Trường Ninh Đế Quân

Chương 154: Thật trùng hợp

Tất cả mọi chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, nhưng trong trường hợp thế này dường như lại có vẻ cực tự nhiên. Thẩm Lãnh cứ bỗng dưng rơi từ trên đài cao xuống như vậy, trong trường đấu thú phía dưới trên trăm con dã lang nam cương đã nhe răng nanh, trong khoảnh khắc Thẩm Lãnh rơi xuống đất tầm mắt của tất cả đều chuyển dời sang phía hắn, tiêu điểm giữa trường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Thẩm Lãnh sau khi chạm đất cũng có chút mờ mịt, nhìn nhìn bốn phía, xa xa là một bầy sói cùng một đám binh lính phản quân Lâm Việt đã sợ mất vía rồi.
"Cứu người lên cho ta!"
Trang Ung gào thét một tiếng, đâu còn phong độ của nho tướng nữa.
"Ai da." Thạch Phá Đang cũng gào lên một tiếng: "Ai ngã xuống rồi, sao lại ngốc vậy."
Trang Ung trừng mắt liếc gã ta một cái bước nhanh đến bên rìa khán đài, sau khi cúi người nhìn xuống liền sửng sốt.
Thẩm Lãnh đứng ở phía dưới đầu tiên là hướng tới những binh lính phản quân kia chào hỏi: "Cũng ở đây à."
Sau đó lại hướng tới những con dã lang kia bắt chuyện: "Ăn chưa? Chưa ăn à..."
"Lên đây cho ta!" Trang Ung nói với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nhìn lên trên đài cao, đúng phương hướng mặt trời cho nên hơi chói mắt, chỉ cảm thấy lúc Trang Ung nằm sấp trên rào chắn nhìn xuống chung quanh thân thể còn bị ánh mặt trời rải lên một quầng sáng mảu vàng cũng rất đẹp, kiểu vàng ruộm giống như miếng thịt gà nướng.
Nếu Trang Ung biết lúc này Thẩm Lãnh còn muốn đến những thứ này, cũng không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Thẩm Lãnh cười khổ: "Tướng quân bảo ta đi lên, cũng phải ném xuống cho ta mấy thứ kiểu như dây thừng chứ..."
Trang Ung lập tức quay đầu lại: "Dây thừng đâu, mau tìm dây thừng cho ta!"
Người do ông mang đến lập tức xông ra ngoài, Diệp Khai Thái cũng đang căn dặn người nghĩ biện pháp cứu người, duy chỉ có Thạch Phá Đang là mang vẻ mặt thư giãn thích ý, không hề che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa của mình. Nếu Thẩm Lãnh bị dã lang cắn chết thì đây chỉ đơn thuần là tai nạn, nếu đã là tai nạn thì truy cứu cũng có thể như thế nào? Với lại, ở cái nơi Bình Việt đạo này, người của thủy sư muốn truy cứu cũng có thể truy cứu đến mức nào?
Đúng lúc này có mấy con dã lang đi sang phía Thẩm Lãnh thăm dò, cúi đầu miệng phát ra tiếng khò khè khò khè, lúc dã lang áp thấp người đi lên phía trước, khoảng cách tới bước cắn xé đã không còn bao xa.
Thẩm Lãnh theo bản năng sờ sờ phía sau lưng của mình nhưng không có hắc tuyến đao, bởi vì thành phần tham dự hôm nay tương đối cao, có đạo phủ, có đạo thừa, có đề đốc thủy sư, tất nhiên không thể tùy tiện mang binh khí vào, vì thế Thẩm Lãnh cảm thấy không công bằng, những con dã lang kia có răng làm binh khí, bản thân hắn lại không có binh khí, đây chính là không công bằng.
Sau đó hắn nhớ ra mình cũng có răng, không ngờ tên này lại há miệng ra gừ gừ với những con dã lang đang tới gần kia.
Hẳn là sói không sợ.
Ngay sau một tiếng tru của lang vương, mắt của dã lang cũng bắt đầu sáng lên, tựa như cảm thấy bên này chỉ có một mục tiêu công kích sẽ dễ dàng một chút, bầy sói bắt đầu chuyển hướng sang bên Thẩm Lãnh, lúc đầu chỉ là vài con sói mà thôi, chỉ một chốc lát đã có chừng 20-30 con đi sang bên hắn..
Thẩm Lãnh cảm thấy các nan huynh nan đệ phía đối diện nên nói một tiếng cảm ơn với mình.
"Hóa ra là Thẩm tướng quân à." Thạch Phá Đang ở phía trên nói: "Đây là đã xảy ra tai nạn gì, sao lại ngã xuống rồi, ngươi đừng vội, ta tìm người cứu ngươi lên ngay, trước hết ngươi tự lo liệu chút đã."
Trang Ung quay đầu lại nhìn về phía thân binh của mình: "Đao đâu!"
Thân binh của Trang Ung, hộ vệ của Diệp Khai Thái có mang theo đao, nghe thấy tiếng quát của Trang Ung lúc này mới sực tỉnh, mấy người rút hoành đao của mình ra chạy đến bên rìa khán đài, muốn ném đao xuống cho Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh chỉ vào những con dã lang kia vừa lui về sau vừa nói: "Ta nói cho các ngươi biết đừng có quá đáng nhá, lát nữa đao của ta tới rồi, bây giờ các ngươi chạy còn kịp..."
Bịch!
Bịch bịch!
Bên cạnh Thẩm Lãnh lần lượt vang lên ba tiếng trầm đục, bụi đất trên mặt đất cũng bị chấn động bay lên.
Vương Căn Đống, Cổ Lạc, Trần Nhiễm ba người bất ngờ từ trên đài cao trực tiếp nhảy xuống, trước đó những người chuẩn bị ném hoành đao xuống bị ba người bọn hắn ngăn lại. Trước lúc đó ba người đi tìm dây thừng nhưng không tìm được, lúc này thấy có binh khí liền mỗi người cướp một thanh đao, Cổ Lạc động tác nhanh hơn cướp hai thanh, gã ta dùng tay chạm vào cánh tay Thẩm Lãnh đưa hoành đao qua, bốn người bốn thanh đao, đối diện trăm con sói.
"Những con súc sinh này, người đâu, bắn chúng nó."
Lúc này Thạch Phá Đang hô một tiếng, lập tức làm cho mọi người biến sắc, bắn tên vào lúc này?
Từ bốn phía xuất hiện một đám binh lính hiển nhiên đã sớm bố trí tại trong trường đấu thú này, liên nỏ trong tay bắn tên về phía những con dã lang kia, dã lang bị kinh sợ bắt đầu lui về phía sau mấy bước, nhưng dã tính rất nhanh đã bị bức ép bộc phát ra. Lang vương tru lên một tiếng, bầy sói bắt đầu phát động tiến công, không chỉ tấn công bốn người Thẩm Lãnh bọn họ, đương nhiên những phản quân Lâm Việt kia cũng sẽ không may mắn thoát khỏi.
Thẩm Lãnh siết đao cầm trong tay, nhưng trên mặt lại không có một chút lo lắng, bốn người còn có đao trong tay, nếu như không chống đỡ được thì chẳng phải mất mặt ư.
Thạch Phá Đang nhìn có vẻ như muốn cứu người, nhưng kì thực là để làm cho bầy sói trở nên điên cuồng, thấy bầy sói bắt đầu tấn công, ngược lại người của gã ta lại ngừng bắn liên nỏ, để mặc những con dã lang kia nhào lên cắn xé.
Thạch Phá Đang nhìn rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ, tuy nhiên màn này nhìn có vẻ cực hung hiểm nhưng gã ta cũng không nghĩ thật sự có thể giết Thẩm Lãnh như vậy. Nếu Thẩm Lãnh dễ dàng chết như vậy thì làm sao có thể khiến Thạch Phá Đang bẽ mặt một lần. Người của Diệp Khai Thái và Diệp Cảnh Thiên rất nhanh sẽ đi lên, binh sĩ trong trường đấu thú không có liên nỏ cung tiễn nhưng binh sĩ bố trí bên ngoài trường đấu thú thì có, không cần bao lâu là sẽ đến.
Với thân thủ của tên Thẩm Lãnh kia nếu bị một bầy dã lang giết chết đơn giản như thế, ngay cả Thạch Phá Đang cũng sẽ cảm thấy thất vọng, đương nhiên thất vọng thì thất vọng, cứ cắn chết như vậy gã ta cũng có thể chấp nhận.
Tên đó, bờ sông đêm đó, một cước đó.
Thạch Phá Đang hiện tại nhắm mắt lại đều là cái cảnh khiến gã ta xấu hổ đó, trong khoảnh khắc đó gã ta không nhìn thấy mặt của Thẩm Lãnh, gã ta chỉ có thể nhìn thấy đế giày... Nhưng gã ta nghĩ, lúc ấy Thẩm Lãnh dừng chân ở ngay trước mặt mình chắc hẳn là vô cùng đắc ý, khóe miệng sẽ còn có một chút khinh bỉ.
Chuyện đáng giận hơn là, trên đế giày ở trước mặt gã ta gần như vậy lại còn thêu một cặp vịt.
Cặp vịt đó thêu thật xấu xí.
Đâu có người nào thêu vịt trên đế giày, đây vốn là chuyện nhân thần cộng phẫn, thêu thì thêu đi, lại còn xấu như vậy nữa.
Nếu Trà gia biết gã ta nghĩ như vậy, sợ là sẽ muốn giết người.
Thạch Phá Đang chỉ là muốn sỉ nhục Thẩm Lãnh, chỉ là làm cho Thẩm Lãnh không khoái hoạt, vậy thì gã ta sẽ khoái hoạt.
Một cước đó của Thẩm Lãnh khiến gã ta bất ngờ cũng khiến gã ta ý thức được người trẻ tuổi này không đơn giản, cho nên gã ta quyết định nghiêm túc hơn, không coi Thẩm Lãnh là một người qua đường nữa, mà coi là một người có thể xưng là đối thủ. Thế giới này vô vị như vậy, có thêm một đối thủ có thể đấu với mình chắc hẳn sẽ trở nên thú vị hơn.
Thạch Phá Đang còn cảm thấy Thẩm Lãnh nên cảm kích mình, dù sao mình cũng cho một kiểu ban ân rất lớn hắn khi coi hắn là đối thủ.
Nếu Thẩm Lãnh biết gã ta nghĩ như vậy, sợ là cũng muốn giết người.
Thạch Phá Đang có chút hưng trí nhìn bốn người Thẩm Lãnh bọn họ người lấy một kiểu phối hợp như mây bay nước chảy bảo vệ cho nhau, chi viện cho nhau. Từng con từng con dã lang bị chém giết, sau khi mùi máu tươi tản ra những con dã lang kia cũng dần dần phát hiện ra mấy tên này khó đối phó, ngược lại là đám con mồi trông khá nhiều ở phía sau dễ săn hơn.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trần Nhiễm không nhịn được cười: "Sợ thành như vậy mà còn nhảy xuống."
Trần Nhiễm mím môi: "Mẹ nó, Cổ Lạc một cước đạp ta xuống đấy."
Cổ Lạc: "..."
Đương nhiên Thẩm Lãnh biết không phải như vậy, cái tên Trần Nhiễm này có khi nào đứng đắn đâu. Áp lực bốn phía càng lúc càng nhỏ, máu của dã lang làm cho dã lang cũng sợ, máu đen trên mặt đất khiến bùn đất biến thành màu nâu xám. Trên đài cao cũng vang lên từng tiếng quân lệnh, người của Diệp Khai Thái và Diệp Cảnh Thiên bố trí ở bên ngoài trường đấu thú tiến vào, cung tiễn liên nỏ bắt đầu bắn tên xuống như mưa, dã lang và phản quân Lâm Việt đồng thời kêu gào.
Người quân nhân Đại Ninh cứu là quân nhân của Đại Ninh, đối với những phản quân Lâm Việt kia tất nhiên sẽ xuống tay mà không có cố kỵ gì, theo người Ninh thấy thì người Lâm Việt không khuất phục không khác gì dã lang. Mưa mũi tên dồn dã lang và phản quân Lâm Việt lại một chỗ, loài sói này mặc dù dưới tình huống này cũng sẽ không từ bỏ miếng ăn đã sắp đến miệng, vì thế phản quân Lâm Việt trở nên càng thê thảm hơn.
Trên đài cao có dây thừng thả xuống, Thẩm Lãnh bọn họ buộc dây thừng vào hông để người khác kéo lên. Có mấy phản quân Lâm Việt sau khi nhìn thấy dây thừng cũng muốn lao đến, nào có kịp suy nghĩ rằng cho dù bọn họ túm được dây thừng, cho dù bọn họ leo lên được thì thế nào? Có lẽ bọn họ chỉ là cầu mong không chết trong miệng dã lang, bị cắn xé đến mức ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn.
Sau khi đi lên Thẩm Lãnh phủi phủi bụi đất trên người, chú ý tới vị trí rào chắn bị vỡ mà mình vịn vào lúc trước, chỗ vỡ màu trắng hiển nhiên không phải vết cũ, mà kẻ dùng sức đẩy hắn từ phía sau nghĩ chức cũng không tìm thấy nữa rồi.
Thạch Phá Đang ở gần đây, đi đến cười ha hả biểu thị sự chúc mừng của mình: "Đây thật sự là tai nạn, cũng may Thẩm tướng quân mệnh tốt."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, cười nói tiếng đa tạ đa tạ.
Ánh mắt đó của Thạch Phá Đang chính là "sau này ngươi phải cẩn thận một chút, nói không chừng ngày nào đó ngươi sẽ rơi vào cái hố gì đó", đây không phải là ánh mắt đùa giỡn, cũng không ai lại đùa như vậy cả, đây vốn là lời cảnh cáo có lẫn cả sát ý.
Thẩm Lãnh thở dài: "Chỗ này sao lại trơn như vậy, không cẩn thận cái là rơi xuống, Thạch tướng quân cũng phải cẩn thận một chút, ta thấy đế giày của ngài dường như còn dễ trượt hơn của ta, lỡ như cũng ngã xuống thì thật không tốt."
Thạch Phá Đang lập tức liền nghĩ đến cặp vịt xấu xí trên đế giày của Thẩm Lãnh, đầu to thân nhỏ, đuôi còn bị cong, trong đó có một con vịt lại còn thêu ba cái chân, có lẽ là không biết làm sao bỏ đi chỗ chỉ thêu dư thừa đó, cho nên lại thêu thêm ngón ở trên cái chân thứ ba, chẳng lẽ thêu lại sơ sài như vậy, chỉ là để chống trơn?
"Ta quen thuộc nơi này hơn ngươi, sẽ không trượt xuống."
Thạch Phá Đang xoay người, không muốn nói thêm gì với Thẩm Lãnh nữa.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên kêu a một tiếng, cũng không biết chân vấp phải cái gì mà lại bị trượt lần nữa, đã thế lại còn va vào vai Thạch Phá Đang. Thạch Phá Đang đâu có liệu được Thẩm Lãnh sẽ có hành động vào lúc này, lần này va chạm rất mạnh, Thạch Phá Đang ngửa người cũng từ trên đài cao rơi xuống, ngay lập tức trường hợp liền rối loạn.
Thân binh của Thạch Phá Đang gầm lên vây quanh đám người Thẩm Lãnh, may mà dây thừng còn ở đây nên rất nhanh chóng kéo Thạch Phá Đang lên, chẳng qua đột ngột ngã xuống chưa kịp điều chỉnh cơ thể, lần này ngã cũng rất nặng.
Thẩm Lãnh vẻ mặt áy náy: "Thạch tướng quân nói đúng, chỗ này thật sự rất trơn."
Trang Ung đi tới nhìn nhìn những tên chiến binh Lang Viên cầm đao kia, Diệp Cảnh Thiên liền đứng bên cạnh ông. Những Lang Viên này không kính sợ Trang Ung nhiều lắm nhưng đối với Diệp Cảnh Thiên thì cực kỳ tôn kính, cho nên thu đao lùi sang một bên.
Thạch Phá Đang nhìn có vẻ cũng không tức giận, trên mặt là một biểu cảm như cười như không, nhưng nụ cười trên khóe miệng luôn có vài phần âm lãnh.
"Thật sự xin lỗi." Thẩm Lãnh chắp tay với Thạch Phá Đang: "Sao lại không cẩn thận va đụng làm Thạch tướng quân rơi xuống vậy chứ, góc độ, lực độ này nếu lệch đi một chút cũng không có hiệu quả tốt như vậy, thật sự trùng hợp."
Thạch Phá Đang nói: "Trùng hợp như vậy sao."
"Trên thế giới chính là sẽ có rất nhiều sự trùng hợp." Thẩm Lãnh chỉ chỉ lỗ hổng trên rào chắn: "Cũng giống như chỗ này vậy."
Thạch Phá Đang hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận