Trường Ninh Đế Quân

Chương 402: Ép hắn ra ngoài

Hoàng đế từ trong tiệm đi ra, đắc chí vì lừa được Đạm Đài Viên Thuật bảy mươi lăm lượng bạc, lúc ra ngoài bước đi cũng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, giống như đây không phải là bảy mươi lăm lượng bạc, mà là khoản tiền lớn mươi vạn lượng vậy. Đạm Đài Viên Thuật thì vẻ mặt bất đắc dĩ bước ra ngoài, trong tay còn xách đủ các thứ trị giá bảy mươi lăm lượng bạc.
Trà gia cùng mấy tiểu cô nương tiễn ra cửa, một tiểu cô nương trong số đó khẽ nói: "Lão gia cao cao to to thoạt nhìn hơi hung dữ thật tốt với thê tử của mình, mua một lúc nhiều đồ như vậy."
Đạm Đài Viên Thuật đang xuống bậc thềm bước chân hơi lảo đảo, đường đường là đại tướng quân, thế mà lại có một cơn kích động hận không thể lập tức chạy trối chết.
Lão viện trưởng thì vẻ mặt ung dung nói với Đạm Đài Viên Thuật: "Lần sau học thông minh một chút, ngươi thấy ta vào cung có khi nào mang theo tiền chưa?"
Đạm Đài Viên Thuật thở dài: "Mang hay không mang tiền không phải mấu chốt, mấu chốt là bệ hạ người có thể trừ tiền của ta."
Lão viện trưởng ngẫm nghĩ, thật khó hiểu.
Hoàng đế: "Sao nào, ngang nhiên nói xấu trẫm sau lưng?"
Đạm Đài Viên Thuật vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, thần không dám."
Lão viện trưởng nói: "Hai mươi lăm lượng bạc đó của ta cũng không cần trả nữa."
Đạm Đài Viên Thuật cảm động đến sắp khóc rồi.
Tiểu thái giám Đại Phóng Chu đi theo phía sau, cảm giác người mình nhìn thấy chắc là bệ hạ giả, lão viện trưởng giả, đại tướng quân giả.
Sau khi rời khỏi tiệm son phấn thì đi về hướng Nghênh Tân Lâu, tâm trạng của hoàng đế rất tốt, thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện với người bán hàng rong hai bên đường cái một lát, không bao lâu đồ trong tay Đại Phóng Chu đã nhiều đến mức không cầm thêm được, hoàng đế thấy cái gì vui là mua một ít, cũng mặc kệ có dùng hay không, hưng trí xông lên, thậm chí mua một lúc hết tất cả kẹo hồ lô của người bán hàng rong, đi bên đường nhìn thấy trẻ con liền phát một xâu.
Sau khi phát xong ánh mắt ngập vẻ hiền từ, cảm thấy sau này cháu trai của mình nhất định là đáng yêu hơn tất cả những đứa bé này. Những thứ Đại Phóng Chu cầm phần lớn là cho trẻ con dùng, đó vốn là ông ta mua cho cháu trai tương lai.
Lúc đến Nghênh Tân Lâu thì sắc trời chỉ vừa mới hơi tối một chút, Diệp Lưu Vân đã nhận được tin tức từ sớm đang đứng chờ ở trong đại đường. Ông ta không dám đứng ở ngoài cửa, nếu như vậy sẽ dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, người nào không biết Nghênh Tân Lâu này là do đông chủ Lưu Vân Hội mở, người có thể khiến ông ta đứng ở cửa cung kính quy củ chờ đợi, làm sao lại là nhân vật nhỏ?
Sau khi hoàng đế vào cửa Diệp Lưu Vân lập tức nghênh đón, hoàng đế khẽ lắc đầu ý bảo ông ta đừng khoa trương, sau đó đi thẳng lên lầu ba. Lầu ba lúc bình thường không có người đi lên, Diệp Lưu Vân ở đây thì sẽ luôn ở lầu ba, lúc ông ta không ở đây thì đều là để trống.
Hoàng đế tuỳ tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy rèm cửa đang buông xuống: "Sao còn học được một thân tật xấu của Hàn Hoán Chi vậy."
Diệp Lưu Vân vội vàng đi qua kéo rèm lên: "Rõ ràng là bệ hạ tâm lớn."
Trong phòng này không có người ngoài, cho nên Diệp Lưu Vân nói chuyện cũng hơi thoải mái một chút.
Hoàng đế nói: "Ở trong lầu này, đường đường là trong phòng đại đương gia Lưu Vân Hội, còn có người dám mưu đồ gây rối với trẫm?"
Diệp Lưu Vân nhỏ giọng sửa lại: "Nhị đương gia."
Hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta: "Đã thay món ăn mới chưa?"
"Thay rồi." Diệp Lưu Vân nói: "Lần trước Thẩm Lãnh ở nhà mời khách, tất cả những món ăn trên bàn tiệc đó thần đều để lại một phần, bảo Thẩm Lãnh viết lại một phần phương pháp và nguyên liệu nấu ăn, trong khoảng thời gian này khách đến lầu cũng nhiều hơn trước đây một chút."
Hoàng đế đắc ý, cũng không biết ông ta đắc ý cái gì.
"Vậy thì đều làm một phần mang lên, trẫm nếm thử."
Ở trước mặt những người cũ trong phủ Lưu Vương đi ra hoàng đế cũng không có dáng vẻ mà hoàng đế vốn nên có, ngồi vắt chân, có vẻ không đoan trang cho lắm.
Không bao lâu thức ăn đều được bưng lên, hoàng đế nhìn nhìn thức ăn trên bàn: "Quê mùa như vậy sao?"
Không thể không nói, thức ăn này so với quy cách của Nghênh Tân Lâu quả thật có vẻ rất quê mùa, chậu lớn bát lớn nồi thức ăn lớn, lại còn dùng bát sành.
Hoàng đế gắp một miếng nếm thử, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Quê mùa rất có mùi vị."
Diệp Lưu Vân cúi đầu cười nói: "Lúc mới đổi món ăn, khách cũ trong lầu cũng không biết có bao nhiêu người từng nói món ăn này nhìn mộc mạc, lập tức hạ thấp cách điệu của Nghênh Tân Lâu, nhưng sau khi ăn xong đều khen không ngớt miệng, chính như bệ hạ nói, quê mùa rất có mùi vị."
Hoàng đế hỏi: "Giá vốn của một bàn ăn này bao nhiêu?"
"Không quá một lượng bạc, tính cả nhân công."
"Khanh bán bao nhiêu?"
"Khoảng sáu lượng bạc, tính cả rượu."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Kiếm tiền còn nhanh hơn khanh lăn lộn ám đạo nữa."
Diệp Lưu Vân có chút ngượng nghịu: "Cái đó khác, thật ra lăn lộn ám đạo kiếm tiền nhanh hơn, dù sao cũng là trực tiếp lấy..."
Hoàng đế: "Sau này lúc ghi sổ thì ghi rõ ràng một chút, một bàn tiệc rượu như vậy bán một bàn là sáu lượng bạc, phân ra hai lượng cho Thẩm Lãnh, dù sao món ăn cũng là của người nhà."
Diệp Lưu Vân: "..."
Hoàng đế: "Ta nghĩ khanh không nỡ."
Diệp Lưu Vân cúi đầu nói: "Tửu lâu và Lưu Vân Hội đều là của bệ hạ, bệ hạ còn không tiếc, thần đâu có cái gì không nỡ."
Hoàng đế mới nhớ ra, hóa ra đúng là của mình thật, vì thế hơi đau lòng một chút.
"Sắp xếp chuyện trong tay một chút." Sau khi cơm nước no nê hoàng đế nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Tháng 3 đi đông cương, khanh mang người của Lưu Vân Hội đi theo."
Diệp Lưu Vân biết rất rõ nếu bệ hạ chỉ là muốn nói với mình câu này, hoàn toàn không cần phải đích thân đến Nghênh Tân Lâu nói, có thể sai một người đến thông báo một tiếng là xong rồi, huống hồ lời này bệ hạ trước kia đã từng đề cập một lần, không cần nói lại lần thứ hai, câu nói có thể khiến bệ hạ nói hai lần, đều được suy nghĩ kỹ.
Diệp Lưu Vân bỗng nhiên sực tỉnh, Thẩm Lãnh cũng sẽ đi đông cương.
Bệ hạ rất xác định hai chuyện. Thứ nhất, cho dù là ở đông cương cũng sẽ không có người nào làm gì bệ hạ, nhất là lão thần của bệ hạ, cho dù là Bùi Đình Sơn cũng vậy.
Thứ hai, bệ hạ xác định có người sẽ làm gì với Thẩm Lãnh.
Cho nên đây mới là mục đích bệ hạ đến Nghênh Tân Lâu, bệ hạ vẫn là không yên lòng về Lãnh Tử ngốc kia.
Nghĩ đến bệ hạ để cho Thẩm Lãnh độc lĩnh một quân, dẫn đội thuyền vận chuyển lương thực vật tư đến bắc cương, đó chính là đang cho Thẩm Lãnh cơ hội lộ mặt, càng ngày càng lộ mặt ở trước mặt nhiều người, điều chính yếu nhất là lộ mặt trước Bùi Đình Sơn.
Bùi Đình Sơn hiện giờ không thể nào không biết, lúc trước người giết Bùi Khiếu ở Phong Nghiễn Đài có một Thẩm Lãnh, tại sao bệ hạ vội vã phân tách thủy sư như vậy? Một là để chuẩn bị sớm cho đại sự bắc phạt, hai là đang tỏ rõ thái độ, bệ hạ dẫn theo Thẩm Lãnh xuất hiện ở đông cương, xuất hiện ở trước mặt Bùi Đình Sơn, chính là muốn nói cho Bùi Đình Sơn biết Thẩm Lãnh là người của bệ hạ, ai cũng đừng động đến.
Chỉ cần Bùi Đình Sơn không ngốc thì nhất định có thể hiểu ra, chính như lúc trước ở trong thành Trường An, bệ hạ ngồi trên bậc thềm ở cửa lớn Hình bộ, giết từng người từng người một, giết đến máu chảy đầy đường, chính là đang nói cho mọi người biết các ngươi ai cũng đừng động đến Mạnh Trường An, đó là người của trẫm. Từ sau lần đó, Bùi Đình Sơn thật sự ngoan ngoãn hẳn, không có người nào dám trực tiếp đến tìm Mạnh Trường An gây chuyện nữa.
Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Vân liền nghĩ đến lúc trước bệ hạ đã bảo vệ bọn họ như thế nào, vì thế trong lòng liền thấy ấm áp.
Bệ hạ, từ đầu đến cuối luôn như thế.
"Trước lúc đó." Hoàng đế bỗng nhiên ngữ khí nghiêm nghị: "Khanh đi điều tra thêm những người đó còn có bao nhiêu người ở trong thành Trường An, trẫm nhận được tin tức, Lưu Vân Hội và phủ Đình Úy đều tổn thất không ít người, người của trẫm đã chết một người, trẫm sẽ đào hết mộ tổ của những người đó lên."
Hoàng đế không nên nói lời như vậy, hơi quá lưu manh một chút, nhưng giờ này phút này hoàng đế ngồi ở đây đã không chỉ là hoàng đế, mà còn là đại ca của Diệp Lưu Vân bọn họ, người làm đại ca, vĩnh viễn cũng sẽ không thể khiến cho người đi theo mình thất vọng.
Nói xong câu đó, hoàng đế đứng dậy: "Đao của Lưu Vân Hội là trẫm vẫn luôn áp chế phong lại, bây giờ trẫm cho khanh mở ra, có thể khai sát giới."
Núi Phổ Đà, Bình Việt đạo.
Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa màu đen đi xuống, nhìn dã ngoại mênh mông chung quanh, nông phu trong ruộng bậc thang trên núi đã thu dọn nông cụ chuẩn bị trở về nhà, mặt trời lặn xuống khe núi phía tây, người ta đã về nhà, nhưng mà người nên ra ngoài thì không ra ngoài, điều này làm cho Hàn Hoán Chi có chút khó chịu.
Nơi này, thích hợp để động thủ cỡ nào?
Núi cao rừng sâu, cỏ dại ngang hông, tuy rằng có năm trăm hắc kỵ, nhưng nếu như có hơn trăm tinh nhuệ đánh lén, một lượt mũi tên lông vũ là có thể khiến hắc kỵ tổn thất thảm trọng, tại sao một chỗ tốt như vậy lại không có người nào động thủ?
Nếu người đó không muốn động thủ, hà tất trêu chọc phủ Đình Úy?
Động thủ với Cổ Lạc và Cảnh San, giết hơn trăm hắc kỵ, lại động thủ ở trong thành huyện Phúc Điền, tàn sát một huyện nha, giết Tuyết của Lưu Vân Hội, còn giết bách bạn và hai mươi mấy hắc kỵ của ông ta, tất cả điều này đều là đang tuyên chiến, tuyên chiến ngang nhiên trắng trợn, nếu đã bày ra tư thái, vậy thì vì sao đột nhiên lại không động nữa?
Ở chỗ sâu trong rừng, nam nhân ôm đao không đeo khăn đen nữa, hắn ta đã làm rất nhiều đích tư thái, đám người Hàn Hoán Chi đó cũng biết có một người ôm đao đeo khăn đen giết người ở trong huyện Phúc Điền, cho nên cái khăn đen che mặt này đã thành dấu hiệu của hắn ta, khi hắn ta tháo khăn đen xuống, có người nào còn biết hắn ta là ai?
Làm nhiều tư thái như vậy, cực kỳ giống hắn ta muốn tuyên chiến với phủ Đình Úy, là vì hắn ta biết chỉ có làm như vậy mới có thể khiến Hàn Hoán Chi dồn sự chú ý ở đây, mà việc hắn ta phải làm là giết Thẩm Lãnh.
Người đông chủ để ý không phải Hàn Hoán Chi, người để ý là người trẻ tuổi tên Thẩm Lãnh kia. Đông chủ nói, ai giết được Thẩm Lãnh sẽ cho người đó thân phận trong sạch, hắn ta tin tưởng với khả năng của đại học sĩ, đưa hắn ta vào trong tứ cương tứ khố không phải việc khó, dựa vào bản lĩnh của hắn ta, không bao lâu là có thể mặc một thân quan phục đứng thẳng người, không cần phải đi làm chó nữa.
Điều chính yếu nhất là Tu Di Ngạn đã ngủm trong tay Thẩm Lãnh.
Điều này làm cho hắn ta cảm thấy rất thú vị.
"Tản ra bốn phía huyện Phúc Điền." Hắn ta chậm rãi thở ra một hơi: "Giữ chân Hàn Hoán Chi ở đây cho ta."
Sau khi nói xong câu đó hắn ta liền rời khỏi rừng sâu, bên đường có mấy tên thủ hạ đắc lực dẫn theo ngựa đang chờ, hắn ta thậm chí ngay cả đao đều không mang theo, giống như cái khăn đen của hắn ta. Hắn ta nhào nặn ra một hình tượng người ôm đao, hình tượng này đã xâm nhập vào lòng người, cho nên người không có đao thì tất nhiên không phải là người đao bất ly thân từng giờ từng phút khi đó, đao, ở đâu mà không có?
Dọc đường xuôi nam.
Thẩm Lãnh à, ngươi đừng có chết ở nam cương, đầu của ngươi chính là tiền đồ giống như gấm của ta.
Hải cương.
Thẩm Lãnh mang theo đội thuyền thủ trên tuyến đường đội thuyền vận chuyển hàng hóa cần phải đi qua mấy ngày mà không thu hoạch được gì, đám người Hải Phù Đồ đó giống như tất cả đều tan vào hư không vậy, tuần tra nhiều ngày, nhất định phải dẫn các huynh đệ quay về thủy trại, điều này cũng đã rối loạn kế hoạch vốn có của hắn.
Cảng thuyền huyện Khoát Hải.
Thẩm Lãnh từ trên chiến thuyền Vạn Quân xuống, về chỗ ở của mình tắm rửa thay y phục trước, giội rửa sạch một lớp phong trần, sau đó đi gặp Đường Bảo Bảo.
"Ta phải đổi một lô thuyền."
Đây là câu nói đầu tiên của Thẩm Lãnh.
Câu thứ hai là: "Giảm xuống một nửa số lượng thuyền, chỉ đem mười một chiếc, không cần thuyền lớn Vạn Quân, cho ta mười một chiếc Phục Ba, mỗi thuyền treo bốn chiếc khoái thuyền Con Rết, nhân số không thay đổi, hai kỳ chiến binh."
"Ngươi muốn làm gì?"
Đường Bảo Bảo vẻ mặt mờ mịt lại thêm nghi hoặc nhìn Thẩm Lãnh. Ông ta thật sự không biết rốt cuộc người trẻ tuổi này muốn làm gì, giảm phân nửa số lượng chiến thuyền, hơn nữa chỉ đem theo mười một chiếc thuyền, còn không mang thuyền lớn, đây là muốn điên à?
"Đi trên biển gần một tháng, có phải ngươi bị gió biển thổi thành ngốc rồi không?"
"Không ngốc, thổi thành thông minh." Khóe miệng Thẩm Lãnh giương lên chỉ chỉ vào đầu mình: "Thông suốt rồi, hắn trốn ta, ta sẽ ép hắn ra ngoài tìm ta."
Đương nhiên Đường Bảo Bảo biết Thẩm Lãnh nói đến ai, tất nhiên không phải Hải Phù Đồ được gọi là đệ nhất đại hải tặc kia, mà là Nguyên Thanh Phong.
Ông ta hỏi Thẩm Lãnh: "Gió biển còn có thể khai tắc lộ (1)?"
Thẩm Lãnh hỏi lại: "Tướng quân biết dùng như thế nào?"
Đường Bảo Bảo nghiêng đầu đi: "Không biết."
Thẩm Lãnh: "Ồ, khai tắc lộ đó là cái gì?"
Đường Bảo Bảo: "Nên ăn cơm rồi."
(1) Khai tắc lộ: thụt hậu môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận