Trường Ninh Đế Quân

Chương 1264: Tất cả do Thẩm công tử trả tiền

Doanh địa đại quân Nam Viện.
Sau khi từ thành Tu Du trở về sắc mặt Thanh Thụ luôn rất âm trầm, gã ta hoàn toàn không cảm thấy thuốc bột mà Tâm Phụng Nguyệt cho mình sẽ có hiệu quả gì. Ở nơi trống trải như vậy, cho dù hiệu quả của thuốc không tồi nhưng có thể thật sự khiến người như Thẩm Lãnh gục ngã? Một trận gió ngang qua không chừng thuốc bột đã bị thổi bay rồi.
Tâm Phụng Nguyệt nói nghe nhẹ nhàng, chỉ cần Thẩm Lãnh chậm một chút là có thể giết được hắn, lỡ như thì sao? Cao thủ cấp bậc này quá nguy hiểm.
Gã ta vào trong liền ném hai lọ thuốc kia lên bàn, Bộc Nguyệt đi theo vào liếc mắt nhìn liền nhận ra: "Mê Cốt Tán của Kiếm Môn?"
"Đó là thứ gì?"
Thanh Thụ hỏi một câu.
Bộc Nguyệt nói: "Kiếm Môn cấu thành khổng lồ, nhìn bề ngoài chỉ chia làm hai bộ phận, một là hộ giáo bạch kỵ, hai là các đệ tử, nhưng trên thực tế bên trong Kiếm Môn còn có những người đang làm chuyện bí mật, ví dụ như Mê Nguyệt Đường. Người của Mê Nguyệt Đường nói đơn giản chính là làm thuốc, các loại thuốc."
Y đi qua cầm bình thuốc kia lên nhìn: "Đây là Mê Cốt Tán, nếu hít vào lỗ mũi có thể nhanh chóng làm cho người ta mất đi thể lực, trở nên mềm nhũn, công hiệu của thuốc rất mạnh, từng cho gấu dùng thử, ngay cả gấu cũng có thể gục ngã. Một lọ thuốc bột này đừng nói một con gấu, năm con gấu cũng có thể gục ngã."
Thanh Thụ lấy lại lọ thuốc từ trong tay Bộc Nguyệt, nhìn nhìn: "Nói cách khác thì thật không chừng thứ này có tác dụng với Thẩm Lãnh?"
"Tâm Phụng Nguyệt bảo ngươi dùng như thế nào?"
"Rắc lên người ta."
Nghe Thanh Thụ nói xong, Bộc Nguyệt ngẩn người: "Ông ta không sợ ngươi bị Thẩm Lãnh giết?"
Thanh Thụ thay đổi sắc mặt: "Lọ kia có một viên thuốc, nói là thuốc giải."
"Mê Cốt Tán không có thuốc giải gì cả, cũng không phải thuốc độc thì sao lại có thuốc giải. Nếu muốn giải thứ này, một là thời gian lâu thì tất nhiên tác dụng thuốc sẽ giảm bớt, cũng không độc chết người, hai là hắt nước đá kích thích một chút có thể giảm bớt. Thuốc giải? Ta cũng không biết Kiếm Môn có loại thuốc giải này."
Sắc mặt của Thanh Thụ càng ngày càng khó coi: "Cho nên... Tâm Phụng Nguyệt muốn để cho Thẩm Lãnh giết ta chứ không phải để ta giết Thẩm Lãnh. Ta muốn biết tại sao, ông ta làm như vậy rốt cuộc là tại sao?!"
"Ta cũng không biết."
Bộc Nguyệt lắc đầu: "Người trúng Mê Cốt Tán ít nhất trong vòng mấy canh giờ sẽ toàn thân bủn rủn, làm sao có thể đánh được... Nhưng để trên người ngươi quả thật hữu dụng, chỉ cần Thẩm Lãnh tiếp xúc có lẽ cũng sẽ trúng thuốc."
Thanh Thụ giận dữ: "Có trúng nhiều bằng ta?"
"Vậy chắc chắn là không trúng nhiều bằng ngươi, cho nên ta cũng không biết Tâm Phụng Nguyệt suy nghĩ như thế nào."
Bộc Nguyệt nhìn gã ta một cái: "Ngươi cẩn thận một chút là được."
Thanh Thụ sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh, đó là một sự phẫn nộ không thể miêu tả được.
"Vốn dĩ quả thật ta vẫn hơi thấp thỏm không muốn xuống tay với ông ta, bây giờ xem ra là ông ta đã đang kiêng kị ta. Nếu ông ta muốn mượn đao giết ta thì ta còn nhân từ cái gì, còn rối rắm cái gì..."
Thanh Thụ đi đến đứng trước bản đồ, lông mày nhíu lại: "Ngày kia chính là ngày tỷ thí, ta muốn khiến Tâm Phụng Nguyệt chết."
Khóe miệng của Bộc Nguyệt hơi cong lên... Đó quả thật là Mê Cốt Tán của Kiếm Môn, mà thuốc giải kia cũng là thật, chẳng qua y không muốn Thanh Thụ tin mà thôi. Y nhất định phải ép Thanh Thụ làm phản, nếu không thì trời đất bao la đâu còn có chỗ dung thân của y. Y một lòng muốn khôi phục Đại Sở, nhưng với khả năng của y hiện tại là không thể thể, chính y cũng biết đó là người si nói mộng.
Cho nên muốn khôi phục Đại Sở thì nhất định phải nắm sức mạnh trong tay trước. Mới đầu y còn nghĩ nhiều biện pháp, ví dụ như lẻn vào Đại Ninh, dùng thủ đoạn của Kiếm Môn đi truyền giáo, phát triển bách tính trở thành tín đồ của y từ đó tích trữ lực lượng, nhưng sau đó y phát hiện ra người Ninh căn bản không tin cái đó, cũng không phải là bọn họ không có tín ngưỡng, tín ngưỡng của bọn họ chính là Đại Ninh. Đại Ninh mạnh, những thủ đoạn tôn giáo này sẽ không thể nào làm cho những bách tính đó thay đổi tư tưởng.
Huống chi cho dù phát triển thuận lợi, muốn tích trữ đủ lực lượng để phản kháng Đại Ninh thì phải chờ tới năm nào tháng nào? Có lẽ đến khi y chết cũng không thể tích trữ được lực lượng lớn như vậy.
Y vốn còn muốn đến chỗ Tẩm Sắc, mượn thực lực của Tẩm Sắc để hoàn thành tâm nguyện, sau đó lại phát hiện Tẩm Sắc không có thực lực gì cả, hơn nữa cũng đã rời Hắc Vũ đến Đại Ninh.
Về phần những quý tộc trong quốc nội Hắc Vũ, bọn họ quá giảo hoạt, tự thân có được thực lực không kém, không dễ lừa, chỉ có người đột nhiên phất lên nhưng lại không có căn cơ, xuất thân hàn môn và không có chỗ dựa như Thanh Thụ mới dễ lừa, cho nên y mới chọn Thanh Thụ.
"Như vậy đi."
Bộc Nguyệt nói: "Mặc dù ta không có thuốc giải của Mê Cốt Tán, nhưng ta biết dùng cái gì có thể giảm bớt."
Y vươn tay ra giả vờ cầm lọ thuốc giải kia lên: "Ta giúp ngươi ném cái này đi trước... Ta trở về phối chế một ít thuốc bột, ngươi để ở trong khăn quàng cổ, lúc đánh nhau thì che khăn quàng cổ kín miệng mũi, như vậy có thể bảo đảm ngươi không có chuyện gì."
Thanh Thụ ừm một tiếng: "Cũng được."
Bộc Nguyệt nói: "Lúc ngươi và Thẩm Lãnh giao thủ, tất nhiên Tâm Phụng Nguyệt sẽ ở hiện trường xem... Khi đó chính là thời cơ tốt nhất để giết ông ta."
Thanh Thụ nói: "Ngươi đi chuẩn bị thuốc bột trước, ta suy nghĩ xem hôm đó bố trí như thế nào."
Bộc Nguyệt ừm một tiếng rồi rời khỏi lều lớn trung quân của Thanh Thụ. Sau khi trở lại doanh trướng của mình, y mở lọ thuốc kia ra, lấy viên thuốc ra nghiền nát thành thuốc bột rồi đổ vào, càng nghĩ càng có chút đắc ý, không nhịn được hơi nhếch khóe miệng lên.
Thành Tu Du.
Đường chủ Kiếm Môn Mê Nguyệt Đường Cát Thịnh Ngư từ bên ngoài bước nhanh vào, nhìn thấy Tâm Phụng Nguyệt liền khom người cúi đầu: "Bệ hạ, không phụ sự mong đợi của mọi người, thần đã phối chế thuốc được rồi."
Tâm Phụng Nguyệt sáng mắt lên: "Đưa qua đây xem thử."
Cát Thịnh Ngư vội vàng dùng hai tay bưng một lọ sứ đưa qua: "Lúc trước bệ hạ bảo thần phối chế loại thuốc có thể khiến người ta gia tăng thực lực, quả thật thần hơi đau đầu, không có cách nào, sau đó đột nhiên nghĩ tới một thứ có rất nhiều ở nam cương Ninh quốc, gọi là hoa quỷ ẩn."
Cát Thịnh Ngư nói: "Thần lại bỏ thêm không ít loại thuốc khác vào và thử nghiệm nhiều lần, tìm người dùng thử, hiện tại phương thuốc này có tác hiệu rất không tồi."
Tâm Phụng Nguyệt mở lọ sứ ra đặt ở trước mũi ngửi ngửi, một mùi thơm nồng nàn giống như trực tiếp tiến vào trong đầu, chỉ trong nháy mắt, lão ta cũng cảm thấy cơ thể có thay đổi, trong bụng dưới nóng rực, thậm chí có một cảm giác kích động muốn lập tức tìm một nữ nhân.
Lão ta lập tức đậy nắp lọ thuốc lại, hít sâu, nhưng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, giống như muốn đạp nát thứ gì đó, ngay cả người như lão ta cũng có chút khó nén cơn kích động đó.
"Công hiệu thuốc rất mạnh."
Tâm Phụng Nguyệt liên tục hít thở sâu mới ép được cảm giác bộc phát đó xuống: "Còn có hai ngày nữa, phối chế nhiều một chút, phân phát cho người sẽ tham gia tỷ thí, cũng đưa qua cho Thanh Thụ một phần."
Cát Thịnh Ngư vội vàng gật đầu: "Thần đã phái người đang bào chế, đến ngày tỷ thí, chế ra mấy chục viên cũng không có vấn đề."
"Mấy chục viên?"
Tâm Phụng Nguyệt lắc đầu: "Không đủ."
Cát Thịnh Ngư giật mình: "Bệ hạ, loại thuốc này uống một viên đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, không chỉ có thể làm cho người trở nên điên cuồng, tác dụng phụ cũng rất lớn. Một khi thuốc hết công hiệu, người sẽ uể oải không phấn chấn, thậm chí không thể động đậy được, đây là còn một viên..."
"Cho nên mới phải làm nhiều."
Tâm Phụng Nguyệt thản nhiên nói: "Nếu đánh đến giữa chừng mà thuốc hết công hiệu thì làm sao? Mỗi người ít nhất trang bị hai viên, một viên hết công hiệu thì uống thêm một viên nữa."
Cát Thịnh Ngư nói lắp bắp: "Bệ hạ, nếu như uống liền hai viên, có thể... có thể sẽ xảy ra chuyện."
Tâm Phụng Nguyệt nhìn Cát Thịnh Ngư một cái: "Ta chỉ cần thắng."
Cát Thịnh Ngư mấp máy môi, lại nhìn thấy sự giận dữ trong ánh mắt của Tâm Phụng Nguyệt nên vội vàng ngậm miệng.
Tâm Phụng Nguyệt ngừng lại một chút rồi nói: "Sứ mệnh của bọn họ chính là toàn thắng trong cuộc tỉ thí ngày kia, mỗi một trận đều thắng, như vậy mới có thể phấn chấn sĩ khí đế quốc. Ngươi nên biết hiện tại đế quốc đang gặp phải khốn cảnh lớn cỡ nào, nếu lại đánh thua nữa, bách tính của đế quốc sẽ thất vọng về tất cả chúng ta."
Cát Thịnh Ngư cúi người: "Thần hiểu, thần lập tức trở về chế thuốc."
"Đặt tên chưa?"
Tâm Phụng Nguyệt hỏi: "Thuốc, đã đặt tên chưa?"
Cát Thịnh Ngư nói: "Vẫn chưa, mời bệ hạ ban tên."
Tâm Phụng Nguyệt trầm tư một lát rồi nói: "Gọi là Nguyệt Thần Tứ Phúc."
Cát Thịnh Ngư gật đầu: "Thần tuân chỉ."
Một canh giờ sau, người của Cát Thịnh Ngư phái đi đã đến doanh địa đại quân Nam Viện, giao một cái lọ sứ cho Thanh Thụ. Đợi sau khi người đi rồi, Thanh Thụ liền phái người gọi Bộc Nguyệt đến. Kiếm Môn lại đưa thuốc tới, điều này khiến trong lòng gã ta càng căm tức hơn, cũng càng lo sợ hơn.
Sau khi đến nơi Bộc Nguyệt mở lọ sứ ra ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi. Y không biết đây là thuốc gì, nhưng lập tức hiểu được thuốc này có hiệu quả gì, cảm giác nóng rực trong bụng dưới rất mãnh liệt giống như muốn nổi điên lên.
"Ngươi đừng dùng."
Bộc Nguyệt nói: "Thứ này tuy có thể gia tăng chiến lực, làm cho người ta thậm chí quên cả đau đớn trong một thời gian ngắn, nhưng hậu quả tất nhiên sẽ không tốt lành gì."
"Quả thật có thể gia tăng chiến lực?"
Thanh Thụ khẽ nhíu mày, lại cầm lấy lọ sứ: "Yên tâm, ta sẽ không dùng, cất đi đã."
Bộc Nguyệt đưa thuốc bột đã nghiền nát cho Thanh Thụ: "Nhớ, trước khi lên tỷ thí thì rắc thuốc bột lên khăn quàng cổ, thuốc có hiệu quả trong một khoảng thời gian. Ngươi đừng nghe Tâm Phụng Nguyệt nói, rắc một phần ba Mê Cốt Tán mà ông ta cho ngươi lên người, một phần ba còn lại để ở trong vỏ đao, lúc rút đao thì cố gắng nhắm vào Thẩm Lãnh... Còn một phần ba số thuốc nữa thì nghĩ cách giấu ở trong tay áo bên trái của ngươi, vạn bất đắc dĩ có thể trực tiếp rắc ra ngoài."
Thanh Thụ ừ một tiếng: "Hiểu rồi."
Bộc Nguyệt nói: "Còn chuyện nữa là.. lúc nãy ta vẫn đang nghĩ hôm đó làm thế nào mới có thể giết Tâm Phụng Nguyệt, sau khi nhìn thấy Nguyệt Thần Tứ Phúc này ta đột nhiên có cách..."
Thanh Thụ nhìn về phía y: "Nói!"
Bộc Nguyệt nhếch khóe miệng lên: "Đây là Tâm Phụng Nguyệt tự chuốc lấy."
Đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh và một đám tướng quân trẻ tuổi được lựa chọn ngồi khoanh chân dưới đất, mấy chục người đều đang nhìn hắn. Ngũ phẩm chính là tướng quân, tuy là cấp bậc thấp nhất trong hàng ngũ tướng quân, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói có danh tướng là quan trọng chuyện cỡ nào?
Gần như tất cả tướng quân trẻ tuổi có đủ chiến lực lên sàn đấu tỷ thí ở bắc cương đều được Võ Tân Vũ điều đến, trong đó có mười mấy người là từ giáo úy tấn thăng làm tướng quân, như vậy mới có thể tham chiến.
"Đại tướng quân đã giao các ngươi cho ta."
Thẩm Lãnh nhìn những tiểu tử ngập tràn sự nhiệt tình trong mắt, cười cười nói: "Trước khi lâm chiến ta chỉ có mấy câu nói, thật ra nói nhiều cũng không có tác dụng. Ý chí chiến đấu trong lòng mọi người thì không cần ta phải thôi thúc, các ngươi còn muốn giết chết người Hắc Vũ hơn ta."
Cả đám người đều bật cười, bầu không khí cũng dịu đi không ít.
Thẩm Lãnh cười cười rồi tiếp tục nói: "Ta chỉ có một yêu cầu, có thể thua, không thể chết. Mặc kệ là thua hay thắng, sau khi đánh xong ta sẽ thỉnh chỉ đưa tất cả các ngươi về Trường An một chuyến. Mặc kệ ta dùng biện pháp gì, ta đều sẽ cho các ngươi đứng ở trong đại điện cung Vị Ương nhận lời khen ngợi của bệ hạ."
"Rõ!"
Đám người trẻ tuổi lập tức hô một tiếng, ai nấy cũng trở nên kích động.
"Còn nữa."
Thẩm Lãnh lớn tiếng nói: "Sau khi về Trường An, sông Tiểu Hoài tiêu phí, tất cả do ta trả tiền!"
"Oa!"
"Oa oa oa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận