Trường Ninh Đế Quân

Chương 515: Vướng bận trong lòng

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng ta luôn có chút không hiểu dục vọng của nam nhân, đương nhiên dục vọng này là chỉ dục vọng về quyền lực, ví dụ như ca ca Hoàn Liệt có ham muốn chiếm hữu rất mạnh kia, ví dụ như đệ đệ Tang Bố Lữ dã tâm bừng bừng, tại sao chỉ nghĩ đi thôn tính Đại Ninh chứ? Chẳng lẽ bọn họ không từng suy nghĩ, nếu quả thật có một ngày dùng hết cả sức lực của Hắc Vũ cho dù diệt được Đại Ninh, như vậy thì cách ngày Hắc Vũ diệt quốc còn xa không?
Hiện tại nàng ta vẫn không xác định thái độ của Ninh đế, nhưng điều này cũng thích hợp với Ninh quốc, nếu Ninh quốc sức lực khuynh quốc cộng thêm vận khí nghịch thiên diệt Hắc Vũ, như vậy thì Ninh quốc cách ngày diệt quốc cũng không còn xa.
Nếu Ninh đế đứng cao hơn Tang Bố Lữ thì sẽ hiểu những đạo lý này.
Với sức của Hắc Vũ, không khống chế được Ninh quốc, cho dù diệt được Ninh, nhưng người Ninh sẽ không diệt, đến lúc đó một quốc gia mới sẽ quật khởi trong sự phản kháng, mà Hắc Vũ tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ đất Ninh, vì thế không ngừng điều binh, điều binh và điều binh từ quốc nội giống như rút máu, không ngoài năm năm, Hắc Vũ sẽ suy yếu tàn tạ, không ngoài mười năm, Hắc Vũ tất diệt, một quốc gia mới sẽ xuất hiện trên đại địa của Hắc Vũ, tiếp tục đối kháng với quốc gia mới quật khởi trên đất Ninh kia.
Ngược lại cũng vậy, người Ninh cũng không có cách nào hoàn toàn khiến cho Hắc Vũ thần phục.
Thú vị không?
Tẩm Sắc mở cửa sổ xe nhìn lên khoảng không bên ngoài, cảm giác đôi cánh của mình đang vỗ, mình đã bay lên trời cao quan sát đại địa.
Theo nàng ta thấy, bất kể thứ gì trên thế giới này chỉ cần tồn tại thì sẽ có đạo lý tồn tại, ví dụ như những tiểu quốc bị Hắc Vũ ức hiếp kia, ví dụ như những tiểu quốc phụ thuộc vào Ninh quốc kia, nếu Ninh và Hắc Vũ đều diệt hết những tiểu quốc này, trên thế giới chỉ còn lại Hắc Vũ và Ninh, vậy thì cũng sẽ không lâu dài.
Chiến tranh, là con dao hai lưỡi.
Tang Bố Lữ là một người âm mưu, một người dã tâm, y không tin tưởng bất cứ người nào, có lẽ bao gồm cả nàng ta, một người không bao giờ tin tưởng bất cứ người nào, tất nhiên sẽ không đi được quá dài lâu. Nàng ta cũng không lo Tang Bố Lữ sẽ giết mình, điều nàng lo lắng là nếu có một ngày Tang Bố Lữ bị giết thì nàng ta sẽ phải chịu liên lụy, rất không đáng.
Thủ hạ do người không tín nhiệm bất cứ người nào bồi dưỡng ra, cũng giống vậy.
Cho nên khi sau trận chiến Hắc Vũ và Ninh đại tướng quân Tô Cái chết, vậy thì sợ là quốc nội Hắc Vũ sẽ không bao giờ có một thần tử trung quân nữa. Liêu Sát Lang?
Con sói con đó.
Tẩm Sắc lắc lắc đầu, nàng ta thấy mình không cần phải suy nghĩ những vấn đề nhàm chán này, nàng ta cũng không muốn thống trị quốc gia, đương nhiên nếu nàng ta thống trị Hắc Vũ thì Hoàn Liệt và Tang Bố Lữ cộng lại cũng chưa chắc bằng được nàng ta.
"Điện hạ." Thám báo đi mở đường ở phía trước trở lại bẩm báo: "Phía trước không có trạm kiểm soát đường đi thông suốt, nhưng cách thành Cách Để thật sự quá xa, chúng ta cần bổ sung vật tư."
Tẩm Sắc ừ một tiếng: "Thay trang phục bách tính bình dân, đi mua."
"Mua?"
"Đúng vậy, cứ quang minh chính đại mà đi mua."
Tẩm Sắc xoa xoa đầu lông mày, thầm nghĩ tại sao người dưới tay mình đều ngu xuẩn như vậy chứ.
Nghe nói bên ngoài thành Cách Để có một hồ băng, quanh năm không thay đổi, lớp băng dày đến mức xe ngựa có thể chạy qua bên trên, nếu sau khi đến nhất định phải đi trượt vài vòng trên hồ băng. Còn nhớ hồi nhỏ lúc phụ thân dẫn tỷ đệ bọn họ và cả những hài tử khác cùng trượt trên mặt băng thật sự rất tốt đẹp, ca ca Hoàn Liệt sẽ mặc kệ bản thân mình ngã cũng phải chạy tới chăm sóc Tang Bố Lữ, mà Tang Bố Lữ thì sẽ luôn bám dính phía sau nàng ta giống như một cái đuôi.
Khi đó phụ thân nói, hãy quý trọng thời gian tương thân tương ái của các con hiện tại, đợi khi các con trưởng thành rồi sẽ không còn nữa.
Nhưng bọn họ đều không hiểu, đến lúc hiểu mới phát hiện là đã quá muộn.
Đừng nói là con cái hoàng gia, cho dù là tỷ đệ ruột trong nhà người bình thường cũng có thể chung sống năm? Tính bắt đầu từ lúc hiểu chuyện là 5 – 6 tuổi, đến 16 – 17 tuổi thì tỷ tỷ hoặc muội muội được gả đi, hoặc là phải đi học ở trường, thời gian chung sống thật sự chỉ mười năm mà thôi.
Thành Cách Để, hy vọng đừng khiến cho ta thất vọng.
Tẩm Sắc đóng cửa sổ xe lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hồng Thành, Hồng Cung.
Tang Bố Lữ nhận được tin tức công chúa điện hạ mất tích, dường như y cũng không có gì kinh ngạc, cúi đầu xem tấu chương trên bàn trầm mặc rất lâu, thủ hạ hỏi có cần truyền chỉ cho trạm kiểm soát các nơi trong cả nước chặn lại lục soát hay không, Tang Bố Lữ lắc đầu: "Không cần."
Y kiêng dè Tẩm Sắc, nhưng thật ra y tin chắc tỷ tỷ là người duy nhất không sẽ làm hại y. Tỷ tỷ và Hoàn Liệt khác nhau, Hoàn Liệt sau khi lên ngôi cả người đều thay đổi, bảo thủ thô bạo đâu còn tình thân gì, có thể không giết y đã xem như là niệm tình cũ rồi. Phụ thân có rất nhiều phi tử, y, Hoàn Liệt và Tẩm Sắc là con của một mẫu thân, cho nên tình cảm tất nhiên tốt hơn một chút.
Về phần những huynh đệ tỷ muội khác, lúc Hoàn Liệt động thủ giết người ngay cả một tia thương hại cũng không có.
"Thật ra tỷ ấy có thể đi từ lâu." Tang Bố Lữ lầm bầm nói: "Trẫm chưa bao giờ hạ lệnh nói nếu trưởng công chúa ra ngoài thì phải giết ngay, chỉ là tỷ ấy tưởng như vậy, hồi nhỏ ta luôn bám sau mông tỷ ấy, sau khi mẫu thân qua đời ta đã lớn lên trên lưng tỷ ấy, ra ngoài luôn tỷ ấy cõng ta."
Tang Bố Lữ lại mở tấu chương ra: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Thủ hạ khom người lui ra ngoài, không phải nghĩ bệ hạ lo lắng nhất chuyện trưởng công chúa xuất cung sao?
Trong đại điện lại chỉ còn lại một mình Tang Bố Lữ, y cảm thấy rất lạnh lẽo. Hoàn Liệt xây dựng cung điện quá cao quá lớn, cho nên dù như thế nào cũng không ấm áp được.
"Ca ca, đệ cũng biết huynh có thể động sát niệm với đệ, nhưng chưa từng động sát niệm với tỷ tỷ, hồi nhỏ phụ thân từng nói, hai người các con là nam tử hán, phải chăm sóc tỷ tỷ." Tang Bố Lữ thở ra một hơi thật dài: "Nếu để cho tỷ đi tỷ mới vui vẻ, vậy thì tỷ đi là được."
Đối với người Ninh mà nói, những ngày cách tết đã có thể đếm trên đầu ngón tay, không khí tết trong thành Trường An càng náo nhiệt hơn. Vào ngày hai mươi mốt tháng chạp là triều đình Đại Ninh quy định bắt đầu nghỉ lễ, công xưởng các nơi bất kể là xưởng lớn xưởng nhỏ, xưởng công xưởng tư, tất cả đều phải cho mọi người về nhà ăn tết, giúp việc, học đồ của tất cả các cửa tiệm nếu như cũng muốn nghỉ ngơi về nhà, theo quy định của triều đình thì lão bản không thể ngăn cản, trừ phi tự nguyện ở lại.
Đại Ninh rất coi trọng ngày tết âm lịch, ngày cuối cùng của tháng chạp hoàng đế bệ hạ Đại Ninh sẽ dẫn theo văn võ bá quan đi Thái Miếu bái tế các đời tiên hoàng, sau đó đi dạo thành Trường An, quy cách cực cao, trong ngày đó, đội ngũ diễu hành sẽ tung thiệp đỏ vào đám người bách tính trên đường phố, bên trong đều là lời chúc cát tường, các bách tính đều nói phàm là người lấy được thiệp đỏ trong ngày đó sẽ có một năm thuận lợi cát tường.
Thật ra lúc ban đầu suy nghĩ của hoàng đế Đại Ninh là tung tiền đồng, sau đó phát hiện ra là khá đau.
Thẩm Lãnh luyện công xong lại đọc sách một lúc, sau đó dẫn Trà gia ra ngoài đi dạo phố, phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An ngập tràn mùi vị tết đều đẹp như vậy, đèn lồng đỏ treo đầy trên cây hai bên đường, nhìn thôi đã khiến cho lòng người thoải mái và cũng cảm thấy vui vẻ.
Lúc này tất nhiên Thẩm Lãnh và Trà gia sẽ không còn rầu rĩ tính toán vì thiếu bạc cần để sinh sống nữa, tất nhiên Thẩm tiên sinh cũng sẽ không lại tự cắt đứt một ngón tay để giáo dục bọn họ phải biết quý trọng bạc nữa, tuy rằng thuật nối xương của Thẩm tiên sinh thiên hạ vô song, nhưng mà thật sự đau lắm.
Hai người mua rất nhiều đồ, lúc về nhà hai cánh tay Thẩm Lãnh đều sắp không xách nổi nữa.
Mua nhiều nhất là đồ của trẻ con, áo nhỏ, quần nhỏ, chăn nhỏ, Trà gia thấy cái gì cũng cảm thấy thú vị, cảm thấy thích, từ sau khi đã mang thai thấy xem con nhà ai cũng cảm thấy đáng yêu. Thẩm Lãnh nói đây là một quá trình tất nhiên, đợi sau khi con của mình sinh ra sẽ thấy con nhà ai cũng không đáng yêu bằng con của mình, đợi đến khi đứa trẻ 6 – 7 tuổi sẽ lại có cảm giác con nhà ai cũng đáng yêu hơn con nhà mình.
"Không biết tên ngốc kia sống thế nào?"
Thẩm Lãnh nhìn một người bóng dáng cực kỳ giống Mạnh Trường An ở chỗ xa, gần như không nhịn được muốn lao qua cho người ta một cước vào mông.
Dẫu sao cũng nhịn được.
Tuy hắn không nói là ai nhưng làm sao Trà gia có thể không biết hắn nói đến ai.
"Ở chỗ hắn khẳng định không so với Trường An được." Thẩm Lãnh thở dài: "Hình như hắn cũng không quan tâm đến tết."
Thẩm Lãnh nghĩ cái tên đó sau khi rời khỏi nhà năm mười hai tuổi là không có trở lại trấn Ngư Lân nữa. Lão viện trưởng nói hàng năm lúc ăn tết gã cũng không có bất kỳ điểm gì khác với ngày thường, thư viện nghỉ, gần như trống không, ngoại trừ học sinh bên Văn Đạt Viện không dễ trở về vì gia cảnh và đường xá xa xôi ra, chỉ có gã.
Nhưng gã cũng sẽ không sang bên Văn Đạt Viện, lúc ăn tết sẽ một mình cầm số bạc tích lũy được đi ra ngoài thư viện ăn một bữa sủi cảo, sau đó mua một túi màn thầu về, đói bụng thì nướng bánh màn thầu trên lò lửa rồi ăn.
Gã cũng không đến thực đường, lão viện trưởng phái người gọi qua gã mấy lần, gã lại không chịu đi.
Cái tên đó, cô độc tận trong xương tủy.
"Không biết Nguyệt Châu Minh Đài và hắn thế nào?"
Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Mạnh Trường An tính tình khô khan lạnh lùng như vậy, sợ là cũng không biết làm sao dỗ cho nữ hài tử vui, tại sao chàng lại biết như vậy?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Hắn ở biên quân bắc cương, bên đó không học này, thủy sư chúng ta học..."
Trà gia: "Tướng quân Trang Ung đích thân giảng bài sao?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ đến bộ dạng của Trang Ung, cười, sau đó lại trầm mặc.
"Năm nay ăn tết cũng không được được Trang tướng quân."
Thời gian trước có tin chiến thắng truyền đến, Trang Ung đã binh vây đô thành Cầu Lập, nhưng đường xá xa xôi, ai biết được là ngày nào có tin chiến thắng tiếp theo đến nơi. Thẩm Lãnh nhớ lại lần cuối cùng hắn gặp Trang Ung, dường như Trang Ung đã già đi rất nhiều.
Bệ hạ hy vọng có người trông coi vùng hải ngoại phía nam này, vùng hải ngoại cũng là đất Ninh, sợ là ta không về được, sau này nếu ngươi rảnh rỗi thì đến thăm ta.
Nghĩ đến câu nói này, trong lòng Thẩm Lãnh nghẹn lại.
"Đi phiếu hào Thiên Cơ."
Sau khi Thẩm Lãnh và Trà gia mang đồ về nhà lại đi phiếu hào Thiên Cơ. Trà gia và Cao Tiểu Dạng, Nhan Tiếu Tiếu ba người đi sang một bên nói chuyện, Thẩm Lãnh và Lâm Lạc Vũ ngồi mặt đối mặt, trong lúc nhất thời bầu không khí dường như có chút lãnh đạm.
"Ngươi muốn nói gì?" Lâm Lạc Vũ hỏi.
Nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, lại cộng thêm kiểu khí chất tự tin độc hữu của nàng, khiến nàng nhìn rất đẹp.
"Giúp ta một việc." Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên: "Có mấy lời ta vốn không có ý định nói rõ, các ngươi không có ý định nói cho ta biết, ta vẫn luôn giả ngu, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cho nên không thể nào tiếp tục giả vờ nữa... Ta biết phiếu hào Thiên Cơ không thể nào ta là cổ đông lớn, chút bạc đó của ta có bao nhiêu bản thân ta lại không rõ? Gốc của phiếu hào Thiên Cơ chính là phiếu hào Dương Thái cũ. Tỷ không cần nhìn ta như vậy, ta đoán không sai, mà sở dĩ tỷ sáng lập Thiên Cơ có thể có quan hệ với tiên sinh, thậm chí có quan hệ với nhiều người hơn, những chuyện này ta không quản."
Thẩm Lãnh giống như đã chấp nhận: "Chuyện các người biết đều nhiều hơn bản thân ta, điều này không sao, nhưng ta hy vọng tỷ có thể sử dụng sức mạnh của phiếu hào Thiên Cơ giúp ta làm việc... Giúp ta gửi chút quà tết cho tướng quân Trang Ung, ngoài ra chuẩn bị thêm một phần lễ vật, ta muốn đi thăm Trang phu nhân."
Cùng lúc đó, phủ đệ Trang Ung ở thành Trường An.
Trang phu nhân và con gái Trang Nhược Dung vẫn chưa đi Cầu Lập, bởi vì Trang Ung phái người gửi thư về bảo bọn họ đợi chiến sự kết thúc rồi hãy đi.
Hai người ngồi ở trong phòng uống trà, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài thi thoảng truyền đến đều hơi ngẩn người.
"Ra ngoài đi dạo không?" Trang phu nhân hỏi Trang Nhược Dung: "Gần đây con đều không ra ngoài, như vậy không tốt."
"Không có gì muốn mua cả."
Trang Nhược Dung cười cười, không nói thêm gì nữa.
Thật ra khoảng mười ngày trước nàng đã ra ngoài một lần, nhưng vừa hay nhìn thấy Thẩm Lãnh dẫn Trà Nhi cô nương đi mua đồ, hắn đang đội mũ hoa cho nàng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận