Trường Ninh Đế Quân

Chương 509: Đánh toàn diện

Không khí trong Đông Noãn Các trong lúc nhất thời hơi lạnh, cũng không phải bệ hạ đang tức giận, mà là bệ hạ đột nhiên không nói gì. Hàn Hoán Chi và Đại Phóng Chu liếc nhau một cái, cảm thấy bộ dạng khẽ nhíu mày của bệ hạ tựa như nghĩ đến điều gì đó.
"Đại Phóng Chu ngươi ra ngoài đi, đón Thẩm Lãnh và Trà Nhan một chút."
Hoàng đế khoát tay, Đại Phóng Chu lập tức hiểu, bệ hạ đây là có chuyện muốn nói riêng với Hàn đại nhân, y vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.
Tất nhiên Hàn Hoán Chi cũng hiểu, cho nên khẽ khàng gọi một tiếng: "Bệ hạ?"
"Năm đó lúc Trân phi vào phủ mấy người các khanh đều ở đó, trẫm nhớ lần đầu tiên gặp nàng ấy khanh cũng ở bên cạnh trẫm?"
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Trẫm luôn không kiềm được mà nhớ lại, thật ra lần đầu gặp nàng ấy là trẫm đã biết ngay lập tức, nàng ấy là người của trẫm, để vào phủ, hẳn là nàng ấy cũng nghĩ như vậy, cho nên nàng ấy đã cất kiếm thay y, bổn phận đến mức giống như một tiểu thư khuê các."
Hàn Hoán Chi thở dài một tiếng, không biết nên đỡ lời như thế nào.
"Năm ấy ở trong phủ trẫm nói với nàng ấy, nàng đúng là không thích động não." Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Khanh đoán Trân phi trả lời như thế nào?"
Hàn Hoán Chi thầm nghĩ đó là chuyện Trân phi nương nương và bệ hạ nói riêng với nhau, thần đoán?
Đoán đúng không tốt, đoán sai thì có ý nghĩa gì.
Cho nên quyết định cười ngượng.
"Trân phi nghe trẫm nói nàng ấy không thích động não, cười hỏi trẫm là chàng không có ý định nuôi ta cả đời sao?"
Ý tứ trong lời nói tất nhiên rõ ràng, ngươi là nam nhân, là chủ một gia đình, ngươi nuôi ta cả đời, ta sẽ không cần động não, làm một tiểu nữ nhân ngây ngây ngốc ngốc không tranh quyền thế, nhưng chính bởi vì đưa ra quyết định này, Trân phi đã phải từ bỏ bao nhiêu? Trả giá bao nhiêu?
Đó là giang hồ của bà, khoái ý của bà, thậm chí là nhà của bà.
"Bây giờ Trân phi bắt đầu động não rồi."
Hoàng đế ngẫm nghĩ, mấy lần Thẩm Lãnh gặp chuyện Trân phi vẫn còn giữ bình tĩnh, sau khi nghe nói Trà Nhan gặp chuyện lập tức liền tháo kiếm xuất cung, sát khí như vậy, đã bao nhiêu năm chưa từng thấy rồi, thậm chí trước kia bệ hạ cũng chưa từng thấy bà có sát khí lệ khí lớn như vậy.
Đó là bởi vì Trà Nhan đã có con rồi.
Hoàng đế nghĩ thầm, năm đó con của Trân phi bị mất, bà đã tự trách hai mươi năm, cho nên dù gặp Thẩm Lãnh cũng không dám biểu hiện gì. Ông ta biết, vào buổi tối ngày đại hôn của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An hai người uống say ngồi trên bậc thềm trước cửa vừa khóc vừa cười vừa hát quân ca, phóng đãng bất kham, bà đứng ở cách đó không xa nhìn Thẩm Lãnh rất lâu rất lâu.
Bà tuyệt đối sẽ không cho phép con của Trà Nhan lại gặp chuyện không may.
Hàn Hoán Chi nghe thấy bệ hạ nói Trân phi bắt đầu động não, đột nhiên hiểu ra... Thời gian trước Trân phi nói với bệ hạ muốn đón phụ mẫu đến thành Trường An ăn tết, đó là lần đầu tiên Trân phi đưa ra yêu cầu như vậy trong suốt hơn hai mươi năm theo bệ hạ, cho dù là trước đây khi ở phủ Lưu Vương Trân phi cũng chưa từng nhắc đến, là bà sợ cha mẹ của bà nhìn thấy bà ở trong phủ Lưu Vương sống không được như ý. Khi đó hoàng hậu chèn ép bà quá tàn ác, nàng lo một khi người cha tính tình nóng nảy của mình biết được sẽ làm ra chuyện gì không khống chế nổi.
Nhưng lần này đón cha mẹ đến, hiển nhiên không chỉ đơn giản là muốn đoàn tụ như vậy.
Lão gia tử là đại đương gia mã bang hai đạo Tây Thục đạo, Đông Thục đạo, trên giang hồ có ai không nể mặt? Tây Thục đạo, Đông Thục đạo đường núi khó đi, hàng hóa đều là mã bang vận chuyển vào vận chuyển ra, cho dù là vật tư của quan phủ lúc không đưa qua được cũng là mã bang ra mặt hỗ trợ. Nói đến giang hồ Tây Thục đạo, Đông Thục đạo, đó chính là giang hồ của lão gia tử, nhưng dù sao thực lực của mã bang cũng chỉ giới hạn ở địa phương, không vào được Kinh Kỳ đạo, càng không vào được thành Trường An.
Hiện tại lão gia tử đã đến, không lâu trước đó bên chỗ Trà gia đã thay một nhóm người giúp việc mới đều là tiểu cô nương.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, điều ông ta đang nghĩ giống y hệt điều Hàn Hoán Chi đang nghĩ.
Lần đó Trà gia từ trong cung Trân phi đi ra không lâu sau liền phát cho chưởng quầy, người giúp việc cũ của hai cửa tiệm khoản bạc bồi thường hậu hĩnh, bởi vì Trân phi nói với nàng rằng một nữ hài tử mở tiệm, để một trai tráng trẻ tuổi đi qua đi lại ở trong tiệm dù sao cũng không tiện, dù là nam nhân già cũng không chắc chắn, cho nên Trà gia nghe xong lời Trân phi nói, quyết định tuyển mấy tiểu cô nương làm việc.
Có trùng hợp không?
Trong đêm Trà gia gặp chuyện ở tiệm tơ lụa, phản ứng của mấy tiểu cô nương đó nhanh cỡ nào?
Đó là người của mã bang.
Trân phi bắt đầu động não, tương đương với đã mở phong ấn.
"Trẫm đi Hạ Thiền Đình Viên một chuyến."
Ngay khi Hàn Hoán Chi muốn nhắc nhở bệ hạ đi xem hoàng hậu một chút, nhưng hoàng đế lại dự tính đi Hạ Thiền Đình Viên.
Thẩm Lãnh và Trà gia hai người được Đại Phóng Chu dẫn đến Đông Noãn Các, sau khi nhìn thấy bệ hạ liền hành lễ, hoàng đế vội vàng bảo Trà gia đứng dậy: "Con có thai, nhớ, lần sau gặp trẫm không cần hành lễ, nếu còn lạy đến lạy đi như vậy nữa trẫm sẽ giận."
Trà gia vâng một tiếng, đứng lên: "Tạ bệ hạ ân điển."
"Không bị thương chứ?"
"Không có, trước khi đến đây Thẩm tiên sinh đã chạy qua, đã bắt mạch, nói là không sao."
"Thẩm Tiểu Tùng đâu?"
"Về Hạ Thiền Đình Viên rồi."
"Ồ, vậy cũng tốt, xương cốt như ông ta không thể động võ nữa."
"Yên tâm đi bệ hạ, thần cho Trần Nhiễm và Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải ba người họ cùng về rồi."
Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Nghe nói khanh đã cầm đao rồi?"
Thẩm Lãnh không trả lời.
Tuy rằng Trà gia đã cản hắn, đêm nay nhất định không thể làm thêm chuyện gì nữa, nhưng Thẩm Lãnh sao lại dễ dàng quên chuyện này như vậy được? Sở dĩ Trà gia kéo Thẩm Lãnh đi gặp bệ hạ, một là vì lo lắng cho Trân phi, hai cũng là không muốn để cho Thẩm Lãnh đến hậu tộc.
"Bỏ đi." Hoàng đế thở dài: "Đều theo trẫm đến Hạ Thiền Đình Viên đi. Đại Phóng Chu, đi chuẩn bị xe."
Đường Học Phủ.
Đỗ Uy Danh nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn Vương Khoát Hải, ba người mắt to trợn mắt nhỏ.
Thẩm tiên sinh nói về Hạ Thiền Đình Viên, nhưng đi đến đường Học Phủ thì nói muốn đến phiếu hào Thiên Cơ lấy chút bạc ra, mấy ngày nay đánh bài cùng lão đương gia mã bang đã thua không ít rồi, dựa theo cách chơi của bên Tây Thục đạo lão gia tử bọn họ, làm Thẩm tiên sinh thua đến muốn gọi cha luôn rồi. Cách chơi mạt chược của bên thành Trường An đơn giản không có gì đáng nói, cách chơi bên Tây Thục đạo kia chỉ là một máu chảy thành sông đã khiến cho Thẩm tiên sinh cảm thấy nhân gian không đáng lưu luyến.
Nhưng Thẩm tiên sinh đã vào phiếu hào Thiên Cơ một lúc lâu rồi, sao vẫn chưa ra.
Trong phiếu hào.
Thẩm tiên sinh nổi giận.
"Giết."
Trước khi ông đứng dậy rời đi, nói một từ cuối cùng là "giết".
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Bắt đầu từ thành Trường An, đêm nay tất cả kinh doanh của Dương gia trên ám đạo ở Trường An, một chỗ cũng không để lại, trong vòng một tháng, tất cả thế lực ám đạo của hậu tộc trong Kinh Kỳ đạo, một chỗ cũng không để lại, trong vòng ba tháng, ta sẽ tra rõ ràng tất cả chi tiết về nữ nhân hậu tộc tên là Dương Tâm Niệm kia, ta cũng sẽ thăm dò rõ ràng thủ đoạn bồi dưỡng thế hệ trẻ tuổi của hậu tộc, trong vòng một năm, ta sẽ xoá sạch."
Thẩm tiên sinh không nói gì thêm nữa, cất bước ra ngoài.
Một canh giờ sau, phủ Thuận Thiên liền nổ tung.
Phủ doãn và phủ thừa của phủ Thuận Thiên đã về nhà chuẩn bị đi ngủ thì bị người trong nha môn gọi về, tin tức liên tiếp được báo vào phủ nha, trong nháy mắt các vụ án dường như có thể nhét đầy cả nha môn phủ Thuận Thiên.
"Sòng bạc Vĩnh Lạc vừa mới bị một đám hắc y nhân xông đi vào đốt cháy." Tổng bộ phủ Thuận Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đại nhân cũng biết sòng bạc Vĩnh Lạc là người của Dương gia đang kinh doanh, người chủ sự trên danh nghĩa chẳng qua cũng chỉ là con rối, vì thế người của Dương gia đã đến đây đánh tiếng, vừa mới nhận được tin tức nói chủ sự trong sòng bạc bị giết, hơn phân nửa nhân thủ canh chừng sòng bạc đã chết."
Hắn ta hạ giọng nói: "Ti chức nghi ngờ những người tập kích Thẩm tướng quân phu nhân cách đây không lâu, là người của sòng bạc."
"Haiz!" Phủ doãn thở dài một tiếng: "Thần tiên đánh nhau."
Tổng bộ thở dài một tiếng theo: "Chúng ta gặp nạn."
"Hiệu cầm đồ Phúc Yên bị người ta đập phá, cướp sạch không còn gì."
"Tửu lâu Lục Thắng cũng bị đập phá."
"Tiêu cục Đằng Dũng đã bị đập phá."
"Mấy chỗ buôn bán kinh doanh ám đạo bị diệt trong vòng một đêm." Phủ doãn nhìn sang tổng bộ: "Ngoại trừ Lưu Vân Hội còn có ai có bản lĩnh lớn như vậy, nếu thật sự không được, ngươi đi Nghênh Tân Lâu một chuyến, xem thử có thể gặp đông chủ Lưu Vân Hội hay không, nói với hắn, sắp tết rồi đừng nổi giận lớn như vậy."
Phủ thừa thở dài: "Lưu Vân Hội chính là của Đạm Đài đại tướng quân, không thể dây vào được."
Tổng bộ: "Ta không đủ phân lượng đâu, hay là hai vị đại nhân?"
Phủ doãn: "Nghĩ gì vậy hả! Ta là phủ doãn phủ Thuận Thiên, ngươi bảo ta đi nói chuyện với người trên ám đạo?"
Phủ thừa: "Ta là phủ thừa."
Tổng bộ: "..."
"Vụ án phải làm sao?"
"Nên nhận thì nhận, nên điều tra thì điều tra, bên phía Lưu Vân Hội nên đi cũng phải đi."
Đúng lúc này một bổ đầu chạy nhanh vào: "Đại nhân, việc lớn không hay rồi, Lưu Vân Hội tám trăm bạch bào ra phố."
"Đại nhân." Bên ngoài lại có người chạy vào: "Hồng Tụ Chiêu đêm nay đột nhiên đóng cửa."
Phủ doãn cảm giác mình tay cũng đang run lên, làm quan nhiều năm như vậy, người ngồi ở vị trí phủ doãn phủ Thuận Thiên này là trong lòng run sợ nhất, trong thành Trường An quá nhiều nhân vật lớn, cục diện rắc rối phức tạp, ai cũng không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện thì một phủ doãn của phủ Thuận Thiên như ông ta cũng chưa chắc có thể dẹp yên. Ngày bình thường người của Lưu Vân Hội rất tôn kính với ông ta, nhưng đêm hôm ban hiển nhiên là không có ý định nể mặt phủ Thuận Thiên.
"Người của Lưu Vân Hội mới động?" Phủ doãn bỗng nhiên sực hiểu ra: "Vậy người động thủ trước đó là ai?"
Nghênh Tân Lâu, đèn đuốc sáng trưng.
Diệp Lưu Vân đẩy cửa sổ ra, tám trăm bạch bào chỉnh tề đứng ở trên đường cái, lưng đeo trường đao, đừng nói đây là không nể mặt phủ Thuận Thiên, ngay cả mặt của quân thành phòng cũng không nể.
Ông ta trầm mặc một lúc sau đó khoát tay: "Đi đi."
Gió giục mây vần.
Diệp Lưu Vân xoay người trở lại trong phòng ngồi xuống, nhìn chén trà bốc hơi nóng: "Ta biết hơi kích động một chút, viện trưởng đại nhân cũng không cần khuyên gì cả, bao năm nay ta lăn lộn đánh đấm trong giang hồ cũng khó tránh khỏi sẽ nhiễm khí giang hồ rất nặng, khí giang hồ nhiễm rồi thì không gột được, cho nên vài ngày trước bệ hạ triệu ta vào cung hỏi ta muốn đi đâu làm việc, ta nói chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ trông chừng Trường An."
Lão viện trưởng nhún vai: "Không muốn khuyên ngươi."
Uống một ngụm trà: "Ván tiếp theo?"
Khóe miệng Diệp Lưu Vân nhếch lên: "Ván tiếp theo."
Vừa hạ cờ, lão viện trưởng vừa nói: "Tuy không muốn khuyên ngươi, nhưng ngươi nên hiểu, hậu tộc bị bệ hạ chèn ép nhiều năm như vậy, thu nhập từ kinh doanh mới là nguồn cơn chủ yếu nhất chống đỡ cho một gia tộc lớn như vậy, nếu đêm nay đánh hết tất cả việc kinh doanh của hậu tộc ở trong thành Trường An, tương đương với hậu tộc đã bị ngươi lột một lớp da, ngươi cũng sẽ trực tiếp bạo lộ trước mắt hoàng hậu, tuy rằng trước kia cũng chưa chắc là hoàng hậu không biết, nhưng dù gì vẫn còn bình an vô sự."
"Lột muộn rồi." Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Cũng chính là hôm nay ta mới hiểu ra được, bệ hạ bảo ta xây dựng Lưu Vân Hội thật sự chỉ là để giảm bớt một chút áp lực của bệ hạ? Đương nhiên bệ hạ cũng biết, trong triều, các địa phương, người của Dương gia đều bị chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được. Bắt đầu từ hai mươi năm trước bệ hạ đã chèn ép bọn họ, ép đến mức bọn họ không thể không đi kinh thương, đi làm kinh doanh trên ám đạo, mà người phụng chỉ lăn lộn ám đạo ta đây đến bây giờ mới hiểu ra, bệ hạ nghĩ là, nếu có một ngày muốn đánh vào chỗ, thì không chỉ là đánh ở trong triều đình, trong quan phủ địa phương, chỗ nào thò đầu ra là đánh chỗ đó."
Ông ta đặt quân cờ xuống thật mạnh: "Khi nào là có một ngày? Chính là bây giờ."
Lão viện trưởng khẽ lắc đầu: "Trách bản thân bọn họ thôi, tại sao phải đi trêu chọc Thẩm Trà Nhan?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận