Trường Ninh Đế Quân

Chương 1402: Nham hiểm độc ác

Chiến binh Đại Ninh tấn công vào từ cổng thành bị phá vỡ, đây vốn đã không phải là một trận chiến khó đánh, còn kém khá xa so với trận chiến lấy hơn bốn vạn người tiến công hơn mười vạn người của Đường Thất Địch vào mấy trăm năm trước, cho nên Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An cũng không có hứng thú đích thân lãnh binh.
Cho dù là tuỳ tiện giao cho một tướng quân đủ tư cách, chỉ cần là tướng quân, cho dù chỉ là Dũng Nghị tướng quân ngũ phẩm vừa mới được lên làm tướng quân cũng giống nhau, tố chất, chiến thuật, lâm chiến chỉ huy đều đủ để ứng đối với một cuộc chiến tranh như vậy.
Thậm chí trong mắt Mạnh Trường An đây cũng không được coi là một cuộc chiến tranh.
Bắt đầu từ đánh vào cổng thành là trận chiến này chưa hề trì hoãn, lúc tướng quân Ất Tử Doanh Hoàng Nhiên đi lên vừa hay nhìn thấy cảnh này, cho nên ông ta cũng không còn hưng thú xem tiếp nữa.
"Hai vị..."
Hoàng Nhiên nhìn Thẩm Lãnh rồi lại nhìn Mạnh Trường An, do dự một chút rồi nói: "Hai vị đại tướng quân, thế này là sao vậy?"
Thẩm Lãnh kéo khăn quàng cổ xuống để cho Hoàng Nhiên nhìn má trái bầm tím: "Hắn đánh đấy."
Mạnh Trường An hừ một tiếng, quay đầu đi.
Hoàng Nhiên cũng đoán được Mạnh Trường An che mặt thì cũng không tốt hơn là bao, cười cười nói: "Các ngươi đã lâu không gặp, khó tránh, khó tránh."
Thẩm Lãnh: "Lời này của ông..."
Trên tường thành, thi thể của thủy phỉ bị ném xuống liên tục, một tấm chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm cắm lên tường thành.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tạ Cửu Chuyển từ trong cổng thành đi nhanh ra, khom người cúi đầu: "Hai vị đại tướng quân, đã đánh bại thủy phỉ, giết hơn phân nửa số quân địch, số còn lại đều bị bắt ở trong thành."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn về phía Trần Nhiễm: "Bảo bọn chúng chỉ ra thủ lĩnh, chỉ để lại thủ lĩnh, ta còn phải tra án."
"Rõ."
Trần Nhiễm lên tiếng, dẫn đội thân binh cùng Tạ Cửu Chuyển quay lại trong thành đá.
"Không vào xem thử sao?"
Hoàng Nhiên ngẩng đầu nhìn thành đá: "Mấy trăm năm trước, đại tướng quân Đường Thất Địch đã đánh ra uy danh trong trận chiến này, bắt đầu tung hoành nam cương, tám ngàn hãn tốt, sau mấy năm đã biến thành đại quân ba mươi vạn."
"Qua bao nhiêu năm nữa..."
Hoàng Nhiên thở dài: "Cũng sẽ không có một người nào có thể vượt qua Đường công nữa."
Thật ra câu nói này không có vấn đề gì, cho dù với công lao mở rộng biên cương cho Đại Ninh như Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An thì cũng không bằng công khai quốc của Đường Thất Địch, đó là công khai quốc chân chính, bởi vì khi Đường Thất Địch bắt đầu tranh đấu giành thiên hạ vì Thái Tổ, Thái Tổ hoàng đế còn đang ở bắc cương.
Khi đó Thái Tổ hoàng đế ở phía bắc Trung Nguyên, sắp sửa đánh được tòa kiên thành cuối cùng do quân Sở khống chế, đúng lúc này người Hắc Vũ nhân cơ hội đến xâm phạm, biên quân Sở quốc đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất lúc ấy... Có thể để thành đô cho nghĩa quân cướp đi nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ biên quan, một tấc quốc thổ cũng không thể rơi vào tay người Hắc Vũ.
Thái Tổ hoàng đế đang suất quân vây công Ký Châu thì nhận được tin tức, trong tình huống sắp sửa công phá Ký Châu đã dứt khoát suất quân chạy đến bắc cương chống lại Hắc Vũ.
Đây là chuyện đến bây giờ các bách tính Đại Ninh đều biết, đó là trận chiến rất bao la hùng vĩ, làm cho người ta rất sôi trào nhiệt huyết, nhưng cũng có chuyện khiến cho các bách tính oán giận.
Khi Thái Tổ hoàng đế suất quân chi viện cho biên quân Sở quốc, mấy nghĩa quân khác lại tập trung tấn công sau lưng đại quân Thái Tổ, người phụ trách suất quân bảo vệ Thái Tổ hoàng đế rút lui là Đường Thất Địch.
Ông ta suất quân đánh bại từng phe, đánh hết trận này đến trận khác, giúp cho Thái Tổ hoàng đế không lo phía sau. sau khi đánh bại tất cả các đội quân muốn đánh lén Thái Tổ hoàng đế, ông ta xin lệnh của Thái Tổ hoàng đế dẫn binh xuôi nam.
Lúc ấy Thái Tổ hoàng đế nói với ông ta, nhiều nhất ta chỉ có thể cho ngươi hai vạn binh, người Hắc Vũ còn đang tấn công biên cương, thật sự không chia ra được nhiều hơn nữa.
Đường Thất Địch giơ sáu ngón tay lên, lúc ấy Thái Tổ hoàng đế ngây người ra, cười nói ta cho ngươi tối đa là hai vạn người, ngươi lại đòi ta sáu vạn.
Đường Thất Địch nói... tám ngàn.
Thái Tổ hoàng đế nói vậy tại sao ngươi lại giơ sáu ngón tay?
Đường Thất Địch nói cộng thêm mỗi người sáu cái bánh màn thầu.
Ông ta mang theo tám ngàn hãn tốt trong tay Thái Tổ hoàng đế, đồ ăn của mỗi người là sáu cái bánh màn thầu rồi rời khỏi phương bắc như vậy, đánh qua sông Lan Thương, đánh qua sông Nam Bình, dựa vào chiến thuyền thu được của thủy phỉ Thập Tam Minh. Từ Đại Vận Hà ông ta đột kích Thành Tuyền Đình cách xa một ngàn hai trăm dặm, nhất cử đánh bại hai vệ phủ binh của Sở quốc.
Đường Thất Địch dường như chính là một nhân vật mà niên đại khó giải. Binh pháp nói một mình không thể xông pha ngàn dặm, ông ta đã làm rồi.
Và còn đại hoạch toàn thắng.
"Lòng người sẽ thay đổi."
Thẩm Lãnh nghĩ tới đoạn lịch sử đó, đột nhiên thốt ra một câu cảm khái như vậy.
"Có ý gì?" Mạnh Trường An hỏi.
"Những năm cuối Sở quốc, lòng người như dã thú, đều đang tranh hùng, cho nên không nói đến chính tà gì, ngay cả đúng sai cũng không quan tâm. Thái Tổ hoàng đế suất quân đối kháng Hắc Vũ, những phe phái gọi là nghĩa quân đó liền tập trung tấn công sau lưng Thái Tổ hoàng đế..."
Thẩm Lãnh im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Khi đó có quá nhiều chuyện như vậy, lòng người xấu xa, Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm sau, lòng người đã thay đổi."
Hắn quay đầu nhìn về phía đám tù binh thủy phỉ bị áp giải ra ngoài theo từng nhóm từng nhóm một, lắc đầu: "Cho nên ai muốn phá hủy nhân tâm không dễ có được này thì đều đáng chết."
Hơn hai ngàn cái đầu người rơi xuống đất.
Không đàm phán, cũng không đặc xá, thậm chí sẽ không mang tù binh về.
Chỉ còn khoảng hai ba mươi tên thủ lĩnh thủy phỉ bị giải đến trước mặt Thẩm Lãnh, trong đó bao gồm cả người tên là Quách Đình kia. Trên bả vai y bị chém một đao, vết thương còn nứt ra, có thể nhìn thấy xương bên trong máu thịt.
"Vũ Văn Tiểu Sách ở đâu?" Thẩm Lãnh hỏi.
"Nếu ngươi tìm được Vũ Văn Tiểu Sách..."
Quách Đình tự biết mình chắc chắn phải chết, cho nên ngược lại cũng đã không có gì sợ hãi, y nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói: "Làm phiền ngươi cũng chém hắn một đao giúp ta, chém vào miệng của hắn, cái miệng đó thật giỏi lừa người..."
Y ngẩng đầu: "Chúng ta đều bị bỏ rơi."
Bảy ngày sau.
Quận trị quận Trọng An, đám người Thẩm Lãnh và Lâm Lạc Vũ đi vào nhà kho của phân hiệu phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An, lương thực đã bị tráo đổi ở đây. Lâm Lạc Vũ đã truy tra thêm bảy ngày rồi nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của những người bị mất tích.
"Có thể Trần Tam Dương vẫn còn sống."
Lâm Lạc Vũ nói: "Lúc đầu ta cho là hắn bị người khác mua chuộc, sau đó nghĩ là hắn đã bị hại, bây giờ xem ra đã trở lại phán đoán ban đầu của ta, cho dù hắn không có ở cạnh Vũ Văn Tiểu Sách thì cũng đã sớm trốn xa rồi."
"Những người ở lại sẽ tiếp tục tra tìm tin tức của bọn hắn, chúng ta phải về Trường An trước."
Thẩm Lãnh nhìn chung quanh: "Phiếu hào không thể sụp đổ, mau chóng sắp xếp người xây dựng lại phân hiệu."
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng.
Ngoài cửa, Trần Nhiễm cầm một phong thư trong tay, bước nhanh tới: "Kinh Kỳ đạo đưa quân báo đến, là Đạm Đài tướng quân Giáp Tử Doanh cho người chuyển gấp đến."
Thẩm Lãnh thò tay ra nhận lấy quân báo, vẫn còn dấu niêm phong, hắn dùng chủy thủ gẩy ra, lấy giấy viết thư bên trong ra, nội dung rất ngắn nhưng Thẩm Lãnh xem xong sắc mặt lại thay đổi rõ ràng.
"Sao lại như thế này?"
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía hắn: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Những người lúc trước bị Mạnh Trường An bắt được đã khai ra, một phần tư binh ở núi Đại Khai, một phần ở Yên Sơn. Ta cho người ta điều binh tấn công núi Đại Khai, gửi thư gấp cho Đạm Đài Thảo Dã, bảo hắn nhân lúc người của Yên Sơn vẫn chưa phòng bị, lập tức suất quân vào tiêu diệt."
Lâm Lạc Vũ: "Không tìm được người?"
"Chuyện ta nghĩ không thể tin được thì lại là... đã tìm được người."
Thẩm Lãnh đưa phong thư đó cho Lâm Lạc Vũ: "Ngay cả người tưởng là không thể nào tìm được cũng đã tìm được rồi."
Cùng lúc đó, Trường An.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Đạm Đài Thảo Dã đích thân chạy về Trường An, lời Đạm Đài Thảo Dã vừa nói, ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy có chút khó tin.
"Sau khi nhận được tin tức và hai gã tù binh của An Quốc Công phái người đưa tới, thần cho tù binh dẫn đường, lập tức mang Giáp Tử Doanh đi bao vây diệt trừ giặc cướp trong Yên Sơn. Đám giặc cướp đó quả thật không có phòng bị, nhất thời đại loạn. Sau khi thần suất quân công phá doanh trại của bọn chúng mới biết được... Tiết Thành đã chết ở trên tường gỗ doanh trại, còn có một người thân tín nhất bên cạnh ông ta, tên là Thường Nguyệt Dư."
Đạm Đài Thảo Dã tiếp tục nói: "Thần lập tức thẩm vấn tù binh, những tù binh kia nói là khoảng một tháng trước Tiết Thành đến Yên Sơn. Thần phỏng đoán là ông ta đã bỏ trốn lúc ở huyện An Thành, sau đó trốn vào doanh trại của bọn họ ở trong Yên Sơn. Tên Thường Nguyệt Dư kia cũng là giả chết ở huyện An Thành, xoay sở về tới Yên Sơn."
"Tiết Thành chết như thế nào?"
"Nói là bị giết chết lúc chúng ta công thành."
Đạm Đài Thảo Dã nói: "Khẩu cung của tù binh là như vậy. Thần đã kiểm tra thi thể của Tiết Thành, ông ta bị người khác một đao đâm chết, lưỡi đao trúng vị trí tim, một đao bị mất mạng, cả Thường Nguyệt Dư cũng là như thế, nhưng vết đao của Thường Nguyệt Dư hẳn là bị người khác đâm vào từ phía sau lưng."
Hoàng đế nhíu mày: "Xác định là binh sĩ Giáp Tử Doanh giết Tiết Thành?"
"Thần đã hỏi, quả thật là một gã giáo úy trong Giáp Tử Doanh, hắn một đao đâm chết Tiết Thành sau đó mới nhận ra người đó là ai. Binh sĩ có mặt ở hiện trường lúc đó nói, sau khi giáo úy Vương Lãng giết Tiết Thành đã sững người, kết quả là bị cường đạo một đao chém chết."
Đạm Đài Thảo Dã nói: "Thần cho lão binh trong Giáp Tử Doanh xác nhận thi thể, xác định đó chính là Tiết Thành, trên ngực ông ta còn có một vết sẹo. Thần không yên tâm, tìm thêm nhiều người nữa đến xác nhận, đó chắc chắn chính là Tiết Thành."
Hoàng đế thở dài một hơi: "Sao lại chết như vậy chứ?"
Ông ta nhìn về phía Đạm Đài Thảo Dã: "Đã tìm được tên Vũ Văn Tiểu Sách đó chưa?"
"Hắn không ở Yên Sơn."
Đạm Đài Thảo Dã nói: "Thần thẩm vấn tù binh, bọn họ nói là lúc trước Thường Nguyệt Dư dẫn người hộ tống Tiết Thành đến doanh trại Yên Sơn, sau đó Thường Nguyệt Dư liền đi, chính là đi Giang Nam đạo. Một ngày trước khi thần suất quân tấn công doanh trại giặc cướp Yên Sơn thì Thường Nguyệt Dư vừa mới trở lại."
Gã nhìn hoàng đế: "Thần nghi Vũ Văn Tiểu Sách còn ở Giang Nam đạo, hắn chưa trở về Yên Sơn, đã trốn rồi."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm vừa mới nhận được tấu chương của Thẩm Lãnh phái người gửi về, tổng cộng hơn sáu ngàn thủy phỉ núi Đại Khai đều đã bị tiêu diệt, cũng không tìm được Vũ Văn Tiểu Sách."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào những nhân vật lớn đó, ví dụ như Tiết Thành, rồi ví dụ như tiền thái tử Lý Trường Trạch, ai sẽ nghĩ tới một sư phụ gia huyện nha lại gây ra sóng gió lớn như vậy.
Lộc Thành.
Trong một khách điếm, Lục Vương nhìn hộ vệ ngã xuống ở bên cạnh, thở dài một hơi: "Không ngờ cuối cùng vẫn là ngươi."
Vũ Văn Tiểu Sách cười cười: "Vương gia, ta đã nói muốn tiễn ngươi lên đường rồi, nam nhân nói phải giữ lời, phải giữ chữ tín, chuyện đã hứa thì phải làm được, cho nên ta đuổi theo ngươi suốt ngày đêm, gần mười ngày mới đuổi kịp. Cũng may lúc trước đã cố ý tung ra tin tức giả nói Lộc Thành này có một vị thuốc có thể chữa cho trị phu nhân của ngươi, nếu không thì ta còn phải đuổi theo lâu hơn nữa mới có thể đuổi kịp ngươi."
Tín Vương gật đầu: "Ta đã không còn gì để nói, ra tay đi."
Vũ Văn Tiểu Sách ừ một tiếng, sau đó nói một từ: "Được..."
Trường kiếm trong tay y đâm vào ngực Lục Vương ngay khi từ "được" này thốt ra, y tiến về phía trước một bước, trường kiếm xuyên qua thân thể Lục Vương.
Y khẽ nói một câu gì đó bên tai Lục Vương, sắc mặt Lục Vương lập tức tái đi.
"Các ngươi... thật to gan!"
"Quả thật rất to."
Vũ Văn Tiểu Sách rút trường kiếm ra, Lục Vương ngã xuống.
"Thật xin lỗi, vốn nên để ngươi đi gặp vương phi lần cuối cùng, nhưng ta không thích kết cục như thế, quá đoàn viên, không tốt... Thật ra ngươi chết hay không cũng không liên quan đến đại cục, chỉ là ta muốn ngươi chết thôi."
Vũ Văn Tiểu Sách lau máu trên thân kiếm, xoay người đi ra ngoài.
Y đi tới cửa lại căn dặn một tiếng: "Đi báo quan, cho triều đình biết Lục Vương đã chết."
Y đi ra khỏi khách điếm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, người bên cạnh mang hai cỗ thi thể từ bên ngoài vào trong khách điếm. Đó là hai người đã bị bọn họ giết chết trước đó, người giúp việc của phân hiệu phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An, hai trong số những người mất tích.
"Bây giờ mới thú vị."
Y lẩm bẩm một câu, nhấc chân rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận