang phu nhân và Trang Nhược Dung, còn không phải là đang an ủi bản thân mình?
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng tiếp theo càng khiến người ta khó chịu hơn, sáu canh giờ sau, Trang Ung tỉnh lại.
Trong viện có bao nhiêu giáp tướng quân nắm chặt nắm đấm, nhưng không dám lên tiếng hoan hô.
Thẩm Vãn Y đã căn dặn, nửa tháng tiếp theo vẫn không được để bất cứ người nào đến quấy rầy đại tướng quân, ngay cả Trang phu nhân và Trang tiểu thư cũng không thể vào, cho dù là mấy thầy thuốc như bọn họ, trước khi vào phòng cũng phải tắm rửa thay y phục trước, hơn nữa còn căn dặn người rải một lớp vôi ở trong viện, lại lấy đá nén chặt xuống, mỗi một lần vào cửa trên giày đế cũng không thể dính bùn đất, trong phòng mỗi ngày đều dùng nước thuốc do Thẩm Vãn Y điều chế để lau một lượt.
Nửa tháng này, căng thẳng đến mức làm cho người ta ăn không ngon không ngủ yên.
Sau ngày thứ mười bảy, cuối cùng trên mặt Thẩm Vãn Y cũng có một chút thoải mái, nói với mọi người rằng thương thế của đại tướng quân cơ bản đã khống chế được, Trang phu nhân và Trang tiểu thư cũng có thể vào thăm hỏi rồi.
Một tháng sau, Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh cũng đã đến đại doanh, mà lúc này Trang Ung đã có thể uống ít thức ăn lỏng hơi đặc một chút.
Ngồi ở bên giường Trang Ung, nhìn đại tướng quân đã gầy chỉ còn da bọc xương, Thẩm Lãnh cố gắng khống chế tâm trạng của mình, môi hơi run run nhưng vẫn cười, nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của Trang Ung, trầm mặc thật lâu.
Trang Ung nhìn bộ dạng của hắn không nhịn được khẽ cười: "Có phải lúc này nhìn ta rất xấu không?"
Thẩm Lãnh cũng cười: "Đại tướng quân nói gì vậy, giống như vốn dĩ đã không xấu vậy."
Trang Ung muốn cười nhưng không dám lớn tiếng, cố chịu đựng.
"Tiểu tử thối, nếu không nể tình ngươi còn nợ ta bạc, ta đã cho người lôi ngươi ra ngoài xử theo quân pháp rồi."
Thẩm Lãnh: "Đường đường một đại tướng quân, có hai mươi lượng bạc mà nhớ suốt bao nhiêu năm."
Trang Ung nói: "Ta đã vào Quỷ Môn Quan, trên điện Diêm Vương, Diêm La hỏi ta, ngươi còn có chuyện gì chưa làm xong ở trên đời? Ta nói, nợ vợ con, nợ bộ hạ, chưa trả lại. Diêm La nói, có người nào xuống đây mà không phải là nói như vậy, ai sau khi chết ta hỏi cũng nói mắc nợ này mắc nợ kia, nghe đến phát chán, đây cũng không phải là lý do ta cho ngươi về. Ta ngẫm nghĩ nói là có một tên mặt dày thối tha nợ ta tiền không trả, Diêm La liền lập tức nói, như vậy sao được, ngươi về đi, khi nào đòi lại được số tiền mà tên đó nợ ngươi, ngươi hãy xuống."
Thẩm Lãnh: "Đây là gạch sổ?"
Trang Ung hừ một tiếng: "Khẳng định Diêm La không biết ngươi là người như thế nào, nếu biết thì sao lại để ta sống lâu."
Thẩm Lãnh: "Hóa ra đại tướng quân sống lâu là xem ta không biết xấu hổ cỡ nào, vậy thì chúc mừng đại tướng quân, ta sống bao lâu thì đại tướng quân còn có thể sống bấy lâu, số tiền nợ ông sợ là ông không đòi lại được đâu."
Trang Ung hừ một tiếng: "Ta sợ cái gì, là Diêm La đã tính sai."
Thẩm Lãnh cười ha ha, Trang Ung cũng cười.
Thẩm Lãnh hỏi: "Chuyện đại tướng quân vừa nói, là thật?"
"Ta cũng không biết." Trang Ung trầm mặc một lúc rồi nói: "Có thể là đã nằm mơ trong lúc Tiểu Thẩm tiên sinh bọn họ trị thương cho ta."
"Còn mơ thấy gì nữa?"
Trang Ung nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Bây giờ nghĩ lại cũng có chút khó tin, những gì mơ thấy hôm đó, bây giờ ta nhắm mắt lại, tất cả giống như chỉ vừa mới xảy ra, hết sức rõ ràng... Ta mơ thấy mình cất bước đi vào Diêm La điện, Diêm La nói ta nên vào luân hồi, ta nói ta không muốn vào, Diêm La nói đây là âm tào địa phủ, lời ông tta nói chính là định số."
Ông dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Đúng lúc này, ta chợt thấy trên điện Diêm La có kim quang, kim quang phá điện mà vào, ở giữa kim quang, một cước đạp nát bàn Diêm La, loáng thoáng nghe được tiếng của bệ hạ, bệ hạ nói... Diêm La thì thế nào? Trẫm nói không được là không được, không thả Trang Ung về, trẫm dẫn mười vạn tinh kỳ, san bằng địa phủ, chém Diêm La ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận