Trường Ninh Đế Quân

Chương 176: Chơi như thế nào

Cuối cùng thủy sư đã chuẩn bị xong, xem chừng năm sau sẽ xuất chinh, sở dĩ phải chờ tới sau khi ăn tết xong, thứ nhất là bởi vì ngư dân hải cương rời bến đánh cá quy mô lớn còn khoảng mười ngày nữa sẽ lên đường, thời gian sắp xếp là đủ dùng, thứ hai cũng là bởi vì trận hải chiến với người Cầu Lập lần này sợ là phải có rất nhiều huynh đệ có đi mà không có về, cho nên phải ăn tết thật vui vẻ rồi tính sau.
Thẩm Lãnh cũng cảm thấy hơi bất ngờ, cách lần trước bị phục kích đã qua một khoảng thời gian nhưng sát thủ cũng không xuất hiện nữa, hay là cũng ở đây chờ ăn tết?
Hắn và Trần Nhiễm ở trên đường phố mua một chút đồ bao gồm bùa hộ thân đã được khai quang, cũng không biết có dùng được không, dù sao phát cho huynh đệ trong kỳ mỗi người một cái cũng không có hại gì. Tốc độ làm hộ tâm kính vượt qua dự đoán, đã được đưa tới, Thẩm Lãnh nghĩ nhét miếng bùa hộ thân dưới hộ tâm kính của mỗi người, cũng xem như một ý nghĩ tốt.
Từ trên phố trở về Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm vừa đi vừa nói cười, nhìn thấy mảnh đất trống cách đó không xa đang dựng sân khấu. Người Bình Việt đạo thích nghe hát thích nghe kịch, mỗi khi ăn tết gần như là bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy vũ sư hát hí khúc.
Hí đài này rất lớn hẳn là do hí viện bên cạnh dựng. Hí viện này Thẩm Lãnh cũng không xa lạ, tên là hí viện Thành Thái, đêm hôm đó Thẩm Lãnh bị bao vây tại ngã tư đường này, lần đầu tiên cùng Diêu Đào Chi giao thủ, đương nhiên đó là Diêu Đào Chi giả.
Hí viện Thành Thái là hí viện lớn nhất thành Thi Ân, nghe nói đông chủ đứng đằng sau là một đại nhân vật khó lường, lúc Lâm Việt quốc vẫn còn, người này có thể hô mưa gọi gió trong thành Thi Ân, ngay cả một số hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt mũi y vài phần. Ai cũng biết hoàng đế bệ hạ của Lâm Việt thích nghe kịch xem múa nhất, thường xuyên cải trang vi hành đến hí viện Thành Thái, mỗi lần ngồi xuống xem là hết nửa ngày, cũng không thích thuê phòng bao, cứ thích ngồi trong đại sảnh cùng các thường dân thân thiết nói chuyện với nhau. Chính ông ta nói đây là cùng dân vui cười, nghĩ đến bốn chữ này có thể cho ông ta cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
Từ sau khi Lâm Việt quốc diệt vong đông chủ hí viện Thành Thái cũng trở nên vô cùng khiêm tốn, có tin đồn nói y đưa cho Thạch Nguyên Hùng khoảng chừng năm vạn lượng bạc mới mua được cái mạng này. Đương nhiên đồn đãi chính là đồn đãi, ai có thể khẳng định đây là sự thật.
Một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng ngồi ở cửa lớn hí viện nhìn thợ dựng sân khấu, bên cạnh có hai người hầu một người cao một người thấp đang đứng. Người cao kia cũng không kém hơn Vương Khoát Hải, còn người thấp kia chỉ vì có người cao kia nên có vẻ rất nhỏ, thật ra chỉ là thấp hơn người bình thường một chút mà thôi, điều quan trọng nhất là hắn ta rất gầy, gầy đến độ da bọc xương.
Thu hút sự chú ý của người khác nhất không ai qua được công tử trẻ tuổi kia, y ngồi gác chân ở đó nhìn vô cùng có phong độ, y ngồi đối diện một với một thiếu nữ đang ôm đàn tỳ bà trong lòng gảy, thanh khúc xa xôi, cũng có vài phần ý vị của bài ca trên thảo nguyên.
Lực chú ý của Thẩm Lãnh đều đặt trên người công tử trẻ tuổi kia, chỉ là người nọ lại giống như không có nhìn qua phía bên này. Trần Nhiễm theo tầm nhìn của Thẩm Lãnh cũng nhìn sang, không nhịn được hừ một tiếng: "Những người này lúc Lâm Việt quốc vẫn còn cũng chỉ biết hưởng thụ, sau diệt quốc vẫn chỉ biết hưởng thụ, nước còn hay không dường như đều không có quan hệ gì với y, không hề trở ngại đến việc y ca múa thăng bình, ngắm nữ nhi hát ca khúc."
Thẩm Lãnh biết Trần Nhiễm xem thường những người Lâm Việt đầu hàng trước kia, nhất là quân nhân, nước mất nhà tan quân nhân còn sống, đây là sỉ nhục.
Có lẽ bởi vì Trần Nhiễm nói chuyện hơi lớn tiếng, công tử trẻ tuổi kia nghe thấy được gì đó, tầm mắt nhìn lướt qua phía bọn họ nhưng rất nhanh đã quay trở lại trên người tiểu cô nương kia. Y dường như thật sự rất yêu thương nha đầu kia, tuổi của nha đầu đó nhìn cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ không đẹp bao nhiêu, nhưng lại có khí chất tiểu thư đài các khiến người ta yêu mến.
"Đi thôi."
Thẩm Lãnh kéo Trần Nhiễm một cái, Trần Nhiễm cảm thấy những người Lâm Việt này thật là hết thuốc chữa, nhưng suy nghĩ lại chẳng lẽ còn hy vọng bọn họ ngày ngày tạo phản hay sao?
Đúng lúc này một người giúp việc cười bước qua, nhìn người giúp việc rất có tinh thần, đôi mắt đều mang theo sự vui vẻ: "Hai vị công tử, tối hôm nay hí viện Thành Thái của chúng ta mời các hương thân đến xem kịch, từ hôm nay đến tối ba mươi hát liên tục bốn ngày, ai cũng có thể đến xem không thu tiền, còn phát trà và hoa quả khô, buổi tối nếu không có việc gì thì cứ tới đây nghe một chút cho náo nhiệt."
Thẩm Lãnh cười gật đầu: "Đa tạ, nếu rảnh rỗi chúng ta nhất định sẽ đến."
Giơ tay ra không đánh vào khuôn mặt đang cười, Trần Nhiễm cũng nói cảm ơn sau đó hai người rời đi.
"Đông chủ của hí viện Thành Thái này cũng không phải người keo kiệt, hát liền ngày còn thêm tặng không nước trà và hoa quả khô, cũng không phải là con số nhỏ.
"Lông dê lấy từ trên người dê, còn không phải là kiếm được từ khách đến đây nghe hát trong ngày thường sao?"
"Ngươi nói như vậy cũng có đạo lý, cái này gọi là tặng lại đúng chứ, còn có thể lôi kéo người khác, người làm ăn thật sự có đầu óc mà."
"Hay là buổi tối chúng ta tới nghe thử xem?"
"Tại sao lại muốn tới nghe thử, kịch phương ngữ bên Bình Việt này, ngươi nghe không hiểu chữ nào đâu."
"Người giúp việc kia kia đã chặn chúng ta lại, chứng tỏ có người hy vọng chúng ta có thể tới."
"Người giúp việc đó thì ai mà không cản lại chứ? Ta nhìn thấy người qua đường đều bị cản lại rồi."
Thẩm Lãnh mỉm cười không giải thích thêm, chỉ có điều lúc người giúp việc đi về phía hai người bọn họ, ánh mắt của người trẻ tuổi nhìn một thân cao quý kia liếc về phía bên này, đó là do Trần Nhiễm nói chuyện lớn, ngoài ra sự chú ý của y đều tại đặt trên người tiểu nha đầu gảy đàn tỳ bà kia.
"Có không ít người không hy vọng ta có thể đón tết yên ổn."
Thẩm Lãnh tăng tốc bước chân, Trần Nhiễm nghe xong không hiểu ra sao.
Sau khi hai người trở lại đại doanh liền phát đồ mua được cho mọi người, sau khi ăn cơm tối xong theo lệ thường dẫn người tăng cường huấn luyện. Các binh sĩ cũng đã tập mãi thành thói quen, sớm đã không còn ai oán giận, thậm chí bởi vì Thẩm Lãnh thúc đẩy một kỳ này, rất nhiều tướng quân không chịu thua cũng bắt đầu cho binh lính cấp dưới của mình tăng cường huấn luyện.
Thành Thi Ân, hí viện Thành Thái.
Bạch Tiểu Lạc cố ý kêu người mua một cái ghế mây có thể nằm được để ở cửa sổ lầu hai đối diện với vị trí hí đài. Tuy hí đài này rất lớn nhưng vẫn hơi đơn sơ, không có màn sân khấu, bốn phía đều có thể xem được, chỉ là đối diện vị trí cửa sổ lầu hai này là bóng lưng của diễn viên kịch, nói thật thoạt nhìn cũng chưa chắc có cảm giác gì.
Y vốn không phải là muốn xem những diễn viên kia.
Đông chủ của hí viện Thành Thái là một nam nhân nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, bụng đã phệ, thật ra y phục trên người y cócắt may tinh xảo hơn nữa cũng không che được vẻ mập mạp của y. Chỉ cần béo lên sẽ hủy hoại tất cả, đây là sự thật không cần phải tranh luận.
Y hết sức dè dặt đứng ở một bên, bao nhiêu năm rồi không có kinh hồn bạt vía như vậy. Người thiếu niên từ phương bắc tới này mới là đông chủ thật sự của hí viện Thành Thái, ngày đó Lâm Việt diệt quốc, y đã hiến tặng toàn bộ gia tài cả đời cho Thạch Nguyên Hùng, nào phải là năm vạn lượng bạc như trong lời đồn đã là tất cả.
Không lâu sau đã có người mua hí viện Thành Thái, đưa bạc rất đầy đủ, nhờ vậy mới khiến cho y chết đi sống lại, hơn nữa người mua lại hí viện còn để cho y tiếp tục kinh doanh, chỉ cần sổ sách rõ ràng là được. Nói thật chính y cũng không nỡ, có thể có một cái kết như vậy xem như đã rất tốt, nhưng mà tuyệt đối thật không ngờ là bắt đầu từ ngày đó hí viện này cũng đã không còn là hí viện thuần túy nữa.
Thường cách một khoảng thời gian những người đã từng là nhân vật lớn của Lâm Việt quốc đều sẽ tới đây nghe kịch, bọn họ thay phiên nhau gặp mặt trong phòng bao, ban đầu y không biết bọn họ nói về những điều gì, y càng muốn bản thân mình không biết, nhưng mà nào có nhiều chuyện tốt như vậy... Bắt đầu từ cái ngày bán mạng đó y đã nằm xuống rồi, thật ra từ sớm y cũng đã chuẩn bị tinh thần mặc cho người ta chà đạp, chỉ là bản thân không thừa nhận, thế là sau đó nữa có một số người thần bí đến từ phía bắc, y cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ sợ mình cuối cùng không được chết tử tế.
Y tên là Thạch Kỳ, thật sự đã từng rất phong quang, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải nể y vài phần, bởi vì Dương Ngọc rất yêu mến y, đây cũng đủ tiền vốn.
"Công tử, người xác định Thẩm Lãnh kia sẽ đến?"
"Mọi người đều có tính tò mò, nhất là người như Thẩm Lãnh." Bạch Tiểu Lạc nằm trên ghế mây nhìn trăng trên bầu trời từ từ nhô lên: "Lúc người giúp việc chặn hắn lại, ta cố ý nhìn một cái, ta biết hắn đã phát hiện. Hắn giống như một con sói giảo hoạt, nhạy bén khiến người ta rất sợ hãi, hơn nữa hắn còn là một con sói bất cứ lúc nào cũng muốn cắn chết thợ săn. Thợ săn giết chết con sói cũng tốt, sói cắn chết thợ săn cũng được như vậy mới có thể xem như là kết thúc. Trong khoảng thời gian này quá yên tĩnh, ta cố ý tạo ra sự yên tĩnh này, càng là như vậy luồng sức mạnh trong lòng hắn cuối cùng sẽ bị kéo căng, yên tĩnh quá lâu nên bất cứ động tĩnh gì hắn cũng đều sẽ cảm thấy có vấn đề, sau đó sẽ không nhịn được muốn đi xem thử tình hình như thế nào?"
"Hắn đang trông chờ chúng ta động đến hắn, như vậy hắn mới có thể tìm được thợ săn."
Thạch Kỳ không nhịn được khuyên một câu: "Lúc công tử đến không phải đã nói Hàn Hoán Chi mới là mục tiêu chính, Thẩm Lãnh không hề quan trọng sao?"
"Lúc đầu ta cho rằng như vậy." Giọng điệu của Bạch Tiểu Lạc bình thản nói: "Ngay từ đầu ta cũng cảm thấy Thẩm Lãnh không hề quan trọng, chỉ là một nhân vật nhỏ không liên quan gì, hơn nữa ta còn cảm thấy cái chết của Mộc Tiêu Phong thuần túy chỉ là bởi vì bản thân y rất ngu xuẩn chứ không phải Thẩm Lãnh ghê gớm đến cỡ nào..."
Thạch Kỳ thầm nghĩ Mộc Tiêu Phong là ai?
Nhưng y không dám cắt ngang lời Bạch Tiểu Lạc cũng không dám đi hỏi, chỉ có thể làm bộ như rất nghiêm túc lắng nghe.
"Nhưng sau đó ta mới từ từ tỉnh ngộ, tại sao trước đây chúng ta bị người khác động đến? Là vì Hàn Hoán Chi bắt Nguyên Đức, Nguyên Đức là nhân vật lớn khó lường gì sao? Tất nhiên không phải, nhưng gã ta là nhân vật nhỏ hết sức quan trọng, Nguyễn Đức rơi vào tay Hàn Hoán Chi cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi ngay cả cái một cái rắm lớn cũng không dám thả, e sợ Hàn Hoán Chi lần theo dấu vết tìm đến... Thẩm Lãnh cũng giống như vậy, Thẩm Lãnh là nhân vật nhỏ rất quan trọng."
Người hết sức quan trọng không nhất định là nhân vật lớn, nhân vật nhỏ cũng có thể.
Bạch Tiểu Lạc tiếp tục nói: "Chỉ cần Thẩm Lãnh xảy ra chuyện, Trang Ung sẽ loạn, Hàn Hoán Chi sẽ loạn, ngay cả vị Diệp Khai Thái bây giờ đã là đạo phủ đại nhân cũng sẽ loạn. Ngươi có tin ngoại trừ người của chúng ta âm thầm nhìn chằm chằm Thẩm Lãnh ra, mấy người kia cũng sẽ phái người theo dõi hắn, e sợ hắn gặp chuyện không may, cho nên chỉ cần Thẩm Lãnh đến hí viện Thành Thái này, những nhân vật lớn kia cũng sẽ động theo hay không?"
Vẻ mặt của Thạch Kỳ thay đổi: "Vậy... Chẳng phải là hí viện của chúng ta không giữ được hay sao?"
"Ngươi đau lòng cái gì, lúc trước đã đưa đủ tiền cho ngươi, hí viện đã không phải là của ngươi, đồ của ta có giữ được hay không, không phiền đến ngươi lo lắng."
Trong lòng Thạch kỳ thật sự rất đau, cũng hận, hận những quyền thần của Lâm Việt quốc đó, hận Bạch Tiểu Lạc, cũng hận bản thân mình.
"Có thể các ngươi cũng không biết, Hàn Hoán Chi cũng thích nghe kịch." Bạch Tiểu Lạc cười: "Y không kiêng kỵ gì cả, chỉ cần là nhạc thì đều thích nghe, bản thân còn thích hát, nghe nói lúc đầu ở trong phủ Lưu Vương y còn thường xuyên hát kịch vai nữ, ngươi thấy có thú vị không?
Trong lòng Thạch kỳ thầm nghĩ chỗ nào thú vị.
Đúng lúc này có người bước nhanh lên lầu hai, là thủ hạ dáng người tương đối thấp kia của Bạch Tiểu Lạc: "Công tử, Thẩm Lãnh thật sự đã đến."
Ánh mắt Bạch Tiểu Lạc sáng lên: "Đã biết hắn không nhịn được mà."
Hán tử dáng người thấp gầy tên là Mạt La, không phải người là Trung Nguyên, hai mắt đều là màu nâu, tóc xoăn cho nên thường xuyên dùng khăn trùm đầu. Chính hắn ta nói hắn ta là người Tát Khắc, là người Tắt Khắc của bên Hắc Vũ.
"Đến rồi không tốt sao?"
Bạch Tiểu Lạc không thích bộ dạng kinh hãi không trầm ổn của hắn ta.
"Công tử nhìn xem sẽ biết."
Mạc La giơ tay chỉ về phía xa xa, quả nhiên thấy Thẩm Lãnh cưỡi một con ngựa cao lớn, rất thần khí chạy tới. Đương nhiên hắn thần khí, không chỉ là hắn thần khí, Trần Nhiễm cũng thần khí, Đỗ Uy Danh thần khí, Vương Căn Đống thần khí, tất cả mọi người đều thần khí, bởi vì Thẩm Lãnh là dẫn theo một kỳ hơn một ngàn chiến binh thủy sư chỉnh tề nện bước chậm rãi đến đây.
Bạch Tiểu Lạc cắn chặt môi muốn chửi thề.
Như vậy còn chơi thế nào nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận