Trường Ninh Đế Quân

Chương 1351: Không ai giành mua được với ta

Với tình hình của An Thành hiện tại, còn có bất cứ một thế lực giang hồ nào dám thò đầu ra thì hoặc là thật sự không sợ, hoặc là thật sự ngu ngốc, hoặc là thật sự có toan tính.
Nghĩ mà xem, nếu như là một người từng trải, thời điểm huyện An Thành bị lực lượng triều đình khống chế nghiêm ngặt như vậy, mọi mưu đồ đều sẽ không dễ dàng khiến triều đình chú ý, thế lực giang hồ mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì đứng trước lực lượng triều đình cũng chỉ có thể cúi đầu làm người.
Kẻ ngu ngốc không biết sợ tập hợp hết những tính chất đặc biệt này là khách giang hồ trẻ tuổi.
Có những lúc cũng sẽ ngu ngốc không biết sợ mà mưu toan.
Người lớn tuổi mới là lăn lộn giang hồ, người nhỏ tuổi là gây họa.
Cho nên biết rõ trong huyện An Thành sắp xảy ra chuyện lớn nhưng vẫn có không ít khách giang hồ tràn vào huyện thành, phần lớn mọi người là đến xem náo nhiệt. Sau khi tin tức về cái chết của Tiết Thành truyền ra ngoài, trong giang hồ của khắp cả Kinh Kỳ đạo có vô số người muốn đến xem náo nhiệt. Không phải bọn họ không tin Tiết Thành đã chết, bọn họ nghĩ là Tiết Thành sẽ không chết uổng.
Người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình, càng náo nhiệt càng vui.
Nhưng sáng sớm hôm sau ngay khi có tin tức truyền tới, dường như mỗi một người đều cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Người của Bách Hiểu Đường đến, nói muốn bán đấu giá một món đồ nhưng không phải bọn họ bán đấu giá, bọn họ được mời đến làm công chứng.
Đường chủ Bách Hiểu Đường Lý Bách Hiểu đến huyện An Thành, người vừa mới lộ mặt đã bị dẫn tới huyện nha, còn chưa kịp dấy lên một gợn sóng ở trong huyện thành đã bị người của Thẩm Lãnh đẩy về, rất ngoan ngoãn.
Nhưng gợn sóng vẫn cứ nổi lên, là do món đồ sắp bị bán đấu giá kia dẫn đến.
Sau buổi trưa, Bách Hiểu Đường muốn tổ chức một buổi đấu giá ở Hòa Phong Tế Vũ Lâu huyện An Thành, thứ được bán đấu giá không phải trân bảo hiếm có gì, không phải thi họa, không phải đồ cổ, không phải binh khí giáp trụ cũng không phải dược thảo quý hiếm.
Đó là một thông tin.
Huyện nha.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Lý Bách Hiểu đang nơm nớp lo sợ ngồi ở đó, Lý Bách Hiểu không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng lại cố khống chế vẻ mặt vô tội.
“Quốc công gia, ta thật sự không biết cụ thể tin tức này là gì.”
Lý Bách Hiểu giải thích: “Ta cũng vừa mới đến huyện An Thành, đám người giúp việc cũng là vừa mới nói chuyện này cho ta biết, nhiều thêm một ít ta cũng không biết.”
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: “Ngươi mới đến huyện An Thành? Ta cho ngươi cơ hội nói lại một lần nữa, ngươi biết lừa ta sẽ không có kết cục tốt gì. Con người ta ghét nhất hai loại người, một là lừa tiền của ta, hai là lừa gạt ta.”
Lý Bách Hiểu sắc mặt khó xử, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Quả thật không phải là mới đến huyện An Thành, sau khi nhận được tin báo Tiết Thành chết là ta đã tới rồi. Bách Hiểu Đường là dựa vào tin tức để sinh tồn, dựa vào tin tức để đứng vững, cho nên Bách Hiểu Đường đều sẽ thăm dò những thị phi trên giang hồ. Cái chết của Tiết Thành là chuyện lớn nhất xảy ra ở Kinh Kỳ đạo trong mấy năm nay, không chỉ tác động đến triều đình mà cũng tác động đến giang hồ. Ta đến là muốn xem thử có thể phát hiện được gì hay không, dù sao cũng có rất nhiều người cảm thấy hứng thú, cũng có không ít người bằng lòng bỏ tiền mua tin tức.”
Ông ta cười xòa, nói: “Lúc nãy ta không dám nói cũng là sợ quốc công xử trí ta.”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Thẩm Lãnh cắt ngang.
“Nói trọng điểm.”
Thẩm Lãnh nói: “Thông tin đó rốt cuộc là gì? Bản thân ngươi lại giấu kỹ như vậy. Trước khi ta rời thành Trường An đã phái người đến Bách Hiểu Đường tìm ngươi, ngươi vì trốn Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân mà đã bao lâu rồi không dám lộ diện, ngay cả người của ngươi cũng nói bọn họ không biết ngươi ở đâu, nếu tin tức này không quan trọng mà có thể kéo ngươi ra ngoài?”
“Cụ thể là gì, ta thật sự không biết.”
Lý Bách Hiểu có vẻ mặt chân thành kiểu “xin ngươi hãy tin ta”, khổ nỗi ông ta biết Thẩm Lãnh căn bản là không tin. Ông ta cũng biết so với vị Quỷ Kiến Sầu Hàn đại nhân kia mà nói, thủ đoạn của vị An Quốc Công nổi tiếng khắp thiên hạ này cũng không ít hơn chút nào.
“Hôm qua người của ta nhận được tin tức, có một khách hàng thần bí tìm đến, nói hôm nay muốn tổ chức một hội đấu giá ở Hòa Phong Tế Vũ Lâu, nhưng hắn không muốn lộ diện mà mời người của Bách Hiểu Đường ta đứng ra chủ trì đấu giá.”
Lý Bách Hiểu nói: “Thứ được bán đấu giá là một tin tức, hiện giờ chỉ tiết lộ ra ngoài một câu... Tiết Thành chết như thế nào.”
Lý Bách Hiểu tiếp tục nói: “Ngoài ra, hiện tại quả thật ta không biết cái gì khác, người đó là nam hay nữ cũng không xác định, nhưng nhất định là hắn quen thuộc Bách Hiểu Đường, nếu không thì Bách Hiểu Đường không có phân hiệu bên huyện An Thành, làm sao có thể trực tiếp tìm tới nơi được.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Hắn thuê bao nhiêu tiền?”
“Chưa đưa...” Lý Bách Hiểu nói: “Hắn nói tin tức bán được bao nhiêu tiền, Bách Hiểu Đường có thể lấy một nửa.”
Thẩm Lãnh không nhịn được liền cười: “Ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc à? Một khi tung tin này ra, chắc chắn là người của triều đình đến tìm ngươi đầu tiên, ngươi cho rằng triều đình sẽ đưa tiền cho ngươi để mua tin tức của ngươi? Hắn không trả tiền thuê cho ngươi mà ngươi đã dám nhận vụ này, ngươi to gan thật!”
Lý Bách Hiểu quỳ xuống bụp một tiếng: “Tiền thuê đã đưa một ít, không nhiều.”
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt.
Lý Bách Hiểu lấy một tờ ngân phiếu từ trong cổ tay áo ra: “Một vạn lượng tiền đặt cọc, ta giao nộp.”
Thẩm Lãnh cầm lấy ngân phiếu nhìn, sau đó đưa cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm thuần thục nhét vào trong áo của mình.
Lý Bách Hiểu có vẻ đau lòng.
“Nói quy tắc hắn định ra đi.” Thẩm Lãnh hỏi.
Lý Bách Hiểu vội vàng trả lời: “Quy tắc đơn giản, người trả giá cao thì được, tin tức để ở một chỗ, không nói cho người của Bách Hiểu Đường biết, người mua được tin tức sẽ được thông báo cụ thể tin tức này ở chỗ nào.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Buổi trưa đúng không.”
Lý Bách Hiểu nói: “Vâng vâng vâng, đối phương định là buổi trưa, Hòa Phong Tế Vũ Lâu.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu không dễ dàng như vậy chứ.”
“Vâng, đối phương yêu cầu nhất định phải có đủ ngân phiếu hoặc là hiện ngân một vạn lượng trở lên mới có thể vào.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Hạn chế số người không?”
“Mỗi vị khách có thể mang một bằng hữu vào.”
“Trần Nhiễm.”
Thẩm Lãnh quay đầu lại nói: “Thay y phục, mang ngân phiếu một vạn lượng này theo.”
Lý Bách Hiểu vẻ mặt đau khổ: “Dùng bạc của thảo dân mua tin tức của thảo dân, An Quốc Công đúng là biết làm ăn.”
Thẩm Lãnh: “Ngươi sai rồi, ta không mua, ngân phiếu chỉ là lấy ra cho người giữ cửa của ngươi thấy ta có tư cách vào thôi.”
Lý Bách Hiểu: “...”
Hòa Phong Tế Vũ Lâu.
Bắt đầu từ buổi sáng lượng người vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu đã càng lúc càng nhiều, đây là thanh lâu có quy mô lớn nhất huyện An Thành. Về phần tại sao muốn tổ chức hội đấu giá ở đây thì người ngoài không một ai biết, nhưng hiện tại Thẩm Lãnh đã biết, thanh lâu này chính là sản nghiệp của Bách Hiểu Đường.
Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đã thay một bộ y phục bình thường đi nhanh đến cửa Hòa Phong Tế Vũ Lâu, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đều dán râu giả trên mặt, thoạt nhìn hai người chín chắn hơn không ít.
Người giúp việc ở cửa khom người thi lễ, sau đó cười nói: “Hai vị khách quan cũng là muốn đến hội đấu giá à?”
Trần Nhiễm móc ngân phiếu ra quơ quơ, người giúp việc kia nhìn cẩn thận sau đó vội vàng đưa tay ra mời: “Mời đến đại đường lầu một ngồi, nhưng chắc hẳn là đã không còn chỗ ngồi nữa, nếu hai vị khách quý muốn thoải mái hơn thì có thể thêm tiền lên phòng riêng lầu hai.”
Trần Nhiễm hỏi: “Phòng riêng bao nhiêu tiền?”
“Ba ngàn lượng.”
Người giúp việc trả lời.
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh nói: “Ba ngàn lượng cũng không đắt, đưa ngân phiếu một vạn lượng đó cho hắn, chúng ta đến phòng riêng, ba ngàn lượng là tiền của phòng riêng, sáu ngàn lượng là tiền thưởng.”
Sáu ngàn lượng tiền thưởng, thế này người giúp việc cũng không dám nhận.
Trần Nhiễm đưa ngân phiếu cho người giúp việc: “Ngẩn ra đó làm gì? Trả lại tiền thừa cho ta đi.”
Người giúp việc ngây người: “Hả? Trả tiền thừa?”
Trần Nhiễm nói: “Ngươi không có nghe rõ công tử nhà chúng ta nói hả? Ba ngàn lượng là tiền phòng riêng, sáu ngàn lượng là tiền thưởng, ngươi trả lại ta một ngàn lượng.”
Người giúp việc: “Không... không trả nổi.”
Trần Nhiễm nói: “Vậy thì ngươi đưa chúng ta đến phòng riêng trước, bảo người có thể trả lại tiền đến phòng riêng gặp chúng ta.”
Tiểu nhị cũng không dám chậm trễ, thầm nghĩ dù sao hiện tại trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu cũng không có ai dám gây rối, cao thủ thủ hạ của đông chủ đều đã bố trí xong, ai gây rối đều sẽ bị mời ra ngoài.
Hắn ta dẫn Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm lên phòng riêng ở lầu hai, phòng riêng là kiểu phòng mở, một vòng đều có thể nhìn thấy đại đường lầu một, phòng riêng trên cơ bản đều kín người, có thể thấy được số người nhiều chuyện nhiều cỡ nào, còn có tiền nữa.
Cả một vòng phòng riêng này chỉ có hai phòng riêng là buông rèm che xuống, không nhìn thấy người bên trong như thế nào. Các phòng riêng còn lại Thẩm Lãnh đều nhìn qua, trên cơ bản đều là khách giang hồ, không có người mà hắn quen biết.
Ngồi trong phòng riêng, không bao lâu sau người giúp việc liền dẫn chưởng quầy lên. Hòa Phong Tế Vũ Lâu là thanh lâu lớn nhất huyện An Thành, chưởng quầy là một nhân vật cực kỳ khéo léo, ông ta vừa vào đã cười xòa, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh thái độ khiêm tốn cung kính đến mức khiến Thẩm Lãnh vừa nhìn đã nhận ra nhất định Lý Bách Hiểu đã căn dặn ông ta gì đó.
“Phí phòng riêng.”
Trần Nhiễm đưa ngân phiếu tới.
Chưởng quầy vội vàng lắc đầu: “Nào dám nhận bạc của quốc công gia. Phòng riêng này ngài cứ ngồi tùy ý, lát nữa ta phái người lên hầu hạ, chúng ta cũng mời rượu và nước.”
Trần Nhiễm cười: “Lý Bách Hiểu thật ngoan.”
Chưởng quầy hỏi: “Vậy xin hỏi, có cần gì không? Ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.”
Trần Nhiễm: “Gà.”
Chưởng quầy ngẩn người: “Gà?”
Trần Nhiễm: “Ừm, không sai.”
Chưởng quầy hỏi dò một câu: “Là loại nào?”
Trần Nhiễm: “Gà quay, gà nướng, gà hầm, gà bọc đất nướng, gà hấp lá sen, gà nấm hương, gà gì cũng được, ta không kén chọn.”
Chưởng quầy thở dài một hơi: “Thật sự muốn gà à.”
Trần Nhiễm: “...”
Thẩm Lãnh thở dài: “Phỏng chừng thứ ngươi muốn chưa chắc đã có, thứ ngươi không muốn thì đều có.”
Trần Nhiễm ngây người ra, sau đó mới chợt hiểu: “Chưa ăn cơm trưa, đói không chịu nổi nữa, ngươi có cái gì thì mang cái đó lên.”
Chưởng quầy vội vàng đi xuống, không bao lâu sau từng cô từng cô nương trẻ tuổi bưng khay lên, rượu và thức ăn nhanh chóng bày đầy bàn, Trần Nhiễm trực tiếp động thủ xé cái phao câu gà đưa cho Thẩm Lãnh: “Tốt cho ngươi, ăn chỗ nào bổ chỗ đó, gần đây ngươi dùng não nhiều, bồi bổ đầu óc.”
Thẩm Lãnh: “Cút...”
Đúng lúc này chưởng quầy của Hòa Phong Tế Vũ Lâu đi lên đài cao ở đại đường, hắng giọng một cái rồi nói: “Hẳn là các vị đều tới vì tin tức, trước khi đấu giá, ta tuyên bố trước hai chuyện... Thứ nhất, lần bán đấu giá này không liên quan tới bổn điếm, bổn điếm chỉ cung cấp địa điểm, đã thu phí dụng nhất định, tất cả hậu quả có liên quan tới chuyện này, bổn điếm sẽ không chịu trách nhiệm... Thứ hai, tin tức không ở bổn điếm, người trả giá cao sẽ mua được, sau khi thành giao vị khách ủy thác cho bổn điếm bán đấu giá sẽ đích thân thông báo địa điểm giấu tin tức.”
Có người không nhịn được nói to một tiếng: “Ai biết các tin tức là thật hay giả?”
Chưởng quầy lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Người nọ hừ một tiếng: “Vậy thì ai mua!”
Chưởng quầy bất đắc dĩ nói: “Vị khách ủy thác cho bổn điếm bán đấu giá chỉ để lại một câu... thích mua thì mua.”
Ông ta áy náy nói: “Đây quả thực là nguyên văn câu nói của người đó.”
Toàn trường lập tức xôn xao.
Đúng lúc này trong một phòng riêng ở lầu hai có người lớn tiếng nói: “Tin tức giá bao nhiêu tiền ta cũng mua, những người khác giải tán đi, ta không tin ở đây có ai nhiều tiền hơn ta, có ai rảnh rỗi hơn ta.”
Người nói chuyện đi đến chỗ lan can lầu hai, tay vịn lan can nói: “Ngoài ra, rượu nước của tất cả khách ở đây hôm nay, ta mời.”
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn sang bên kia: “Ai mà kiêu ngạo như vậy?”
Tiểu cô nương đứng ở bên cạnh rót rượu cho bọn họ nói nhỏ: “Con trai độc nhất của Lã Hậu, người giàu nhất Kinh Kỳ đạo, Lã Tử Luật.”
Bên kia, Lã Tử Luật cười ha hả nói: “Thật ra ta không quan tâm Tiết Thành chết như thế nào, ta chỉ muốn cho các ngươi biết ta có tiền, tất cả những chuyện cần tiêu tiền ta đều có hứng thú, và còn muốn chứng minh ai cũng không thể giành mua được với ta.”
Sau khi nói xong hắn ta còn thở dài: “Cũng chỉ có lúc tiêu tiền mới khiến ta thấy hứng thú một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận