Trường Ninh Đế Quân

Chương 898: Ta cũng mong muốn

Trận chiến này, đông cương Đao Binh tấn công hướng bắc, ổn định hậu lộ cho bệ hạ phá vây ra thành Biệt Cổ. Hai vạn Đao Binh đi về hướng bắc, không thể kiểm chứng rốt cuộc đã giết bao nhiêu người Hắc Vũ, nhưng nếu không có trận chiến này của bọn họ thì lúc Mạnh Trường An suất quân bảo vệ bệ hạ phá vây ra ngoài sẽ có mối lo lớn.
Một già một trẻ, đều đưa ra lựa chọn giống nhau.
Người già đi hướng bắc, người trẻ đi hướng đông.
Thẩm Lãnh dẫn theo tất cả kỵ binh thủy sư phá vây ra từ hướng đông. Hắn đã lừa hoàng đế, còn mặc long bào, nếu phải nói ra thì hắn đã phạm vào hai tội lớn tất phải chết, nhưng hiện tại hoàng đế chỉ trông mong hắn không bị thương ở trên chiến trường, chỉ trông mong hắn chạy nhanh một chút, nhanh hơn một chút.
"Bệ hạ."
Mạnh Trường An đỡ hoàng đế lên ngựa: "Mời bệ hạ ngồi vững, thần sẽ mở đường."
Chỉ một câu này, Mạnh Trường An quay đầu về phía trước.
"Mạnh Trường An."
Hoàng đế gọi một tiếng.
"Có thần."
"Trẫm bảo khanh đi cứu Thẩm Lãnh."
"Hắn ngốc."
Mạnh Trường An cưỡi đại hắc mã, nhìn hắc ngao ở bên cạnh.
"Thần đưa bệ hạ ra ngoài trước, rồi cùng hắn đi chết."
Mạnh Trường An mặt không cảm xúc rút hắc tuyến đao ra chỉ về phía nam: "Đưa bệ hạ về nhà!"
"Đưa bệ hạ về nhà!"
Gần hai vạn kỵ binh, trường đao như rừng.
Mỗi người đều biết khi bọn họ bỏ lại bộ binh đồng bào ở phía sau, có thể sẽ không còn được gặp lại những huynh đệ từng sớm chiều làm bạn này nữa, bọn họ sẽ dùng mạng của mình mở ra một con đường máu cho kỵ binh.
Vì Đại Ninh, vì bệ hạ.
Cổng thành mở rộng ra, người lao ra trước không phải kỵ binh, mà là bộ binh. Bọn họ dùng thân thể huyết nhục của chính mình chen chúc đùn đẩy người Hắc Vũ ở ngoài cổng thành ra, từng chiến binh ngã xuống, nhưng bọn họ sẽ không để cho kẻ thù sống sót trước mắt mình, chẳng qua đều là liều mạng, chẳng qua đều là một cái mạng, ai sợ ai?
Bộ binh phản kích đẩy lùi đội ngũ người Hắc Vũ ở ngoài cổng thành, một lỗ hổng đẫm máu được xé ra.
"Giết!"
Mạnh Trường An cắn răng chịu đựng, cho đến khi đường máu phải trả giá bằng vô số sinh mệnh xuất hiện thì gã mới thúc ngựa lao ra ngoài thành Biệt Cổ.
Những huynh đệ chết trận ở ngoài cổng thành đó đều là lính mới Tức Phong Khẩu do một tay gã huấn luyện ra, bọn họ đều từng là thiếu niên ngây ngô, là Mạnh Trường An biến bọn họ thành chiến sĩ, cũng là Mạnh Trường An dẫn bọn họ tới sa trường này.
Kỵ binh bắt đầu tăng tốc chạy tới con đường máu do các huynh đệ bộ binh giết ra.
Hậu trận đại quân Hắc Vũ.
Hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ mặc thiết giáp đứng dưới đại kỳ, y vẫn chưa biết người trong đội ngũ kỵ binh phá vây ra ngoài từ hướng đông là Ninh đế Lý Thừa Đường giả. Ngay khi biết được Ninh đế phá vây, phản ứng đầu tiên của y chính là sai tất cả kỵ binh đuổi theo, bất kể như thế nào cũng phải đuổi kịp. Y đã mất Dã Lộc Nguyên, cũng đã mất đại doanh Nam Viện, từ giờ về sau, Hắc Vũ có thể không còn Nam Viện nữa.
Nói nhẹ nhàng một chút thì ngàn dặm đất đai về hết tay người Ninh, đây vẫn chỉ là bại cục trước mắt, nếu người Ninh không ngừng việc bắc chinh, có quỷ mới biết sẽ đánh đến chỗ nào, muốn xoay chuyển càn khôn thì chỉ có bắt sống Lý Thừa Đường.
Nếu lại để cho Lý Thừa Đường đi nữa, sự kiêu ngạo đã tồn tại hơn một ngàn năm của Hắc Vũ quốc sẽ còn lại một chút nào sau trận chiến này. Từng cùng Ninh sóng vai đứng trong thiên hạ, hiện tại lại bị người Ninh đè đầu, hơn nữa một lần cúi đầu này có thể là còn muốn ngẩng đầu lên nữa sẽ rất khó.
"Truyền lệnh xuống."
Tang Bố Lữ sa sầm mặt nói: "Nếu Ninh đế phá vây hướng đông không bị bắt sống, trẫm sẽ giết tất cả tướng quân suất quân truy kích, một kẻ cũng không để lại."
"Vâng!"
Thủ hạ lên tiếng đáp lại, vội vàng cưỡi ngựa đi truyền lệnh.
"Dẫn Tuần Trực tới đây."
Tang Bố Lữ thở ra một hơi thật dài. Dù thế nào y cũng không ngờ sẽ lại thua trong tay một nhân vật nhỏ hết sức tầm thường như vậy.
Không lâu sau mấy tên binh sĩ Hắc Vũ áp giải Tuần Trực lúc này đã bị đánh đến nỗi không nhìn ra dáng hình đi lên. Tuần Trực tóc tai bù xù, mắt đã sưng đến mức gần như tất cả đều bị bịt kín chỉ còn lại một khe nhỏ tí xíu, trên người cũng đều là vết máu bị roi da quật, nhưng ông ta không cúi người, vẫn đứng thẳng tắp, đi, đứng đều không cúi người.
"Ngay từ đầu trẫm đã biết không thể trọng dụng ngươi, thậm chí không thể tin ngươi, nhưng trẫm không ngờ, ngươi trăm phương ngàn kế đến bên cạnh trẫm chỉ là để viết một phong thư. Ngươi rất giỏi, người Ninh... Một người phạm tội tày đình ở Ninh quốc như ngươi, cũng vẫn còn xem mình là người Ninh."
Tuần Trực không mở mắt ra được, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Tang Bố Lữ, cho nên ông ta rất vui, cũng rất thoải mái.
"Bệ hạ nói đúng, ta phạm tội tày đình ở Đại Ninh, ta không xứng là người Ninh, nhưng ta vẫn là người Ninh, ngươi là hãn hoàng Hắc Vũ cũng không thay đổi được."
Tuần Trực hơi nhếch khóe miệng lên, nụ cười này khiến Tang Bố Lữ nổi giận.
"Đánh gãy chân của hắn!"
Sau hét to một tiếng của Tang Bố Lữ, hai gã binh sĩ Hắc Vũ dùng vỏ đao trong tay đập mạnh lên đầu gối của Tuần Trực, ngay sau đó là một tiếng kêu rên. Tuần Trực không đứng được nữa nằm gục dưới đất, lại bị người Hắc Vũ túm tóc kéo lên, nhưng ông ta chịu đựng cơn đau, vẫn đang cười.
"Một khắc khi ta được mật điệp của các ngươi tiếp xúc, ta liền biết ta nên làm gì. Ở Đại Ninh, ta sống rất mông lung, từng nổi danh khắp thiên hạ nhưng lại rơi vào cảnh bị người người chửi rủa, từng có chí khí trong lòng, tự so với thiên nga, nhìn chúng sinh đều là chim sẻ, tuy nhiên lại thành trò cười trong mắt chim sẻ... Ta đi theo hoàng hậu, hoàng hậu chết, ta đi theo các lão, các lão chết, ta đi theo bệ hạ người, hẳn là bệ hạ người cũng phải chết mới đúng."
"Đánh gãy cánh tay của hắn!"
Tang Bố Lữ lại phẫn nộ quát một tiếng.
Binh sĩ Hắc Vũ lại đi lên hung hăng đập một trận, vỏ đao đập vào hai cánh tay của Tuần Trực, rất nhanh đã khiến hai cánh tay biến hình, xương không biết vỡ vụn thành bao nhiêu miếng. Tuần Trực đau đớn kêu rên nhưng không cầu xin.
Giống như là đang viết tự truyện cho chính mình, miệng ông ta vẫn không ngừng nói.
"Ta từng ước mơ làm đại học sĩ Nội các chưởng quản thiên hạ Đại Ninh, chấp hành quân quyền vì dân sự, có công lao sự nghiệp, sau này mới biết đó chẳng qua là ánh mắt thiển cận mà tự cho là mình rất cao. Đại Ninh có quá nhiều người tài giỏi hơn ta. Các lão chết, ta chưa tỉnh ngộ, khi Tô Khải Phàm gặp ta ở khách điếm, cái chết của một gã thích khách Thiên Tự Khoa đã khiến ta hiểu ra một đạo lý... Người Ninh, vĩnh viễn vẫn là người Ninh."
Tuần Trực vừa nói vừa chịu đựng những đòn hiểm của người Hắc Vũ, càng nói giọng càng lớn.
"Ta chính là cố ý muốn tới đây. Trên đường đi ta trơ mắt nhìn đình úy của phủ Đình Úy chém giết với mật điệp của các ngươi mà không cứu, là vì ta biết ta nhất định phải làm việc lớn hơn nữa. Sau khi ta đến bên cạnh bệ hạ người, chỉ ra đồng tộc của ta ở ngay trong đại doanh, dùng cái chết của đồng tộc ta đổi lấy sự tín nhiệm của người, đó là bởi vì ta biết hắn chết ta sống thì mới có thể thành đại sự. Ta có lỗi với hắn, có lỗi với gia tộc, nhưng ta cần phải không có lỗi với thân phận người Ninh. Một gã thích khách giang hồ mà ta xem thường còn hiểu đạo lý này, sao ta có thể không bằng hắn?"
Giọng của ông ta lớn giống như đang la hét, chính là đang la hét.
"Ta đến bên cạnh bệ hạ, ngày ngày quan sát bút tích của bệ hạ cũng là bởi vì ta biết thứ ta có thể dùng chính là một cây bút thư sinh của ta. Từ nhỏ ta đã đọc đủ thứ thi thư học phú ngũ xa, cũng có thể đọc thông viết thạo văn tự của người Hắc Vũ, nhưng ta nhất định phải học được chữ của bệ hạ. Chuyện bệ hạ trưng cầu ý kiến của ta, ta biết gì cũng đều nói hết là vì ta hiểu ta nói với người nhiều hơn nữa thì như thế nào? Thứ ta nhận được sẽ nhiều hơn những gì ta nói với người."
"Người bắt đầu để cho ta giúp người chỉnh lý tấu chương, bắt đầu để cho ta bày mưu tính kế cho người. Mỗi khi nhìn thấy người dùng ấn chương, ta đều sẽ nghĩ đến hảo hữu chí giao của ta bị mật điệp của các ngươi bắt vào trong núi sâu tra tấn, tra tấn đến mức ông ấy không còn dáng vẻ con người, tra tấn đến mức ông ấy một lòng muốn chết mà không được chết."
Tuần Trực nhìn mắt của Tang Bố Lữ: "Ngươi xưng là bệ hạ, nhưng ngươi không xứng, ngươi kém hoàng đế của Đại Ninh ta quá xa... Ta dùng bút tích của ngươi viết ý chỉ, lén đóng dấu, căn bản không cần có người Ninh làm nội ứng cho ta. Ta chỉ cần đi ra khỏi lều lớn của ngươi tuỳ tiện giao ý chỉ cho một binh sĩ, nói với hắn là bệ hạ có thư khẩn cấp cần hắn giao cho người nào đó là đủ rồi. Ta chính là đang đánh cược, thắng cược thì các ngươi Hắc Vũ mất hết quốc vận, thua cược thì chẳng qua là một mình ta chết, dùng một cái mạng nhỏ của ta đổi lấy ngàn dặm non sông của đại doanh Nam Viện ngươi, Tuần Trực ta thấy đáng!"
Ông ta gửi một phong thư khẩn cấp đến Dã Lộc Nguyên, nhưng phong thư này không phải gửi cho Liêu Sát Lang, mà là tướng quân Hắc Sơn Hãn quốc. Trong thư nói quốc sư Hắc Vũ lấy cớ hỗ trợ vây công Ninh đế Lý Thừa Đường để xuất binh, đột nhiên tiến công hãn hoàng Tang Bố Lữ, Liêu Sát Lang chính là nội ứng của quốc sư, tung tin tức hãn hoàng lên phía bắc, hạ lệnh cho kỵ binh Hắc Sơn Hãn quốc lập tức lên phía bắc cứu giá.
Tuần Trực biết rõ tất nhiên tướng quân của Hắc Sơn Hãn quốc không dám suất quân lên phía bắc. Chuyện này dính dáng đến nội đấu Hắc Vũ, một bên là quốc sư Hắc Vũ một bên là hãn hoàng Hắc Vũ, cho dù tướng quân của một nước phụ thuộc như hắn ta mang binh lên phía bắc thì có thể thế nào? Một khi liên lụy vào, Hắc Sơn Hãn quốc sẽ có tai ương diệt quốc.
Không ngoài dự liệu, gần mười vạn kỵ binh Hắc Sơn Hãn quốc bỏ chạy trong một đêm, đột nhiên rời khỏi chiến trường trốn về Hắc Sơn Hãn quốc.
Tất cả chuyện này đều là ván bài lớn của Tuần Trực.
Tất nhiên đại tướng quân Võ Tân Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, suất quân tấn công chỗ hổng trên phòng tuyến của người Hắc Vũ, dùng nỗ trận xa phá trận, đại quân Nam Viện Hắc Vũ đại bại, quân Ninh bắc chinh tiến quân thần tốc, Liêu Sát Lang không thể xoay chuyển trời đất.
Ai có thể ngờ được người khống chế thắng bại của trận đại chiến có một không hai này lại là hai nhân vật nhỏ?
Một là phản đồ của Đại Ninh Tuần Trực, một là tướng quân Hắc Sơn Hãn quốc, hai người như vậy đã làm cho thế cục thiên hạ thay đổi lớn.
Tang Bố Lữ nhìn khuôn mặt càn rỡ cười to của Tuần Trực, tức giận đến mức muốn vỡ gan.
"Trẫm vẫn chưa thua đâu."
Tang Bố Lữ bước đi đến trước người Tuần Trực, giơ tay túm lấy áo Tuần Trực, nhìn chằm chằm vào cặp mắt đã sưng đến mức không nhìn thấy gì của Tuần Trực, nói gằn từng tiếng: "Không lâu sau đại quân của trẫm sẽ bắt sống Ninh đế, cho dù trẫm đã mất Nam Viện thì thế nào? Bắt sống Ninh đế, trẫm có thể lấy lại tất cả những thứ đã mất, người Ninh còn dám lấy mạng hoàng đế của bọn họ để đánh cược?"
"Buồn cười."
Tuần Trực nhổ một ngụm máu, tuy mắt không mở ra được, nhưng vẫn nhìn Tang Bố Lữ đầy vẻ khinh thường.
"Ta đã nói rồi, ngươi thật sự kém quá xa."
Tuần Trực cố gắng rồi lại cố gắng cười, ông ta không muốn khiến mình nhìn có vẻ chật vật.
"Bây giờ ngươi đuổi theo đi, xem thử người đuổi được có phải là hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh không. Người Hắc Vũ có ngu xuẩn như ngươi làm hãn hoàng thì sao có thể không thua?"
Tang Bố Lữ đột nhiên mở to hai mắt: "Ngươi nói cái gì?!"
Tuần Trực có sức ngửa đầu lên, lớn tiếng hô một câu.
"Tội thần Tuần Trực, xin cung tiễn hoàng đế bệ hạ Đại Ninh về nhà."
Sau khi nói xong Tuần Trực cười to ha ha, tiếng cười làm cho người ta sởn tóc gáy.
"Giết hắn đi!"
Tang Bố Lữ khàn giọng hô một tiếng, không đợi bên cạnh thân vệ rút đao, y đưa tay rút đao ra đâm vào ngực Tuần Trực: "Trẫm sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi muôn đời không thể làm người."
"Chẳng... chẳng sao cả."
Hơi thở của Tuần Trực đang yếu dần nhưng vẫn cố gắng khiến mình giữ được phong độ, phong độ của một thư sinh.
"Sống mà không làm người, ta sẽ đầu thai về Đại Ninh làm heo chó."
Ông ta cười: "Cũng mong muốn của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận