Trường Ninh Đế Quân

Chương 585: Đàm phán

Thẩm Lãnh cười nói: "Dường như điện hạ cũng hiểu không ít về văn hóa Ninh quốc ta. Có rất ít nữ nhân đề cập đến bốn chữ hùng tài đại lược, nhưng nếu là hùng tài đại lược và hai chữ sơ mặc này phối hợp lại thì có chút không ăn khớp, hai chữ sơ mặc này sẽ có vẻ hạn hẹp rất nhiều, nếu điện hạ cố chấp dùng chữ hùng này, ngược lại vẫn nên đổi cái tên khác."
Khoát Khả Địch Tẩm Sắc nhìn nam nhân Ninh quốc ưa nhìn trước mặt này, đột nhiên tỉnh ngộ ra rằng mình đã bị hắn dẫn đi chệch hướng, sao lại dẫn tới đề tài lấy một cái tên của người Ninh này?
Tuy rằng đây chỉ là chiếm một chút tiện nghi nhỏ, từ Mạnh Trường An không tới đến Mạnh Trường An không muốn lấy một cái tên của người Hắc Vũ rồi đến nghĩ một cái tên người Ninh cho nàng ta, bất tri bất giác nàng ta đã biến thành người Ninh, cũng không có tổn thất gì nhưng lại có một chút khó chịu nho nhỏ.
Cho nên Tẩm Sắc cười cười: "Vậy Thẩm tướng quân nghĩ là, ta nên đổi thành tên gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Hai chữ Tẩm Sắc trong ngôn ngữ của Đại Ninh quốc đã vô cùng tốt, không che giấu được vẻ quốc sắc thiên hương của điện hạ, như hoa tươi nở rộ ăn sâu vào lòng người."
Khóe miệng Tẩm Sắc lại càng giương lên cao: "Ngươi đều nói như vậy với nữ hài tử?"
"Không phải." Thẩm Lãnh nói: "Ta chỉ nói như vậy với phu nhân ta."
Tẩm Sắc lại bất ngờ hơi đỏ mặt: "Ngươi không cảm thấy có chút thất lễ?"
Thẩm Lãnh vội vàng giải thích: "Điện hạ hiểu lầm rồi, người ta nói không phải người, cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi của người. Sở dĩ nói chuyện với người như vậy là vì bệ hạ cho ta ý chỉ, bảo ta lừa điện hạ đi, lừa gạt ấy mà, luôn phải tốn lời ngon tiếng ngọt."
"Ha ha ha ha ha." Khoát Khả Địch Tẩm Sắc cười ngặt nghẽo: "Hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh các ngươi bảo ngươi lừa ta đi, ngươi lại nói thẳng cho ta biết, nếu để hoàng đế bệ hạ của các ngươi biết, sợ là ngươi không có quả ngon gì để ăn."
Thẩm Lãnh nghiêm mặt nói: "Nghe đồn trí tuệ của điện hạ ở Hắc Vũ hiếm có, đó là hãn hoàng Hắc Vũ đời trước Khoát Khả Địch Hoàn Liệt, đương kim hãn hoàng Hắc Vũ Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ hai người cộng lại cũng chưa chắc đã bì kịp công chúa điện hạ. Đại Ninh ta ngôn ngữ ưu mỹ văn hóa thâm hậu, có thể tìm ra vô số từ ngữ tốt đẹp để khiến cho công chúa điện hạ hài lòng vui vẻ, nhưng lại không lừa được công chúa, bởi vì công chúa tuệ nhãn liếc mắt một cái đã nhìn thấu."
Hắn nhìn vào mắt Tẩm Sắc: "Cho nên, chi bằng trực tiếp đàm phán, đây là sự tôn trọng lớn nhất đối với điện hạ mà ta có thể nghĩ đến."
Tẩm Sắc thoải mái thở phào một hơi: "Biết ăn nói, rất biết ăn nói, ta làm việc với người khác không phức tạp như vậy, chỉ nhìn hai điểm."
Thẩm Lãnh hỏi: "Hai điểm nào?"
"Một." Tẩm Sắc liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nhìn không xấu."
Nàng ta giơ hai ngón tay: "Hai, nhìn không ngu ngốc."
Thẩm Lãnh nhìn Tẩm Sắc, Tẩm Sắc cười nói: "Xấu, không cùng cùng mưu, ngốc, không thể cùng mưu."
Nàng ta dừng lại một chút: "Nếu ngươi đã nói rõ thái độ của hoàng đế bệ hạ Ninh quốc các ngươi, hơn nữa còn dùng một chữ lừa chứ không phải là bắt, cướp, thậm chí là giết, coi như ta cũng hài lòng, hai nước đối địch, có thể sử dụng một chữ lừa cũng đã rất nhu hòa."
Thẩm Lãnh nói: "Xem ra ta là kiểu không thể cùng mưu kia."
"Ngươi ngốc?"
"Ta ngốc." Thẩm Lãnh nói: "Nếu ta thật sự rất thông minh, nhất định sẽ nói hay đến mức làm cho công chúa động tâm, rực rỡ như hoa sen, công chúa nghe thấy là động tâm, sau đó theo ta về Trường An. Hoặc là, ta là kiểu không cùng mưu, thế nhân đều nói, nếu là vẻ ngoài đẹp đẽ, đâu còn cần nói ba hoa chích choè gì, chỉ khẽ mỉm cười là đủ."
Tẩm Sắc lại cười càng tươi hơn: "Người Ninh thật sự thú vị, ngươi cũng thú vị. Ta biết ngươi, mới đầu ngươi chỉ gia nhập thủy sư của Ninh quốc, nhưng ở đất tứ cương đều có lời đồn về ngươi, có thể thấy được sự coi trọng của Ninh đế đối với ngươi. Ngươi chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ đã là quan to tòng tam phẩm, và còn độc lĩnh một quân. Thê tử của ngươi thậm chí còn có thể thường trú trong cung Vị Ương của Ninh quốc ngày ngày làm bạn cùng quý phi, hơn nữa ngươi đã được phong hầu?"
Nàng ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ta nói có đúng không?"
"Có một điểm không đúng." Thẩm Lãnh trả lời: "Đã là chính tam phẩm."
"Ồ." Tẩm Sắc cười nói: "Vậy chắc ngươi nên biết, một cái đầu người như của ngươi ở Hắc Vũ rất đáng giá. Trên bảng danh sách ám sát do Hắc Vũ Thanh Nha chế định, ngươi trong mười người đứng đầu tiên, thậm chí còn cao hơn Mạnh Trường An một bậc. Nếu ta giữ ngươi lại, bắt ngươi đi Hắc Vũ Thanh Nha đổi tiền, ta có thể tu sửa trong trong ngoài ngoài trang viên này một chút, còn có thể đặt mua rất nhiều đồ đẹp, những thứ nhìn đẹp hơn ngươi."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Xem điện hạ tự đánh giá mình như thế nào."
Tẩm Sắc hơi nhướn đầu lông mày: "Sao lại nói thế?"
Thẩm Lãnh nói: "Nếu chút tiền ấy điện hạ đã cảm thấy thấy đủ rồi, bán thì bán, dù sao ta ở ngay đây, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa một hồng bào thiên phu trưởng tên Khám La Đạo của Hắc Vũ Thanh Nha sẽ mang theo đại đội nhân mã đến chỗ điện hạ, các người một tay giao tiền một tay giao người cũng thuận tiện. Nếu điện hạ cảm thấy Khám La Đạo không làm chủ được cũng không sao, Khám La Hắc Đình sẽ đến ngay sau đó, điện hạ có thể trực tiếp trả giá với Khám La Hắc Đình, có thể xem thử Khám La Hắc Đình đưa điện hạ cùng về Hồng Thành hay là vui vẻ đưa bạc cho điện hạ?"
Sắc mặt Tẩm Sắc đột nhiên biến đổi: "Chuyện ngươi nói là sự thật?"
Thẩm Lãnh tựa người về phía sau, bưng chén trà lên nhấp một ngụm sau đó nhíu mày: "Trà của người Hắc Vũ các người thật khó uống."
Hắn đặt chén trà xuống: "Nếu như là tới thăm hỏi điện hạ người, cũng không đến mức mang theo đại đội nhân mã chứ? Ta nghe nói tướng quân biên quân Hắc Vũ quốc Nguyệt Lan ở thành Cách Để và điện hạ rất tốt, có tướng quân Nguyệt Lan che chở điện hạ, cho dù mấy ngàn tinh nhuệ đến cũng không cần lo. Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến nếu nhóm người này đi thành Cách Để trước, lấy danh nghĩa báo thù cho Thiển Phi Luân đi thương nghị cùng tướng quân Nguyệt Lan, sau đó trực tiếp bắt hoặc là giết tướng quân Nguyệt Lan, rồi lại đến chỗ điện hạ."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Tẩm Sắc một cái: "Điện hạ cảm thấy ta còn đáng giá không? Đương nhiên ta vẫn đáng giá như vậy, chỉ là tiền đến không tay điện hạ được."
Hắn cười cười: "Lúc nãy điện hạ nói những chuyện của ta đều rất chuẩn, có thể thấy được điện hạ đã an bài người ở Trường An, làm còn tốt hơn người của Hắc Vũ Thanh Nha rất nhiều. Nếu điện hạ không phải để ý đến quốc gia đại sự thì hà tất phải làm như vậy? Nhưng có những lúc sự tình cũng không phát triển dựa theo ý muốn của con người. Điện hạ mưu thiên thu vạn thế cho Hắc Vũ, trong triều đình Hắc Vũ quốc có bao nhiêu người muốn bắt điện hạ để đổi lấy lợi ích? Ta cũng đã làm một ít bài tập, nghe nói quốc sư rất chung tình với điện hạ, Khám La Hắc Đình là đệ tử đắc ý nhất của quốc sư, tất nhiên sẽ làm thêm chút gì đó cho lão sư của ông ta."
Tẩm Sắc đứng lên, đi tới đi lui trong phòng: "Ngươi muốn nói chuyện gì với ta? Ngươi sẽ không nghĩ rằng nói như vậy là ta sẽ theo ngươi đi Trường An chứ?"
Thẩm Lãnh: "Đây là mục đích ta tới, tại sao điện hạ còn phải nghi ngờ?"
Tẩm Sắc cười lạnh: "Ta với ngươi đến Trường An chẳng qua là cá nhân, sinh tử ở trong tay các ngươi, ngươi nghĩ ta đi sẽ tốt hơn trở lại Hồng Thành?"
"Chắc có lẽ không tốt hơn bao nhiêu, hơn nữa điện hạ sẽ còn gánh một tiếng xấu phản quốc trên lưng."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh làm cho Tẩm Sắc bất ngờ.
Tẩm Sắc nói: "Ngươi nói như vậy, ta còn làm sao đồng ý đi với ngươi?"
"Điện hạ không có lý do đồng ý đi cùng ta, ta cũng không nghĩ ra được đi Trường An sẽ có bao nhiêu lợi ích đối với điện hạ. Trong thành Trường An có một ngõ Bát Bộ giam giữ mấy vị hoàng đế mất nước, điện hạ ở đó dường như lại không thích hợp, có lẽ sẽ ở trong Thượng Tân Các của Lễ bộ cả ngày lo lắng đề phòng, người Ninh lại coi người Hắc Vũ là không đội trời chung, người ở Trường An làm sao có thể sống tốt được."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Tẩm Sắc một cái: "Ngay cả ta cũng không nghĩ ra từ gì để chứng minh lời ta vừa nói là giả."
Tẩm Sắc: "Ngươi cũng là một thuyết khách thú vị."
Thẩm Lãnh nói: "Không ngại suy nghĩ một chút sang cả hai phương hướng. Điện hạ đến Đại Ninh Trường An cố nhiên sẽ không tốt, cho dù bệ hạ dùng lễ đãi ngộ, người vẫn khó chịu, nhưng chẳng lẽ điện hạ trở về đô thành Hắc Vũ là sống tốt? Rơi vào tay hãn hoàng Hắc Vũ và vào tay quốc sư, người trước dường như cũng đỡ một chút, lỡ như... ta là nói lỡ như, quốc sư và hãn hoàng bất hòa."
Thẩm Lãnh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Không biết điện hạ tự xử lý như thế nào?"
Tẩm Sắc thở ra một hơi thật dài: "Ngươi nói tiếp đi."
Thẩm Lãnh đứng lên hỏi: "Có giấy bút không?"
"Có."
Tẩm Sắc căn dặn người bày giấy bút lên bàn, Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, sau đó vạch vạch chấm chấm trên giấy, chỉ cần không viết chữ thì còn đỡ, không bao lâu sau đã vẽ ra một tấm bản đồ giản lược, tuy rằng không phức tạp cũng không tường tận nhưng trên đại khái đều đánh dấu ra rất nhiều thành lớn của Hắc Vũ Nam Viện. Hắn vừa vẽ, lúc Tẩm Sắc nhìn, sự khiếp sợ trong ánh mắt lại càng rõ ràng hơn, về sau tay cũng hơi run lên.
"Tại sao ngươi có thể vẽ chuẩn như vậy?"
Bởi vì thật sự tò mò, sau khi hỏi xong câu này Tẩm Sắc liền hối hận.
"Chuẩn sao?" Thẩm Lãnh cười cười để bút trong tay xuống: "Tại sao điện hạ lại muốn tới thành Cách Để? Là vì điện hạ biết mình ở Hắc Vũ không sống tiếp được, liệu Tang Bố Lữ có giết người hay không thì ta không dám nói, nhưng nếu quốc sư mời điện hạ về, sau năm rộng tháng dài liệu có giết người hay không dường như dễ phỏng đoán hơn nhiều. Hiện tại lão ta chung tình như vậy chỉ là bởi vì chưa chiếm được."
Tẩm Sắc nhướn mày.
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Thành Cách Để có hai ba vạn biên quân Hắc Vũ, Nguyệt Lan rất tốt với điện hạ, nhưng điện hạ có nghĩ tới hay không, người có thể cho Nguyệt Lan cái gì? Hắn chẳng có được thứ gì từ người cả, hắn có thể bảo vệ người bao lâu?"
Ngón tay của hắn chỉ nhanh vào mấy điểm trên bản đồ: "Ở đây? Ở đây? Ở đây? Hay là ở đây? Hắc Vũ lớn như vậy, có thể có chỗ cho điện hạ dung thân?"
Ánh mắt Tẩm Sắc lạnh đi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Bộp!
Ngón tay của Thẩm Lãnh chọc vào điểm thành Cách Để.
"Chính ở đây." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Tẩm Sắc nói: "Nếu điện hạ chịu hợp tác cùng Ninh quốc ta, Ninh quốc ta cũng đồng ý giúp điện hạ an cư ở thành Cách Để, người Ninh không xâm phạm nơi đây, nếu đại quân Hắc Vũ đột kích, quân Ninh có thể giúp điện hạ chế ngự, bất kể là quốc sư thắng hay là Tang Bố Lữ thắng, cuối cùng cũng sẽ không tổn thương đến điện hạ."
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Vậy các ngươi dùng tin tức lấy được từ chỗ ta đi xâm chiếm cương vực Hắc Vũ ta, giết bách tính Hắc Vũ ta, ngươi nghĩ ta sẽ vui? Ta không đứng ở Hồng Thành, nhưng ta đứng ở Hắc Vũ."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Đại Ninh không cần điện hạ làm bất cứ chuyện gì cả."
"Hử?" Ánh mắt Tẩm Sắc đột nhiên nghiêm túc hơn.
Ngay cả Dương Thất Bảo và Đỗ Uy Danh đi theo Thẩm Lãnh cũng sửng sốt, đây không phải là ý của bệ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận