Trường Ninh Đế Quân

Chương 545: Nhẫn tâm một chút

Không có bất kỳ người có thể thoải mái ứng đối với cuộc tiến công chính diện của chiến binh Đại Ninh.
Thật ra một khắc khi cầu treo hạ xuống, chiến cuộc đã được quyết định.
Trong thiên hạ này, chỉ có biên quân Nam Viện của Hắc Vũ mới có thể chống lại chiến binh Đại Ninh trên đất liền, trước thế công của chiến binh Đại Ninh, cấm quân gọi là tinh nhuệ của Cầu Lập ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, hoàn toàn bị nghiền nát.
Đây giống như là một nan đề mang tính toàn cầu.
Đều là nam nhân giống nhau, trang bị giống nhau, nhân số giống nhau, tại sao lại không đánh lại được? Thậm chí nhân số nhiều hơn cũng không đánh lại nổi.
Người Hắc Vũ đánh lại được, là vì người Hắc Vũ may mắn có được tố chất cơ thể trời cho, nam nhân của tộc Quỷ Nguyệt trời sinh cao lớn, thân thể cường tráng, về mặt thể lực thì có ưu thế hơn chiến binh Đại Ninh, dù là như vậy cũng không dám nói nhất định đánh thắng được chiến binh Đại Ninh.
Theo tố chất cơ thể mà nói, chiến binh biên quân Đại Ninh một chọi một đánh chiến binh biên quân Hắc Vũ chưa chắc có ưu thế đáng nói, thậm chí có còn khả năng thua lớn hơn, nhưng mà năm đối năm, biên quân Hắc Vũ nhất định không được.
Huống chi là người Cầu Lập.
Dưới hoành đao của chiến binh Đại Ninh, loan đao của bọn họ giống như món đồ chơi vậy.
Dòng nước lũ màu đen càn quét về phía trước, dường như ngay cả biển lửa ở trước mặt binh giáp Đại Ninh cũng phải sợ hãi lùi bước.
Bởi vì không ai cứu viện mà thế lửa trong sơn động lại càng không thể cứu vãn, mà điều này cũng đã cắt đứt đường lui của thủ quân Cầu Lập trên thành quan, bọn họ chỉ có thể quyết chiến với quân Ninh ở trên dưới thành quan, đây là chuyện mà người Cầu Lập không muốn nhất, cũng không dám đối mặt nhất.
Nếu như lúc đầu còn có chống cự, sau đó chính là tàn sát.
Chiến binh Đại Ninh đã giết đỏ cả mắt từ cổng thành giết lên thành quan, lại từ trên thành quan giết xuống dưới thành, phàm là nơi có quân Cầu Lập, tất có sát thần đến tàn sát.
Thẩm Lãnh rút hết tất cả mũi tên lông vũ cắm trên người ra, ngẩng đầu nhìn, trên thành quan đã đổi sang chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh.
Trên đùi bị thương, trên chân trái trúng hai mũi tên, đùi phải một mũi tên, y quan cắt ống quần của hắn ra bôi thuốc trị thương băng bó, Thẩm Lãnh cảm kích nhìn y quan một cái: "Xin lỗi."
Y quan ngẩn ra: "Tướng quân có ý gì?"
Không phải nên là cảm ơn sao?
Tại sao là xin lỗi?
Khoảng hai mươi giây sau, y quan bị lột quần cuộn tròn trong góc cổng thành giống như một đứa trẻ đang ấm ức, muốn khóc.
Thẩm Lãnh mặc quần của y quan, quay đầu lại nhìn, bộ hạ của mình ai ai cũng ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
"Không ai được phép nói chuyện này ra ngoài." Thẩm Lãnh thò tay ra: "Đao."
Trần Nhiễm đưa bội đao của mình qua: "Tướng quân, ngươi nên về xử lý vết thương cẩn thận một chút, dù sao vừa rồi cũng chỉ là băng bó sơ sài mà thôi."
"Không có thời gian."
Bởi vì lúc leo lên khe nứt trên vách núi hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh không dễ lọt qua nên đã tháo xuống, vẫn giấu ở trong khe nứt kia, lúc này muốn đi tìm cũng không dễ, dù sao thế lửa vẫn chưa tắt, nhiệt độ trong sơn động ngay cả gió núi cũng không thể hạ xuống được.
Hắc tuyến đao của Trần Nhiễm tuy nhẹ hơn không ít, nhưng so với loan đao của người Cầu Lập vẫn thuận tay hơn nhiều.
"Vào thành."
Thân binh doanh của Thẩm Lãnh theo hắn sải bước đi vào thành quan, Thẩm Lãnh vừa đi vừa cởi chiến phục Cầu Lập trên người ném sang một bên, hai tay để trần, lúc bước đi cơ bắp trên người tạo thành đường lằn giống như sóng gợn.
"Nguyên Đằng Uyên ở đâu?" Thẩm Lãnh hỏi.
Hải Sa chỉ lên chỗ cao.
Đó là một vách núi, một đám binh lính Cầu Lập cuối cùng liều chết bảo vệ Nguyên Đằng Uyên leo lên trên núi, nhưng trong núi không có đường có thể đi, đó chẳng qua cũng là lần giãy giụa cuối cùng.
Đúng lúc này, một mũi thiết vũ tiễn bay tới, chỗ Hải Sa đứng binh giáp như rừng, đuốc nhiều như mây, có thể nhìn thấy gã cực kỳ rõ ràng, mũi tên kia phá rách bóng đêm lao đến, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Nhưng chính bởi vì có chuyện Trang Ung trọng thương từ trước, Hải Sa vẫn luôn mang lòng phòng bị, dưới ánh trăng có ánh sáng sắc lạnh lóe lên, gã liền né người, mũi tên kia bay sượt vai giáp của gã ghim lên tường thành ở phía sau, bịch một tiếng, thiết vũ tiễn lại bắn nát một viên gạch, mũi tên đâm vào trong tường thành.
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Cung!"
Trần Nhiễm lập tức tháo cung thiết thai của Thẩm Lãnh xuống đưa cho hắn, hai tay ôm ống tên ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh tay trái cầm cung thiết thai, tay phải rút một mũi thiết vũ tiễn ra, bắn một mũi tên đến chỗ tối trên cao.
Chỗ kia truyền đến một tiếng kêu rên.
Một lát sau, trong bóng tối lại có một mũi thiết vũ tiễn bay tới, Thẩm Lãnh đưa tay phải sang ống tên, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ba ngón tay rút hai mũi thiết vũ tiễn ra đồng thời lắp lên dây cung, nhưng ngón tay lại không đồng thời phát lực, thiết vũ tiễn kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa phá không bay ra, ở trong bóng đêm văng ra một chuỗi đốm lửa. Ở trong bóng tối này, dựa vào ánh trăng tối mờ nhìn thiết vũ tiễn lóe lên, Thẩm Lãnh đoán được quỹ tích bay của mũi tên, mũi tên của hắn đã bắn rơi mũi tên đang bay tới.
Đốm lửa văng tung tóe.
Đồng thời khi đốm lửa văng ra, thiết vũ tiễn kẹp ngón giữa và ngón trỏ của Thẩm Lãnh đã bay ra ngoài, tốc độ kéo cung của hắn nhanh đến mức khiến người ta dùng mắt nhìn chằm chằm cũng không nhìn rõ, theo quỹ tích gần như giống nhau như đúc, mũi thiết vũ tiễn thứ hai bay vào trong bóng đêm ở chỗ cao.
Loáng thoáng có một tiếng kêu rên.
Trong bóng đêm, Nguyên Đằng Uyên cúi đầu nhìn vai phải của mình, mũi tên kia nhanh đến mức ông ta căn bản không thể phản ứng kịp, trực tiếp bắn xuyên qua vai ông ta, sau đó lại ghim chặt vào vách núi phía sau lưng ông ta.
Bộp một tiếng.
Cung thiết thai của ông ta rơi xuống.
"Tiễn."
Thẩm Lãnh giơ tay lên.
Thứ hắn muốn không phải mũi tên bình thường, thiết vũ tiễn mà hắn quen dùng ở ngay trong ống tên Trần Nhiễm đang cầm.
Vương Khoát Hải tháo một cái bọc nhỏ dài trên lưng xuống, đó là một mũi thiết vũ tiễn còn chưa lau đi vết máu, đó là mũi thiết vũ tiễn đã đả thương Trang Ung.
"Cung tiễn thủ!"
Hải Sa giơ cánh tay phải lên.
Trên thành dưới thành, hàng ngàn cung tiễn thủ giơ cung cứng hướng về phía bên kia, tuy rằng không nhìn rõ trên sườn núi, nhưng mấy ngàn mũi tên lông vũ bắn qua, có thể bắn người ta thành cái gì?
Uy lực của tiễn trận, loại thứ nhất là bắn xa, rải như sao khắp trời, diện tích che phủ cực lớn; loại thứ hai là bắn ngang, giống như lưỡi hãi của thần chết quét ngang, loại thứ ba là bắn chụm, thế như trọng quyền.
"Chờ một chút."
Trên sườn núi truyền đến tiếng của Nguyên Đằng Uyên.
"Trẫm là hoàng đế Cầu Lập, nay binh bại đã không thể nghịch, hiện giờ trẫm cũng đã hiểu, uy lực của quân Ninh, dưới trướng trẫm không thể so sánh, nhưng... nếu trẫm đã là đế vương, thì nên có đối đãi của đế vương. Trẫm nghe nói, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh chưa từng giết vua của địch quốc, trẫm nguyện hàng, dù làm tù binh cũng không phải là tù binh bình thường, trẫm cũng muốn đi xem thử Trường An, xem thử hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh là dáng vẻ gì."
Trong bóng tối, Nguyên Đằng Uyên trên vai loang lổ máu chậm rãi đi xuống: "Chẳng lẽ, các ngươi còn sợ một vị vua mất nước?"
Cung thiết thai trong tay Thẩm Lãnh từ từ buông đến, mũi thiết vũ tiễn vẫn còn vết máu kia chỉ xuống đất mặt.
Nguyên Đằng Uyên đi đến chỗ đối diện chiến binh Đại Ninh dừng chân lại, nhìn Thẩm Lãnh: "Vừa rồi người bắn tên là ngươi?"
Thẩm Lãnh không trả lời.
Nguyên Đằng Uyên trầm mặc một lát: "Người vừa rồi đóng giả giáo úy cấm quân của trẫm xông vào thành quan, chém rơi cầu treo là người nào? Trẫm muốn nhìn thử, đó là dũng sĩ như thế nào."
Hải Sa trả lời: "Cũng là hắn."
Nguyên Đằng Uyên ngây người, gật đầu: "Điều đương nhiên."
Ông ta lại đi lên mấy bước, cẩn thận nhìn Thẩm Lãnh: "Bọn họ đều đã không còn sát ý, bởi vì trẫm đã đầu hàng, nhưng trong mắt ngươi vẫn còn sát ý, dường như đã không phải là thù hận chiến ý giữa Đại Ninh và Cầu Lập, mà là thù riêng?"
Thẩm Lãnh bỗng nhiên cười: "Vừa rồi ngươi nói muốn đi gặp bệ hạ?"
Nguyên Đằng Uyên ừm một tiếng: "Muốn đi gặp."
"Chắc hẳn là bệ hạ cũng muốn xem thử ngươi có bộ dạng gì." Thẩm Lãnh chậm rãi nâng cung thiết thai lên: "Sau đó lóc thịt ngươi, cho nên hà tất phải phiền toái như vậy?"
Thiết vũ tiễn phá không bay ra, đâm xuyên qua thân thể Nguyên Đằng Uyên ở vị trí giống như mũi tên đã đâm vào thân thể Trang Ung. Nguyên Đằng Uyên kêu rên một tiếng, người mềm nhũn ngã xuống, bởi vì mũi tên này quá nhanh, quá ác, rất hung hiểm, tiễn xuyên qua người ông ta mà ông ta chỉ hơi lay động một chút, khoảnh khắc cảm nhận được cơn đau thì mũi tên đã sớm đâm vào người của một tên người Cầu Lập khác ở phía sau ông ta.
"Ta không muốn mang sát ý về gặp con ta, không giết ngươi, sát ý không tan."
Thẩm Lãnh đưa cung thiết thai cho Trần Nhiễm, chậm rãi rút hắc tuyến đao sau lưng ra.
Hải Sa khẽ nhíu mày: "Thẩm tướng quân, nghĩ kỹ đã."
Thẩm Lãnh khẽ nhún vai, cất bước đi đến trước người Nguyên Đằng Uyên: "Trần Nhiễm!"
Trần Nhiễm đi nhanh qua, túm tóc Nguyên Đằng Uyên kéo sang bên cạnh, cơ thể Nguyên Đằng Uyên nghiêng lệch qua một bên, trong một khoảnh khắc đó, đao của Thẩm Lãnh hạ xuống, đao quang từ trên xuống tựa như một tia chớp, xé rách bầu trời đêm.
Phập một tiếng, máu phun ra.
Đầu người bị chém rơi, Trần Nhiễm cầm cái đầu người kia giơ lên cao: "Cầu Lập, quốc diệt!"
Thẩm Lãnh cắm hắc tuyến đao xuống mặt đất, nhận lấy cái đầu người trong tay Trần Nhiễm: "Bệ hạ muốn nhìn ngươi, chưa chắc đồng nghĩa với việc để cho ngươi nhìn bệ hạ, nhìn đầu của ngươi cũng giống nhau thôi, bảo quản tốt, gửi đến Trường An vẫn lờ mờ có thể thấy được mặt mũi."
Hải Sa nhìn tên sát thần kia, trên sống lưng lạnh buốt từng hồi.
Gã vẫn luôn cảm thấy Thẩm Lãnh là một người thân thiện nhã nhặn, bây giờ mới hiểu được, hóa ra cũng giống như gã, cũng là có thù tất báo.
Người mà gã quan tâm bị thương, gã chính là hung thần ác sát.
Hải Sa hạ lệnh một mồi lửa thiêu cháy hơn vạn nạn dân Cầu Lập, theo bản thân gã thấy, cũng không hung ác hơn một đao kia của Thẩm Lãnh.
Đúng lúc này mấy người Hồng Chiếu bọn họ từ trong sơn động đi ra, ở trong khe nứt tránh được biển lửa nuốt chửng, Sử Đang cũng mang của hắc tuyến đao Thẩm Lãnh trở lại.
Đô thành Cầu Lập.
Thẩm Lãnh liếc nhìn Trang Ung nằm ở trên giường, lại nhìn Thẩm tiên sinh vẫn cầm tay Trang Ung: "Lão phu lão thê, lưu luyến bịn rịn, chúng ta còn phải đi về, đường rất xa đấy."
Thẩm tiên sinh trợn mắt lườm hắn, nhìn về phía Trang Ung: "Tĩnh dưỡng cho tốt, chờ sức khỏe của ngươi đỡ hơn, hẳn là bệ hạ sẽ phái người đón ngươi về."
"Không thể về được." Trang Ung trầm mặc một lúc rồi nói: "Sau khi ngươi về hãy thay ta nói với bệ hạ, khi nào đại phá Hắc Vũ, khi đó ta mới trở về, ba nơi ở nam cương, mọi việc chưa bình, ta trở về là phụ lòng bệ hạ."
Thẩm tiên sinh khẽ lắc đầu: "Vẫn cố chấp như vậy."
Trang Ung bỗng nhiên cười: "Ngươi hiểu mà."
Thẩm tiên sinh đột nhiên sực nghĩ đến gì đó, liếc nhìn Thẩm Lãnh, sau đó gật đầu: "Hiểu rồi."
Trang Ung nói với Thẩm Lãnh: "Trà Nhi sắp sinh rồi à? Việc này không chậm trễ được, chiến sự nam cương đã định đại cục, ngươi mau chóng về đi, trên đường đi cẩn thận, cho dù gấp đến mấy cũng không thể hủy hoại cơ thể."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Yên tâm là được."
Trang Ung trầm mặc một lát: "Nếu ngươi còn có thời gian, đi nói lời tạm biệt với bá mẫu ngươi và Nhược Dung."
Thẩm Lãnh gật đầu.
Ra khỏi phòng, Thẩm tiên sinh nói: "Ta chờ ngươi ở ngoài quân doanh, ngươi đi đi."
"Không cần đi." Thẩm Lãnh sửa sang lại y phục của mình một chút, đeo bọc hành lý lên: "Làm nhẫn tâm một chút, chưa chắc là chuyện xấu."
Thẩm tiên sinh thở dài một tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Thật ra ngươi đi cũng tốt, nói vài lời thì làm sao, là một nam nhân, ta không nghĩ được một cô nương ưu tú như Nhược Dung thích là chuyện xấu."
Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn ông: "Ở đây có bẫy."
Thẩm tiên sinh cười hì hì: "Coi như ngươi thông minh."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Đều là hồ ly trong một ổ đi ra, còn ai không hiểu ai?"
Thẩm tiên sinh thản nhiên nói: "Trở về ta nói với Trà Nhi, ngươi nói nó là hồ ly tinh."
Thẩm Lãnh: "Nàng ấy vốn dĩ là vậy."
Cười ngốc hì hì: "Mê hoặc ta đến mức thần hồn điên đảo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận