Trường Ninh Đế Quân

Chương 294: Mặt dày trời sinh

Một chiếc xe ngựa đi hướng bắc sau khi ra khỏi bãi săn Hoa Lê thì dừng lại. Bãi săn rất lớn, ngựa kéo xe dường như cũng đang lo lắng sẽ gặp phải dã thú gì đó, cứ luôn không yên ổn, sau khi dừng xe vẫn không ngừng nhìn bốn phía, khả năng cảm nhận nguy hiểm của rất nhiều động vật đều mạnh hơn con người nhiều.
Cửa khoang xe đẩy ra, Diệp Lưu Vân từ trên xe ngựa xuống, tùy tùng của ông ta đã ở phía sau chờ.
"Mười trận không chết, cho người gửi cho ta một phong thư." Diệp Lưu Vân nhìn nhìn tên đầu trọc vẻ mặt không còn đáng ghét nữa ở trong xe ngựa, chỉ chỉ vào đỉnh đầu y: "Lần sau để tóc mọc lại, bộ dạng bây giờ, thật xấu."
Diệp An Biên bĩu môi: "Ngươi biết ta sang bên kia làm gì."
Diệp Lưu Vân: "Ta biết, bệ hạ cũng biết, nhưng ngươi lại dao động."
Diệp An Biên gật đầu: "Có những lúc, cám dỗ thật là rất khó ngăn cản, cũng chỉ là một khắc gặp lại bệ hạ thì ta mới hiểu điều mình muốn là gì. Ta có tội chết, bệ hạ không giết ta, là vì từ đầu đến cuối bệ hạ đều muốn cho ta làm một người hữu dụng, sống mà vô dụng, vậy thì chết phải có ý nghĩa, chính như lúc ở trong phủ Lưu Vương, là ta cảm thấy bệ hạ quá nghiêm khắc..."
Y giơ tay lên sờ sờ cái đầu trọc: "Thật sự rất xấu?"
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Vô cùng xấu."
Diệp An Biên đóng cửa lại: "Vậy thì bớt nhìn bộ dạng hiện tại này, ngẫm lại thời điểm anh tuấn trước kia."
Diệp Lưu Vân: "Từng có khi nào?"
Diệp An Biên: "Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi vô bệnh vô tai, cút."
Diệp Lưu Vân: "Được rồi."
Xoay người lên ngựa, lại thúc ngựa quay đầu, xe ngựa đã đi về phương bắc.
Bạch Nha ngồi trên một con ngựa khác hơi nhếch khóe miệng lên: "Có lúc thật sự hy vọng mình có thể già một chút, như vậy có thể cũng sẽ vào phủ Lưu Vương, xem thử lúc ấy các huynh đệ của đông chủ đều là người như thế nào."
Diệp Lưu Vân: "Ngươi nói, hy vọng mình có thể già một chút?"
Bạch Nha bỗng nhiên sực tỉnh: "Ai da, cánh tay đau..."
Có những người thất bại một lần cũng sẽ bị đánh bại, có những người suy sụp một lần cũng sẽ bị phá hủy, Bạch Nha không có cánh tay phải nhưng y vẫn đứng, đội trời đạp đất.
"Đông chủ."
"Ừm?"
"Đao tay trái dễ học không?"
"Không dễ học." Diệp Lưu Vân nói: "Người bình thường luyện không dễ, nếu là ngươi... thì dễ hơn nhiều, ngươi cứ coi như mấy năm trước đây luyện đao tay phải không phải là luyện đao, mà là luyện tập để luyện đao tay trái."
Bạch Nha phì cười một tiếng: "Bỗng nhiên nhớ đến một chuyện cười."
Diệp Lưu Vân nói: "Ác tục thì đừng nói."
Bạch Nha: "Ồ..."
Một lát sau, Diệp Lưu Vân ho khan mấy tiếng: "Thật sự không nói?"
Bạch Nha phì cười một tiếng: "Là lần trước Hắc Nhãn trở lại kể cho ta nghe, nói có một lần hắn và Thẩm Lãnh nói chuyện phiếm, hỏi Thẩm Lãnh và nữ hài tên Thẩm Trà Nhan kia có phải mối tình đầu hay không, Thẩm Lãnh nói đương nhiên là phải, hắn nghi ngờ mình được Thẩm tiên sinh nhặt về chính là làm đồng dưỡng phu (1) cho Thẩm Trà Nhan... Hắc Nhãn đã nói rất ngưỡng mộ Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan, bởi vì thường thường mối tình đầu đều không có kết quả, mối tình đầu là dùng để luyện tập, là lúc nãy ta nghe đông chủ nói đến hai chữ luyện tập mới nhớ ra."
Diệp Lưu Vân: "Ác tục chỗ nào?"
Bạch Nha nhìn trời: "Thẩm Lãnh nói, mối tình đầu đương nhiên không phải dùng để luyện tập, độc thân mới là..."
Diệp Lưu Vân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Thật tục."
Lại đi thêm chừng ba bốn dặm, Diệp Lưu Vân bỗng nhiên nói thầm một câu: "Cũng không phải là không có lý."
Bạch Nha: "Gì?"
"Không có gì."
Thành Trường An.
Thẩm Lãnh rời giường đi rèn luyện, tuy rằng thân thể vẫn chưa linh hoạt nhưng cũng không dám rảnh rỗi, hoàng đế nói không cho phép khanh ra ngoài chạy bộ thì hắn đi bộ nhanh ở trong viện này. Lúc trước ở thư viện cũng không giúp được gì, hắn là lá chắn cuối cùng thủ giữ ở cửa phòng lão viện trưởng, cũng không nhiều người có thể lao đến trước mặt hắn.
Băng vải trên người đã tháo đi không ít, lúc thức dậy cũng không đau như trước nữa. Hắn đi toát mồ hôi đầy người, chuẩn bị múc nước lau người, lúc đến bên giếng nước thì chợt thấy cái chăn ở trong viện đêm qua quên lấy vào. Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc, nhớ lại mấy ngày trước Trà gia nói chăn của ngươi hôi quá, tháo ra để ta giặt cho ngươi, từ sau ngày đó hai người liền ngủ trong một cái chăn, mặc dù chỉ là ngủ trong một cái chăn, nhưng cũng thật hạnh phúc.
Chăn đã phơi ở đây mấy ngày, nghĩ nếu cứ phơi khô như vậy thì chẳng phải là lại phải ngủ một mình, hai ngày trước hỏi Trà gia thì nàng nói chăn vải dày không dễ khô, nhưng đã mấy ngày rồi, lỡ như lát nữa Trà gia đi ra phát hiện chăn đã khô thì...
Thẩm Lãnh vừa nghĩ đến đây, uống một ngụm nước phun lên chăn, không thể trực tiếp hắt nước được, như vậy dễ bị phát hiện, phải phun lên mới được, phun khá đều thì Trà gia sẽ không nhìn ra.
Sau khi phun xong hắn xách thùng nước vào nhà ngang lau người, cảm thấy mình thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, vì thế không nhịn được ngâm nga hát, rất vui vẻ.
Chợt thấy cửa sổ không đóng chặt, hắn sáp lại để đóng, thế là nhìn thấy tiểu cô nương kia rón ra rón rén từ trong phòng đi ra, nhìn trái nhìn phải cứ như tiểu tặc, sau đó hắt chén nước đang bưng trong tay lên chăn, hắt xong lại bỏ chạy trở vào phòng, bộ dạng rất kích thích...
Thẩm Lãnh liền phì cười, thầm nghĩ cứ như vậy hắt à, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.
Thẩm Lãnh tắm rửa, tự quấn băng vải xong, nghĩ cũng không biết còn phải buộc băng vải đáng ghét này bao lâu.
Hắn thay quần áo xong ra ngoài, hướng vào trong phòng nói: "Đại ca, ta ra ngoài mua bữa sáng cho huynh, huynh muốn ăn gì?"
Trà gia mở cửa sổ ra, có lẽ là bởi vì cảm thấy mình vừa làm chuyện xấu nên có chút chột dạ, mặt vẫn đỏ bừng, nàng ghé vào cửa sổ nói: "Hiện tại ở cổng sơn trang không phải là chỉ có một người bán bánh nướng sao?"
Thẩm Lãnh cười: "Đúng vậy, chỉ một người bán bánh nướng thôi, người rất thú vị."
Trà gia: "Vậy thì bánh nướng đi, ta muốn ăn bánh kẹp thịt, chính là loại một bánh nướng kẹp hai phần thịt."
Thẩm Lãnh: "Được, ăn mấy cái?"
Trà gia: "Một cái là được."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn thoáng qua hắc ngao đứng ở đó vẫy đuôi: "Tỷ một cái, ta một cái, vậy mua năm mươi cái là đủ rồi."
Hắc Ngao vẫy đuôi.
Thật ra trong sơn trang có người chuyên môn làm bữa sáng, hơn nữa còn rất tinh xảo, nhưng gần đây hình như Thẩm Lãnh phá lệ thích bánh nướng, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ ra ngoài mua, mà người trẻ tuổi trông hơi ngượng ngùng, tướng mạo hàm hậu kia cũng sẽ luôn đặc biệt chăm sóc hắn, thông thường đều bán cho hắn rẻ hơn so với bán cho người khác.
Nhưng lúc đi tới cửa lại nhìn thấy người trẻ tuổi bán bánh nướng kia sắc mặt không tốt lắm, bộ dạng có chút sầu khổ, Thẩm Lãnh bảo y lấy năm mươi cái bánh nướng, trong lúc chờ liền hỏi: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
Diêu Vô Ngấn nhếch môi cười cười: "Buôn bán không tốt, sắp không trụ nổi nữa."
Thẩm Lãnh hỏi: "Trước đó ngươi từng nói, quê nhà là ở tây bắc?"
"Đúng vậy, rất xa."
Diêu Vô Ngấn tay chân nhanh nhẹn làm bánh nướng, nhìn đã rất thành thạo, ngày đầu tiên y bắt đầu bán tệ đến mức ngay cả chính y cũng cảm thấy băn khoăn, hai cái bánh nướng bán cho Thẩm Lãnh thì có một cái nướng còn sống.
"Tây bắc nơi đó, nói như thế nào đây..." Diêu Vô Ngấn liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Có thể dùng rất nhiều phương thức để hình dung, thi nhân nói tây bắc đại mạc sa mạc bao la rộng lớn, người Trung Nguyên sau khi đi qua đó thì nói bên đó trời cao mây thưa có thể làm cho lòng người trống trải, nhưng nếu để ta nói thì chỉ một chữ là có thể nói rõ ràng tây bắc như thế nào... nghèo."
Y cười cười tự giễu: "Cha ta là một nông phu, đất tuy là của mình, nhưng nơi đó tám chín tháng dài đằng đẵng không mưa một lần, nhiều khi lương thực thu về còn không nhiều bằng hạt giống đem gieo xuống. Cha ta nói tổ tiên chúng ta không phải người tây bắc, mà ở Giang Nam, không thể nói rõ là người quyền quý nhưng cũng thanh danh hiển hách, chỉ là sau này đắc tội với người khác gần như bị diệt môn, sau đó mới chạy đến tây bắc trốn, trốn liền mấy trăm năm, tới đời cha ta cũng chỉ biết tổ tiên từng huy hoàng, về phần huy hoàng như thế nào thì không nói kỹ được."
Thẩm Lãnh: "Ngươi tới thành Trường An, chính là muốn thay đổi vận mệnh?"
"Đúng vậy, ai mà không muốn?" Diêu Vô Ngấn ngừng động tác trên tay một chút, sau đó nụ cười lại càng chua xót : "Sở dĩ đến Trường An là vì ta nghe nói một chuyện, ta có một đường huynh cũng không phục vận mệnh, trước đó rất sớm đã rời khỏi nhà muốn đi lập nghiệp một phen, khôi phục vinh quang của tổ tiên, nhưng huynh ấy đã chết."
Y nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sau khi huynh ấy chết, nam đinh thế hệ trẻ tuổi trong nhà chúng ta chỉ còn lại một mình ta, đến lượt ta rồi."
"Vinh quang của tổ tiên quan trọng như vậy?" Thẩm Lãnh hỏi.
Diêu Vô Ngấn lắc đầu: "Không quan trọng, quan trọng là không thể tiếp tục nghèo nữa."
Thẩm Lãnh gật gật đầu không nói nữa, đợi làm xong năm mươi cái bánh nướng, Thẩm Lãnh cho thêm một chút tiền cầm bánh nướng đi vào trong sơn trang. Diêu Vô Ngấn nhìn bạc vụn Thẩm Lãnh để lại, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng tới phía Thẩm Lãnh nói: "Tướng quân, ta muốn dùng mạng đổi tương lai."
Thẩm Lãnh đứng lại, quay đầu lại nhìn về phía Diêu Vô Ngấn: "Lỡ như, dùng mạng cũng không đổi được thì sao?"
Diêu Vô Ngấn nói: "Vậy thì chấp nhận."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, vẫn không có nói ra câu mà Diêu Vô Ngấn đợi rất lâu ấy, cho nên Diêu Vô Ngấn rất hụt hẫng... Nhớ rất lâu rất lâu trước đây khi Diêu Đào Chi tìm được y đã từng nói, một sát thủ đủ tư cách vĩnh viễn cũng không thể khiến bản thân là một người, sát thủ giỏi nhất, diễn kịch còn giỏi hơn cả con hát, diễn cái gì giống cái đó là không được, phải diễn như thật.
Cho nên lúc y nói những lời này với Thẩm Lãnh, chính là dùng chân tình thật ý, huống hồ điều y nói vốn là chuyện chân thật, tất nhiên không chê vào đâu được, y cảm thấy đủ để đả động Thẩm Lãnh, khổ nỗi Thẩm Lãnh tựa như không có hứng thú lớn như vậy đối với câu chuyện của y.
Thẩm Lãnh xách bánh nướng trở về, đi ngang qua cửa tiểu viện của Mạnh Trường An dừng lại thò tay ra gõ cửa: "Dậy chưa?"
Mạnh Trường An: "Chuyện gì?"
Thẩm Lãnh: "Cho đồ ăn."
Mạnh Trường An: "Bánh nướng?"
Thẩm Lãnh: "Nếu không thì sao?"
Mạnh Trường An kéo cửa ra nhìn nhìn túi bánh nướng lớn trong tay Thẩm Lãnh, trầm mặc một lúc rồi nói: "Đem phần của ta cho hắc ngao là được, nhớ bảo nó sủa hai tiếng, coi như là nói cảm ơn với ta."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Vậy thì không cần."
Mạnh Trường An: "Ta tặng phần của ta cho nó, bảo nó sủa hai tiếng cũng không được?"
Thẩm Lãnh: "Thật ra ngươi lầm rồi, không phải ngươi ngươi tặng phần đó cho hắc ngao, mà là ta đột nhiên nhớ ra chưa mua cho ngươi, vì thế liền bớt ra hai cái trong phần của hắc ngao cho ngươi, hoặc là ngươi cảm ơn ta, hoặc là ngươi cảm ơn chó."
Mạnh Trường An: "Cảm ơn chó."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, sau đó thở dài: "Đệch đại gia ngươi."
Mạnh Trường An cười cười: "Trong Bộ binh có người nói, có thể bệ hạ muốn để chúng ta đi tây cương một chuyến, Thổ Phiên quốc có một vị công chúa sắp được gả sang đây, chúng ta đi nghênh thân."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ta vẫn luôn không hiểu, là người nghênh thân nhét hồng bao cho bên tân nương tử hay là người nghênh thân nhét hồng bao cho bên tân lang?"
Mạnh Trường An trợn trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đương nhiên là chúng ta nhét hồng bao cho bọn họ."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Vậy phải muốn một biện pháp, ta phải trở thành người bên nhà mẹ đẻ mới được, hồng bao của Đại Ninh ta sao có thể rơi hết vào tay người khác, có thể mang về bao nhiêu thì mang bấy nhiêu."
Mạnh Trường An: "Ngươi mặt dày như vậy là học Thẩm tiên sinh sao?"
Thẩm Lãnh: "Rất nhiều người nói như vậy, nhưng Thẩm tiên sinh lại không chịu không thừa nhận, ông ta nói lúc ta mặt dày không giống như là học được, là thiên phú, thuộc về kiểu vừa ra đời đã có thể khai tông lập phái."
Mạnh Trường An: "Mặt dày trời sinh."
Gã xoay người đi về: "Lúc nhỏ không biểu hiện ra ngoài, là bị ta đánh đến mức không dám mặt dày?"
Thẩm Lãnh đá một cước vào mông gã sau đó bỏ chạy: "Ngươi không nói ta thì cũng đã quên, đây là lợi tức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận