Trường Ninh Đế Quân

Chương 366: Lát nữa gặp

Lại là một buổi tối, lại là Thẩm Lãnh một thân một mình chạy vòng quanh giáo trường, hết lượt này đến lượt khác, không sợ người khác làm phiền.
Lại là Đường Thuyết kia, tựa vào tường nhìn Thẩm Lãnh chạy hết vòng này đến vòng khác, rất hứng thú, không sợ người khác làm phiền.
Nhìn thấy Thẩm Lãnh trở lại, Đường Thuyết hỏi: "Lại là sáu vòng?"
"Bảy vòng."
"Tại sao nhiều hơn hôm qua một vòng?"
"Bởi vì so sáng mà nói đã qua thêm một ngày."
"Vậy ngày mai chẳng phải là ngươi sẽ chạy tám vòng, ngày kia chẳng phải là sẽ chạy chín vòng, ngày kia nữa mười vòng, ngày kia kia nữa mười một vòng... Chạy đến lúc ăn tết, ngươi có thể chạy một vòng quanh Đại Ninh."
"Ngày mai chạy sáu vòng."
"Tại sao?"
"Ta vui."
"..."
Đường Thuyết đi theo phía sau Thẩm Lãnh, giống như đêm hôm qua, tựa như gã vô cùng tò mò đối với Thẩm Lãnh: "Tại sao ngươi phải ra tay với Trương Hoa Lâm nặng như vậy? Hôm nay ngươi đã tiết hết sát khí rồi, ngày mai lúc đánh với ta, ngươi tính thêm một phần."
"Tại sao ngươi lại muốn tới xem ta?" Thẩm Lãnh hỏi lại một câu.
Đường Thuyết nhún vai: "Bởi vì người khác không đáng để ta xem."
Thẩm Lãnh: "Ồ, ta cũng không đắc ý."
Đường Thuyết: "Người có thể khiến ta nhìn thêm hai cái, nên đắc ý một chút."
Thẩm Lãnh nói: "Sau khi bị ngươi xem qua, đồng nghĩa với khai quang sao? Ta nghe nói người của Đường gia các ngươi đều rất khiêm tốn vụ thực, không hề huênh hoang, là ta đã nghe đồn sai, hay là ngươi khác?"
"Ta khác." Đường Thuyết trả lời rất nghiêm túc: "Vốn dĩ ta cũng là người của Đường gia giống như ngươi nói, sau này ta phát hiện như vậy không thú vị."
"Khi nào phát hiện ra?"
"Cách đây không lâu, sau khi nhìn thấy ngươi huênh hoang, ta cảm thấy dạng vẻ đó rất thú vị." Gã nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngày mai chính là mấy trận cuối cùng, ta phải huênh hoang hơn ngươi."
Thẩm Lãnh: "Đi ngủ đi."
Đường Thuyết sững sờ đứng đó: "Ngươi không nên bị ta chọc giận mới đúng sao?"
Thẩm Lãnh: "Đã cai sữa chưa?"
Đường Thuyết không kịp phản ứng, một lát sau mới hiểu ra là Thẩm Lãnh nói gã ấu trĩ. Bá phụ nói gã là người ưu tú nhất của Đường gia năm mươi năm gần đây, là thiên tài. Gia gia nghe nói xong mắng một tiếng cái rắm, nói rằng rõ ràng là người ưu tú nhất trong trăm năm qua mới đúng. Ở Đường gia phần lớn thời gian cho dù gã học bộ dạng khiêm tốn vụ thực như các trưởng bối yêu cầu, nhưng cưỡng ép bản thân như vậy thật sự không vui, nhưng gã biết đó là một biểu hiện thành thục, hôm nay khó khăn lắm mới định phóng ra một lần, Thẩm Lãnh lại hỏi gã đã cai sữa chưa.
"Cai rồi." Đường Thuyết vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Nhưng hiện tại thi thoảng vẫn uống một ít sữa dê."
Thẩm Lãnh bước đi cũng hơi lảo đảo, quay lại nhìn Đường Thuyết: "Tại sao là sữa dê?"
Đường Thuyết hừ một tiếng, xoay người đi.
Thẩm Lãnh cảm thấy tên này thật sự là một người thú vị, danh môn vọng tộc như Đường gia mà lại bồi dưỡng được một thiếu niên đơn thuần như vậy, cũng coi như là một chuyện lạ. Với hiểu biết Thẩm Lãnh về Đường gia, mỗi một người từ Đường gia đi ra đều phụng hành đạo trung dung, không đắc tội với người cũng không trêu chọc người, nhìn có vẻ siêu nhiên thế ngoại, kì thực là thật sự sợ gây thị phi.
"Tại sao là sữa dê?"
Thẩm Lãnh lầm bầm một câu, chuẩn bị trở về tắm rửa đi ngủ, vừa mới tắm rửa xong còn chưa nằm xuống, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đã bên ngoài gọi hắn, Thẩm Lãnh vội vàng khoác áo ra ngoài: "Sao đại tướng quân đến muộn như vậy?"
"Chuyện không quá quan trọng, chỉ là có vài lời không nhịn được muốn nói với ngươi." Đạm Đài Viên Thuật chỉ sang phía giáo trường: "Đi dạo?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."
Hai người chậm rãi bước đi dưới ánh trăng, Đạm Đài Viên Thuật trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta đến, là vì chuyện hôm nay ngươi đánh Trương Hoa Lâm trọng thương. Trương Hoa Lâm là một trong bát đao tướng thủ hạ của đại tướng quân Bùi Đình Sơn, từ trước đến nay Bùi Đình Sơn hay bao che, Trương Hoa Lâm bị ngươi đánh thành như vậy, trong vòng một năm sợ là không dễ khôi phục, cho dù là khôi phục lại, sau này động võ cũng sẽ không dám tùy tiện, thậm chí ngay cả động võ cũng không thể."
Thẩm Lãnh biết Đạm Đài Viên Thuật muốn nhắc nhở hắn sau này cẩn thận nhiều hơn, dù sao có lẽ trước đó rất lâu hắn đã làm cho nhân vật truyền kỳ đại tướng quân Bùi Đình Sơn kia khó chịu trong lòng rồi. Hắn và Mạnh Trường An giết Bùi Khiếu ở bắc cương, đó chính là con thừa tự của Bùi Đình Sơn, hiện giờ lại phế Trương Hoa Lâm, sau này nếu Bùi Đình Sơn có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Cảm ơn đại tướng quân nhắc nhở, sau này ta sẽ cẩn thận hơn một chút."
"Nhắc nhở?" Đạm Đài Viên Thuật bước chân dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ồ... có thể ngươi đã hiểu lầm, ta nói với ngươi những lời đó không phải phải nhắc nhở gì ngươi, ý của ta là, đánh không tồi."
Thẩm Lãnh cũng sửng sốt.
Đạm Đài Viên Thuật cười cười: "Ta tin chắc đại tướng quân Bùi Đình Sơn làm người công chính vô tư, tin tưởng ông ta sẽ không làm chuyện gì không nên làm, cho nên tất nhiên không phải đang nhắc nhở gì ngươi, ngươi hiểu không?"
"Hiểu rồi." Thẩm Lãnh cũng cười.
Đạm Đài Viên Thuật tiếp tục bước đi: "Nhưng dường như bệ hạ có chút không vui. Bệ hạ nói, phong cách hành sự của ngươi như vậy có chút lỗ mãng, nếu lỡ như không khống chế được thật sự đánh chết Trương Hoa Lâm, bệ hạ cũng không thể bao che cho ngươi, tất cả đều phải xử trí theo quốc pháp quân luật Đại Ninh, thứ ngươi đánh mất chính là tiền đồ tương lai của ngươi."
"Ta biết."
Đạm Đài Viên Thuật: "Ngươi biết? Ngươi biết mà ngươi còn làm như vậy."
Khóe miệng Thẩm Lãnh giương lên: "Ai còn không bao che?"
Đạm Đài Viên Thuật nghĩ nghĩ mới hiểu ra, người Thẩm Lãnh nói đến Mạnh Trường An, sau đó không nhịn được lại cười: "Hai người các ngươi à... Hắn bảo vệ ngươi, ngươi bảo vệ hắn, không phải ta nói như vậy không tốt, thiếu niên có ý khí mà thời thiếu niên mới có, coi tình huynh đệ nặng hơn bất cứ cái gì, nhưng như thế này này khó tránh khỏi sẽ cố chấp, sau này muốn thành đại sự, vẫn phải tu luyện tâm tính nhiều hơn, trở nên trầm ổn hơn mới được."
"Ti chức nhớ rồi."
"Ngươi có thể nhớ?" Đạm Đài Viên Thuật lắc lắc đầu: "Ta chỉ nói điều ta muốn nói, điều ta nên nói. Mặc dù nói Đại Ninh hàng năm xuất hiện không ít người trẻ tuổi khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, nhưng người như ngươi và Mạnh Trường An dù sao cũng không thấy nhiều. Bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê để ý tới Mạnh Trường An, đề đốc thủy sư tướng quân Trang Ung để ý tới ngươi, mà bệ hạ để ý tới hai người các ngươi, bản thân các ngươi cũng phải để ý tới mình nhiều."
"Ti chức thật sự nhớ rồi."
"Nhớ là tốt." Đạm Đài Viên Thuật hỏi: "Ngày mai chính là ngày cuối cùng của kỳ thi lớn các quân, ngươi nắm chắc mấy phần?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Chuyện gì cũng không định số, sợ là ai cũng không thể nói nắm chắc mười phần."
"Ngươi mấy phần?"
"Chín phần chín."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh vẫn không biết xấu hổ như vậy.
Đạm Đài Viên Thuật ngửa mặt lên trời cười to: "Có phải bởi vì Mạnh Trường An không ở đây không? Nếu như Mạnh Trường An cũng tham gia kỳ thi lớn các quân lần này, ngươi còn nắm chắc mấy phần?"
"Nếu hắn tham gia, tất nhiên tỉ lệ nắm chắc sẽ thấp một chút, dù sao hắn cũng là Mạnh Trường An."
"Mấy phần?"
"Tám phần chín."
Đạm Đài Viên Thuật hơi ngơ người, cười lắc đầu: "Tâm tính của người trẻ tuổi à, thật sự tốt. Lời ta nói ngươi suy nghĩ nhiều chút, không chỉ là ta muốn nói với ngươi, lúc nãy ta đã nhắc tới bệ hạ, ngươi nên hiểu hôm nay ta tìm ngươi nói những lời này không phải ý của một mình ta."
"Ti chức hiểu."
"Về nghỉ ngơi đi." Đạm Đài Viên Thuật khoát tay.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới câu hỏi hết sức hết vô vị chán kia, cảm thấy người đại tướng quân như Đạm Đài Viên Thuật chắc chắn là kiến thức rộng rãi, không chừng có thể có một đáp án thì sao, hỏi thử cũng không tổn thất gì.
"Đại tướng quân, có một... Có một câu hỏi có thể ngài cảm thấy rất vô vị, chính là, chính là tại sao có người lại uống sữa dê?"
Câu hỏi này quả thật đã làm Đạm Đài Viên Thuật ngây người, ông ta dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Thẩm Lãnh: "Tại sao hỏi chuyện này?"
Thẩm Lãnh: "Chỉ là lúc nãy mới nghe nói một kẻ 18-19 tuổi vẫn còn uống sữa, có chút tò mò."
Đạm Đài Viên Thuật nghĩ nghĩ: "Ta cũng là từ rất lâu trước đây từng nghe lão nhân nói, có những đứa trẻ có vấn đề thể chất không thể uống sữa bò, cho dù là nấu lên rồi cũng không được, sẽ xuất hiện bệnh trạng không tốt, nếu mẫu thân không có cách nào tự nuôi nấng, vậy thì chỉ có thể uống sữa dê, nói là sẽ không có vấn đề. Lão nhân nói, có thể là sữa dê và sữa... Khụ khụ, người không khác nhau lắm."
Thẩm Lãnh giật mình: "Hóa ra là mùi của mẹ."
Đạm Đài Viên Thuật: "..."
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Lãnh vẫn thức dậy như thường lệ, đánh quyền, chạy bộ, luyện đao, sau khi người khác ngủ thêm gần một canh giờ, hắn mang theo một thân mồ hôi trở lại phòng của mình tắm rửa thay y phục. Cho đến hiện giờ, hắn đã không cảm thấy đây là chuyện vất gì vả, ngược lại còn cảm thấy nếu có một ngày bỏ những bài tập này sẽ rất khó chịu, cả người khó chịu.
Thay một bộ y phục mới, soi gương đồng sửa sang lại một chút, còn rất bỉ bựa chọn một cái khăn màu đỏ buộc tóc lại. Cũng không phải vì bản thân hắn muốn, mà là trước đó Trà gia đã thông báo, màu đỏ vui hỉ khánh cát lợi, tới ngày cuối cùng của kỳ thi lớn các quân, nhất định phải mang một mảnh vải đỏ trên người.
Thẩm Lãnh nghĩ, ta đội trên đầu, Trà gia mới có thể nhìn thấy được, còn không khen ta nghe lời ư?
Sau khi ra ngoài đi về phía trường diễn võ, bởi vì sau khi rèn luyện thêm tắm rửa thay y phục nên lại không kịp ăn sáng. Hai ngự trù do hoàng đế phái cho hắn biết thói quen của Thẩm tướng quân, cho nên sớm đã c chuẩn bị một ít đồ ăn, hai người đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vừa đi vừa ăn, có chút kiêu ngạo.
Lúc tới trường diễn võ Thẩm Lãnh giật mình, không ngờ lại có nhiều người tới như vậy.
Đương nhiên hắn không biết hôm qua hoàng đế đã hạ chỉ, ngày cuối cùng của kỳ thi lớn các quân triều sáng sẽ trực tiếp mở trong đại doanh cấm quân, quần thần đã tới từ sớm, lúc Thẩm Lãnh chạy quanh giáo trường đã có các đại nhân chờ ở ven đường, chỉ là vì mùa đông trời sáng muộn, không ai có thể xuyên qua bóng tối nhìn thấy hắn.
Không những cả triều văn võ đều đến đây, các học sinh của thư viện Nhạn Tháp cũng đều đến đây, thậm chí ngay cả những đệ tử cầu học đến từ các nước khác của thư viện Tứ Hải Các cũng đều đến đây. Ngoại trừ người của thư viện Nhạn Tháp ra, thập nhị môn đô thủ tướng quân của Tuần thành binh mã ti, Hàn Hoán Chi của phủ Đình Úy, tướng quân chiến binh Giáp Tử doanh, cùng với một số lão cựu huân thần đã rời triều đình nhưng vẫn rất có thân phận địa vị nữa.
Lúc này Thẩm Lãnh mới hiểu được, tại sao hai ngày trước đã bắt đầu đã dựng nhiều đài như vậy ở bốn phía, các đại nhân vật tới quá nhiều, cho nên người sẽ tham gia thi hôm nay cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Mạnh Trường An cũng đã tới, băng bó giống như một cái bánh chưng ngồi trên một đài cao, bên cạnh còn có hai người canh chừng. Gã đang nhìn Thẩm Lãnh, giơ tay lên dựng ngón tay cái lên, khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên, đáp lại một ngón tay cái.
Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh, trong các đệ tử ngồi bên phía Tứ Hải Các, Nguyệt Châu Minh Đài một thân nam trang đang nhìn Mạnh Trường An.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng cũng tìm được Trà gia trong đám người, cũng đã nhìn thấy Thẩm tiên sinh. Hai người đứng dưới một cây đại thụ phía xa xa nhìn sang bên này, phát hiện Thẩm Lãnh nhìn qua chỗ bọn họ, hai người đồng thời giơ tay lên vẫy vẫy.
Thẩm Lãnh giơ tay lên chỉ chỉ cái khăn đỏ chót trên đỉnh đầu mình, Trà gia phì cười một tiếng: "Âu, sếu đầu đỏ."
Đúng lúc này Đường Thuyết đi đến dừng lại bên cạnh Thẩm Lãnh: "Sáng sớm hôm nay ngươi đã chạy chưa?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Chạy rồi."
Hắn liếc mắt nhìn Đường Thuyết một cái: "Sáng sớm hôm nay ngươi đã uống sữa dê chưa?"
Đường Thuyết gật đầu: "Uống rồi."
Sau khi nói xong lại đi về phía vị trí của mình: "Lát nữa gặp."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Lát nữa gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận