Trường Ninh Đế Quân

Chương 1423: Câu trả lời của ngươi là?

Nguyên Bồi Thánh không xác định có phải mình đã bị lộ hay không, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Nếu là đình úy bình thường cũng thì không nói, nhưng mà đó là Hàn Hoán Chi!
Khi hắn ta đứng ở trong cửa tiệm đó nhìn ra bên ngoài, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một từ thô tục... con mẹ nó.
Cuộc đời thối nát này.
Có những lúc thật sự rất khó hiểu cuộc đời. Là một mật điệp, hắn ta đã phát huy những thứ mình học được đến cực hạn, cũng gần như đã dùng đầu óc của mình đến cực hạn, khi cảm nhận được nguy hiểm hắn ta có thể lập tức vứt bỏ đồng đội một mình để chạy trốn, có thể thay đổi dung mạo hình thái thành béo tròn để che giấu bản thân.
Mỗi một việc hắn ta làm đều phải suy nghĩ kỹ càng, tuyến đường đi phải đi qua chỗ nào, thậm chí ăn cơm ở vị trí nào, ngủ ở chỗ nào, tất cả đều đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Nhưng cực khổ nhiều như vậy mà lại thành công cốc bởi vì giây phút mở cửa sổ xe khi ở trong xe quá bức bối, hắn ta sợ.
Hắn ta hy vọng Hàn Hoán Chi không chú ý đến mình. Sự thay đổi bề ngoài của hắn ta đã là rất lớn, béo hơn trước ít nhất hai mươi lăm cân, cố ý để râu quai nón, khác khá xa hình tượng trước đây, thế nhưng hắn ta quá sợ Hàn Hoán Chi, đó là một nhân vật đáng sợ chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấu lòng người.
Đối với những mật điệp như bọn họ mà nói, cái tên Hàn Hoán Chi này chính là cơn ác mộng bọn họ không thể gạt đi được.
Hắn ta chăm chú nhìn xe ngựa của mình đi xa, không nhìn thấy bóng dáng Hàn Hoán Chi nên hắn ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người trong cửa tiệm này đều nhìn hắn ta một cách kỳ quái, hắn ta cười áy náy, nói: "Bà vợ điên nhà ta đuổi ta ra ngoài, cái chổi đó đánh ta..."
Người trong cửa tiệm đều cười phá lên, có mấy nam nhân nhìn hắn ta với ánh mắt thương cảm, mà trong ánh mắt này còn có một chút đồng bệnh tương liên, có lẽ còn có một chút khích lệ, huynh đệ rất giỏi chịu đựng...
Đúng lúc này bên ngoài có người đi vào, vừa hay người giúp việc nhìn thấy, vì thế tiến lên hỏi một câu: "Vị khách quan này, hoan nghênh hoan nghênh, xin hỏi ngài cần gì sao?"
Người vừa vào nhìn về phía Nguyên Bồi Thánh, cười cười nói: "Ta tìm hắn, ta chính là bà vợ điên đó."
"Ớ!"
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Nguyên Bồi Thánh lần nữa, ánh mắt hết sức kinh ngạc. Lần này ánh mắt của nữ nhân khá phức tạp, lại còn có mấy cô nương nhìn Nguyên Bồi Thánh với ánh mắt có chút khác lạ, cũng không biết họ nghĩ gì.
Hàn Hoán Chi quá phong độ, nhưng tên béo này... Không hài hòa gì cả, cho nên bọn họ đều cảm thấy tiếc nuối, cực kỳ tiếc nuối.
Người giúp việc nhìn Hàn Hoán Chi, lại nhìn sang Nguyên Bồi Thánh, sau đó nuốt nước bọt...
"Phức tạp... phức tạp như vậy sao?"
Một hán tử ở bên cạnh không nhịn được, cười nói: "Vị này, bà vợ điên này, ngươi để râu rất khác biệt đấy."
Bởi vì một câu "bà vợ điên" này mà khiến tất cả mọi người đều không chú ý đến cẩm y trên người Hàn Hoán Chi, khi bọn họ nhìn rõ bộ cẩm y màu đen kia mới đều ngậm miệng. Bọn họ nhận ra được cẩm y của bách bạn, thiên bạn phủ Đình Úy nhưng không nhận ra cẩm y của đô đình úy, dù sao không phải ai cũng từng thấy. Nhưng nhận ra là người của phủ Đình Úy là đủ rồi, cho dù là một bộ thường phục chứ không phải là quan phục.
Một tiểu cô nương nói cực nhỏ bên tai bạn của mình: "Thật kích thích quá, ta đã nói rồi, tình cảm giữa nam nhân và nam nhân rất kích thích mà."
Bạn của nàng ta há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Tiểu cô nương tiếp tục nói nhỏ: "Ngươi có nhớ ta từng viết một câu chuyện nhỏ không, chính là viết về các đại nhân của phủ Đình Úy, nhân vật chính là Hàn đại nhân, rất bá đạo, một nhân vật chính khác là thiên bạn thủ hạ của ông ta, hì hì hì hì..."
Bạn của nàng ta vội vàng che miệng nàng ta: "Ngươi im miệng đi."
Nguyên Bồi Thánh nhìn Hàn Hoán Chi, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Vẫn bị ngươi tìm được rồi."
Hàn Hoán Chi cười cười: "Xem đi, làm trò cười cho người ta rồi, theo ta về thôi."
Nguyên Bồi Thánh lắc đầu: "Theo ngươi về, nghĩ thôi đã là sống không bằng chết, không bằng giờ ta chết luôn đi cho xong."
Tiểu cô nương bị che miệng sáng mắt lên, miệng cũng không chịu yên: "Ngươi xem đi ngươi xem đi, sống không bằng chết..."
Nguyên Bồi Thánh hỏi Hàn Hoán Chi: "Nhưng ta về với ngươi, nếu ngươi có thể bảo đảm ta không chết, ta không ngại nói cho ngươi biết thêm một vài bí mật."
Hàn Hoán Chi đột nhiên quay đầu lại, xoay tay đâm một kiếm vào ngực người ở phía sau. Kẻ âm thầm tới gần Hàn Hoán Chi định đánh lén kia lập tức cứng đờ người, hắn ta cúi đầu nhìn ngực, kiếm ở đó, máu đang chảy.
"Giết người rồi!"
Tiểu cô nương hét lên một tiếng.
Nguyên Bồi Thánh đã lao vào bên trong tiệm, Hàn Hoán Chi nhấc chân bước đi về phía trước.
Nguyên Bồi Thánh chạy vào trong tiệm, giơ chân đá văng cửa sau rồi xông ra ngoài. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Hoán Chi xách trường kiếm đang rỏ máu lao nhanh đến hậu viện.
Nguyên Bồi Thánh tuy béo nhưng đương nhiên hắn ta biết nếu thân thủ trở nên vụng về thì sẽ đáng sợ cỡ nào. Người như hắn ta từng giờ từng phút đều phải chuẩn bị chạy trốn, thân thủ vụng về có nghĩa là mình sẽ chết rất nhanh.
Hắn ta béo nhưng tốc độ không chậm, nhảy bật lên, hai tay bám vào tường dồn sức trèo qua, Hàn Hoán Chi nhẹ nhàng lao đến, cũng nhảy ra ngoài tường viện theo, sắp chạm xuống đất thì một thanh đoản đao đâm vào bụng dưới của ông ta. Dưới ánh nắng hơi ngả vàng của buổi chiều tà, trên thanh chủy thủ kia quả thật có sắc lam lờ mờ.
Hàn Hoán Chi lia trường kiếm qua, keng một tiếng, thanh đoản đao bị đẩy ra, tay trái ấn vào vách tường ở phía sau một cái, người mượn lực bay lên, hai chân đá liên hoàn vào ngực Nguyên Bồi Thánh.
Bịch bịch bịch bịch...
Trong vòng ba giây đã đạp ít nhất mười mấy cú vào ngực Nguyên Bồi Thánh. Nguyên Bồi Thánh ngã ngửa người về phía sau, lưng đập xuống mặt đất, sau đó là đầu, đầu chống mặt đất lộn người qua. Có thể thấy được sức mạnh trên chân của Hàn Hoán Chi nặng cỡ nào.
Phập...
Nguyên Bồi Thánh không nén được cơn cuộn trào trong lồng ngực, phun ra một ngụm máu. Hai tay của hắn ta chống mặt đất muốn đứng lên, nhưng vừa cử động là người liền đau đớn khiến hắn ta không thể tiếp tục phát lực nữa, cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái xương sườn, nhưng hắn ta biết nếu Hàn Hoán Chi thật sự muốn giết hắn ta, lực chân vừa rồi còn có thể lớn hơn nữa.
"Ta tưởng ngươi đã về Hắc Vũ rồi."
Hàn Hoán Chi ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyên Bồi Thánh, nhìn kỹ khuôn mặt béo múp này, sau đó không nhịn cười được: "Ngươi đúng là đã bỏ nhiều tâm sức, để tránh sự đuổi bắt của phủ Đình Úy mà lại khiến mình biến thành một tên béo, nếu đổi lại là ta, chết cũng không làm kẻ béo."
Nguyên Bồi Thánh nhổ một ngụm nước bọt dính máu, cười cười: "Nếu ở Hắc Vũ, ta cũng sẽ sỉ nhục ngươi như vậy."
"Chúng ta cấp bậc khác nhau."
Hàn Hoán Chi nhẹ nhàng bình thản nói: "Người ở cấp bậc này của ta làm sao lại đích thân đi Hắc Vũ chứ? Nếu cần ta đi, có lẽ là lúc Hắc Vũ đã sắp tiêu diệt vong rồi."
Ông ta đứng dậy, trường kiếm múa ra hai đóa kiếm hoa, hai cánh tay của Nguyên Bồi Thánh gần như đồng thời bị cắt đứt, hai cánh tay của hắn ta coi như đã phế rồi.
Hàn Hoán Chi tra kiếm vào vỏ, cúi người túm tóc Nguyên Bồi Thánh kéo lê ra ngoài. Ngõ hẻm này không dài, đi mấy chục bước là có thể đến đường cái, Hàn Hoán Chi nắm tóc Nguyên Bồi Thánh đi, máu của Nguyên Bồi Thánh để lại hai vệt dài trên đường.
Trên đường cái có không ít người đã vây đến xem, đều là người ở trong cửa tiệm lúc nãy, nam nữ già trẻ đều có. Không thể không nói sự nhiệt tình của các bách tính đối với chuyện xem náo nhiệt là thật sự không thể ngăn cản, cho dù đã xuất hiện cảnh tượng giết người mà bọn họ vẫn còn có tâm tư đứng ở đây xem.
Nhất là mấy tiểu cô nương đó, thoạt nhìn sợ muốn chết, còn dùng tay che mắt, thế nhưng ngón tay lại để ra khe hở, mắt nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, cũng không biết tay che trên mặt có tác dụng gì nữa.
Họ nhìn Hàn Hoán Chi mặc cẩm y màu đen kéo lê người ra ngoài, họ căng thẳng cực độ, cũng sợ hãi cực độ, còn loáng thoáng có chút kích động không dám thừa nhận.
Hàn Hoán Chi không còn trẻ tuổi nhưng trông ông ta vẫn như người 37 – 38 tuổi, vốn dĩ khí chất đã tốt, lúc này thể hiện ra sức chiến đấu đáng ngạc nhiên như vậy, người vây xem ai nấy đều cảm thấy quả thực phong độ muốn chết, huống chi các bách tính cũng luôn có lòng kính sợ đối với phủ Đình Úy. Có lúc nữ hài tử tò mò về những thứ thần bí hơn nam hài tử, họ sẽ thường xuyên đàm luận về chủ đề phủ Đình Úy, nhất là... bộ cẩm y màu đen đó của Phủ Đình Úy thật sự quá đẹp.
Những người dáng thẳng tắp đó mặc cẩm y màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất cao ngạo, trong mắt nam nhân khác thì những nam nhân này có vẻ như đang làm màu, nhưng trong mắt các nữ nhân chính là phong độ đẹp trai.
Họ cảm thấy người của phủ Đình Úy chính là một đám đại soái lạnh lùng cao ngạo, mà vị Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân có thể khiến ma quỷ gặp cũng sợ trong truyền thuyết chính là đầu lĩnh của đám đại soái, siêu cấp đại soái.
Cũng may họ không biết người trước mặt này chính là Hàn Hoán Chi.
"Làm phiền các ngươi tránh ra một chút, ta ra ngoài."
Hàn Hoán Chi nói một câu với những người ở đầu ngõ.
Những người đó vội vàng gật đầu định nhường đường, đúng lúc này phía sau đám người lại có người lên tiếng, giọng nói rất thanh lãnh, cũng không lớn, nhưng giống như tiếng sấm âm trầm vang lên bên tai mỗi người.
Một nam nhân che khăn đen trên mặt đứng ở phía sau những người vây xem, mắt hơi nheo lại, giống như đang cười.
"Các ngươi đều đừng động đậy, ai động đậy kẻ đó sẽ chết, tin ta đi."
Sau khi câu nói này xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu lại theo bản năng.
Phập!
Nam nhân trung niên quay đầu lại đầu tiên bị cắt đứt cổ họng, trong nháy mắt máu liền phun ra từ vết thương, hắn ta đưa hai tay lên ôm cổ theo bản năng, nhưng làm sao có thể cầm máu được.
Người che mặt đỡ vai người kia cho người không ngã xuống, y liếc nhìn mọi người một cái: "Tất cả đứng yên, nếu không thì kẻ nào cử động sẽ là người kế tiếp."
Mọi người ở đầu ngõ đều sợ đơ người, mấy tiểu cô nương kia há hốc miệng, có người đã kinh hô lên, muốn cử động nhưng lại không dám.
Người che mặt giơ tay lên "suỵt" một tiếng, chỉ vào tiểu cô nương vừa nói chuyện trước đó: "Ngươi đến bên cạnh ta."
Tiểu cô nương kia bịt miệng mình không ngừng lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, nàng ta lui về sau một chút theo bản năng. Người che mặt nhìn thấy phản ứng của nàng ta, thở dài: "Ngươi không đến, bây giờ sẽ chết ngay, ngươi qua đây thì chưa chắc sẽ chết, nếu không thì ngươi lui thêm bước nữa, ta giết hết bằng hữu của ngươi trước."
Tiểu cô nương kia nhìn bằng hữu của mình, bằng hữu lắc đầu với nàng ta ra hiệu cho nàng ta đừng đi qua, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn trở về, run rẩy đứng ở trước mặt người che mặt. Người che mặt buông tay ra, nam nhân trung niên vừa bị giết kia lập tức ngã xuống.
Tay của y giữ vai tiểu cô nương khiến nàng ta vòng nửa vòng đối mặt với Hàn Hoán Chi, còn y thì cúi đầu ngửi ngửi tóc của tiểu cô nương, dường như rất hưởng thụ. Tay của y vuốt ve mái tóc dài của tiểu cô nương, ánh mắt chậm rãi chuyển sang phía Hàn Hoán Chi.
"Cho ngươi một lựa chọn."
Y nhìn Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi là Quỷ Kiến Sầu Hàn Hoán Chi đại danh đỉnh đỉnh, đô đình của phủ Đình Úy úy, cho dù là người ở bên ngoài Ninh quốc cũng đều biết tên của ngươi, còn có người đặc biệt tìm hiểu ngươi bởi vì hiếu kì và sùng bái ngươi. Người Hắc Vũ gọi ngươi là thiết luật, người Tang gọi ngươi là người chấp pháp chí cường."
Y chỉ vào Nguyên Bồi Thánh đang bị Hàn Hoán Chi kéo.
"Bây giờ ngươi giết hắn, ta sẽ tha cho những bách tính bình dân này. Ngươi không giết hắn, ta sẽ giết chết bọn họ từng người từng người một trước mặt ngươi. Tiểu cô nương này cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi chứ, lứa tuổi rất đẹp."
Tay của y vòng qua trước người tiểu cô nương, một thanh chủy thủ đặt bên cổ tiểu cô nương.
"Hàn đại nhân, ta không kiên nhẫn lắm, cho nên mời ngươi mau chóng đưa ra lựa chọn, giết tên béo kia, ta thả người, hoặc là ngươi kiên quyết giữ suy nghĩ của ngươi. Dù sao những lão bách tính này cũng không quan trọng, làm sao có thể so được với một mật điệp do người Hắc Vũ phái tới chứ? Nếu ngươi lựa chọn lấy người trong tay mà mặc kệ những bách tính này, ta cũng hiểu, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ chọn như vậy."
Y nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Cho nên đô đình úy đại nhân, câu trả lời của ngươi là...?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận