Trường Ninh Đế Quân

Chương 922: Trận chiến lớn

Diệp Lưu Vân nhìn bản tấu chương không hề được động đến trên bàn, ngồi xuống, lại nhìn chén trà bên cạnh tấu chương, trong chén trà còn có hơn nửa chén nước. Tầm mắt của ông ta rời khỏi tấu chương, lấy ấm trà ở cách đó không xa tới mở nắp ra ngửi ngửi, trầm mặc một lát, lấy một cái chén trà mới đổ một ít nước trà ra, lúc đưa đến bên miệng định uống thì toàn bộ thủ hạ Hình bộ đã đều tụ tập lại, đều ngăn cản Diệp Lưu Vân uống ấm trà còn thừa này.
"Đại nhân, lỡ như trong nước trà có thuốc..."
Bạch Sát thò tay ra cản.
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Đã đi mời người của Thẩm gia chưa?"
"Người sắp đến rồi."
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Vậy thì không sao."
Ông ta uống một ngụm nước trong chén trà, cẩn thận nhấm nháp mùi vị: "Bất kể là trà ngon như thế nào, cho dù là lục trà ngon nhất Giang Nam đạo, để lâu cũng sẽ đắng. Nhạc đại nhân thường xuyên thức đêm cho nên thích uống trà đặc, bỏ quá nhiều lá trà."
Ông ta đặt chén trà xuống: "Vị trà vẫn đắng như vậy."
Ông ta nhìn về phía Lý Sinh Hiền: "Lý đại nhân, ngươi nói lần cuối cùng gặp Nhạc đại nhân là ông ấy vừa mới pha trà?"
"Phải."
Lý Sinh Hiền trả lời rất nhanh.
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Khám nghiệm tử thi phỏng đoán thời gian Nhạc đại nhân thắt cổ tự tử là sau nửa đêm. Lúc Lý đại nhân ngươi rời khỏi thư phòng vẫn chưa đến đêm. Một ấm trà không thể nào uống lâu như vậy... Một người vừa mới pha trà lại đột nhiên thắt cổ tự tử?"
Tất cả mọi người đều ngây người.
Ai cũng không ngờ rằng Diệp Lưu Vân không nhìn bản tấu chương kia, cũng không nhìn vị trí treo cổ tự tử, mà là một ấm trà còn thừa.
"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Bạch Sát sốt ruột hỏi một câu.
"Không sao."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía tên hạ nhân đứng ở phía sau đám người: "Trước đó ngươi từng nói sau khi Lý đại nhân bọn họ rời khỏi đạo phủ đại nhân thì không cho bất cứ người nào vào trong nữa?"
Tên hạ nhân kia vội vàng cúi người: "Đúng vậy, sau khi các đại nhân rời khỏi thư phòng, tiểu nhân từng đến mời đại nhân ăn cơm, đại nhân nói không ăn, không cho bất cứ người nào quấy rầy ngài ấy."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Rất lâu?"
"Vâng, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau..."
Diệp Lưu Vân không đợi tên hạ nhân kia nói xong đã chỉ vào hắn ta: "Bắt lại."
Người của Hình bộ lập tức đi lên, một lát sau đã trói tên hạ nhân lại.
"Nếu không ai đi vào thì Nhạc đại nhân dùng trà gì để pha? Trong phòng không có lò lửa không thể đun nước, cho nên nước nóng lấy ở đâu?"
Diệp Lưu Vân khoát tay: "Trông chừng hắn, người này là mấu chốt, đừng để hắn chết."
Tên hạ nhân kia sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt giống như đã mất hơn nửa cái mạng.
"Phu nhân của Nhạc đại nhân đã mất, hai đứa con đều ở Trường An, người hầu hạ bên cạnh ông ấy vẫn luôn là ngươi chứ gì."
Diệp Lưu Vân nhìn tên hạ nhân kia nói từng câu từng chữ: "Tuy ta không biết tại sao ngươi muốn hại ông ấy, cũng không xác định có phải là ngươi động thủ hay không, nhưng ta xác định chắc chắn ngươi có tham dự. Một trưởng giả đối đãi với ngươi giống như người nhà, ngươi cũng hạ thủ được?"
Tên hạ nhân kia mấp máy môi nhưng một chữ cũng không nói ra.
"Bạch Sát, ngươi đích thân canh giữ người."
Diệp Lưu Vân cầm tấu chương trên bàn lên: "Phía sau chữ cuối cùng trong tấu chương có một vết mực cực nhỏ, đây không phải là mực rỏ xuống, mà là ngòi bút vừa mới chạm vào giấy để lại. Nói cách khác Nhạc đại nhân muốn viết tiếp bản tấu chương này, ngay khi ngòi bút vừa mới chạm vào giấy thì đột nhiên bị hại."
Ông ta đứng dậy đi đến vị trí từng treo thi thể nhìn lên trên, thứ treo cổ người là một dải đai lưng, cũng là đai lưng của chính Nhạc Tĩnh Lâm.
Ở bên cạnh chính là cái ghế Nhạc Tĩnh Lâm giẫm lên khi thắt cổ, dấu chân trên ghế vẫn còn, đã đối chiếu với đế giày của Nhạc Tĩnh Lâm, hoa văn giống nhau như đúc. Đây cũng là một trong các chứng cứ để suy đoán Nhạc Tĩnh Lâm thắt cổ tự tử.
"Quá rõ ràng, cũng quá đầy đủ."
Diệp Lưu Vân nhìn cặp dấu chân trên ghế, chỉ vào tên hạ nhân kia: "Treo hắn lên."
Tên hạ nhân kia hoảng hốt thét lên, Bạch Sát nhìn Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân khẽ gật đầu, trong ánh mắt của hai người đều có chút gì đó, tất nhiên người khác không nhìn thấy. Bạch Sát đi theo Diệp Lưu Vân lâu dài, một ánh mắt của Diệp Lưu Vân là gã liền hiểu có ý gì.
Gã trực tiếp nắm cằm tên hạ nhân kia lay qua trái qua phải bẻ cằm, hai cánh tay của người này đã bị trói chặt cứng, chỉ có hai chân còn có thể cử động. Người của Hình bộ đem một cái ghế khác đến đặt ở bên dưới xà nhà, giật đai lưng của tên hạ nhân xuống quấn lên xà nhà. Bạch Sát và một gã hình sai khác của Hình bộ nhấc tên hạ nhân lên ghế, mặc kệ tên hạ nhân kia giãy giụa như thế nào vẫn tròng đai lưng vào cổ hắn ta. Cạch một tiếng, ghế đổ xuống, người treo ở đó, cảnh tượng nhìn hơi đáng sợ.
"Tháo xuống đi."
Diệp Lưu Vân khoát tay, Bạch Sát bọn họ lập tức đi lên đưa người xuống.
Ông ta ngồi xổm bên cạnh cái ghế vừa bị đạp đổ nhìn nhìn: "Thế này mới giống."
Dấu chân trên ghế không rõ ràng hoàn chỉnh như trên cái ghế mà Nhạc Tĩnh Lâm đã giẫm lên.
"Làm rất cẩn thận."
Diệp Lưu Vân đứng dậy nhìn chung quanh: "Trong phòng không có dấu vết vật lộn, đồ đạc trên bàn cũng không lộn xộn, cho nên đương nhiên sẽ không đổ nước trong ấm trà đi, nhưng mà đây chính là sơ hở. Bạch Sát, ngươi nhìn dưới gầm bàn xem, dưới gầm bàn đó có dấu vết bị giẫm lên không."
Bạch Sát lập tức đi qua, nằm sấp xuống chui xuống dưới gầm bàn, một lát sau lại chui ra: "Không có gì cả, dưới gầm bàn sạch sẽ ngay cả bụi cũng không có bao nhiêu, ở chỗ nối chân bàn và mặt bàn có dấu vết bị lau chùi."
Diệp Lưu Vân đi đến phía sau chỗ ngồi của Nhạc Tĩnh Lâm, thò tay ra ướm thử: "Người bị giữ chặt từ phía sau, bị bịt miệng không phát ra được thanh âm nào, nhưng người bị giữ chặt vẫn sẽ đá hai chân loạn xạ theo bản năng, cho nên nhất định sẽ để lại dấu chân dưới gầm bàn, đã bị lau đi, chứng tỏ người làm việc cũng khá thận trọng."
Bạch Sát không hiểu: "Đại nhân, nhưng nếu là một bàn tay bịt miệng Nhạc đại nhân, tay còn lại làm sao bóp chết Nhạc đại nhân?"
"Ngốc." Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Bạch Sát một cái: "Chẳng lẽ không thể là hai người?"
Bạch Sát nói: "Cửa sổ đóng, không có dấu vết bị cạy mở, nếu như là hai người từ ngoài cửa phòng vào, chắc hẳn Nhạc đại nhân sẽ có phản ứng."
"Nếu một trong hai người đó là hắn thì sao?"
Diệp Lưu Vân nhìn về phía tên hạ nhân đã chỉ còn nỗi sợ hãi trong ánh mắt kia: "Người vào trước là hắn, cho nên Nhạc đại nhân cũng không nghi ngờ, vẫn ngồi ở đây viết tấu chương. Khi hắn đi vào không đóng cửa, người vào sao đi rất nhẹ nhàng, võ nghệ không tầm thường. Hai người đó một người bịt miệng một người siết cổ, sau đó cởi đai lưng của Nhạc đại nhân, làm giả Nhạc đại nhân thắt cổ tự tử."
Ông ta nhìn về phía Lý Sinh Hiền: "Lý đại nhân thấy ta phỏng đoán có lý không?"
Lý Sinh Hiền mắt đỏ ngầu: "Ta đã nói rồi, Nhạc đại nhân không thẹn với lương tâm sẽ không tự sát. Ngay ngày hôm đó khi chúng ta nói chuyện cùng Nhạc đại nhân, Nhạc đại nhân còn nói sẽ về Trường An để bệ hạ chửi mắng. Ông ấy trong sạch giữ khuôn phép, không có một chút dính líu gì với vụ án của phủ chức tạo Giang Nam, tại sao ông ấy phải tự sát? Chỉ là ta đã nói mấy lần mà không ai nghĩ ta nói đúng."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía thiên bạn phủ Đình Úy Đinh Mặc Sơn: "Lý đại nhân từng nói, tại sao các ngươi không lưu ý?"
Đinh Mặc Sơn cúi đầu nói: "Ti chức đã từng nghi ngờ, chỉ là chưa thể tra ra đầu mối gì. Quả thật Lý đại nhân đã mấy lần nói Nhạc đại nhân tuyệt đối không thể thắt cổ tự tử, ti chức cũng đều nhớ, cho nên tất cả mọi thứ ở trong phòng đều được niêm phong bảo quản sau khi vụ án xảy ra, không cho người khác đụng vào. Còn nữa là ti chức tưởng rằng có người muốn làm cho mọi người đều tin là Nhạc đại nhân tự sát, như vậy thì ti chức cứ làm như bọn họ nghĩ, âm thầm điều tra kỹ lưỡng."
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Ừm, ngươi nghĩ vậy cũng không tệ."
Ông ta bước ra ngoài: "Từ giờ trở đi, cấm quân tiếp quản viện tử của đạo phủ đại nhân, gian phòng này do người của Hình bộ trông coi, bất cứ người nào cũng không được ra vào. Bây giờ đưa ta đi xem thi thể của Nhạc đại nhân."
Ông ta cất bước đi ra ngoài, tất cả mọi người cũng đi ra theo. Không bao lâu sau cấm quân mà ông ta mang đến đã bao vây kín căn nhà của đạo phủ đại nhân, trong viện ngoài viện đều để người lại, Hình bộ để lại tám gã hình sai canh chừng căn phòng này.
Diệp Lưu Vân ra ngoài sau đó lên xe ngựa, Bạch Sát vào theo: "Đại nhân, có cần theo dõi hai người kia không?"
"Hai người nào?" Diệp Lưu Vân hỏi lại.
"Đạo thừa Lý Sinh Hiền, thiên bạn Đinh Mặc Sơn."
"Không theo dõi ai cả."
Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại nghỉ ngơi: "Một người là đạo thừa, lãnh binh nhiều năm, một người là thiên bạn phủ Đình Úy, kinh nghiệm phá án bỏ xa ngươi hai con đường. Nếu bọn họ dễ dàng bị người khác theo dõi như vậy thì hay rồi... Huống hồ, vẫn chưa thể xác định hai người bọn họ có quan hệ với vụ án này."
Bạch Sát hỏi: "Chính là bởi vì không xác định, chẳng lẽ không nên theo dõi hết sao?"
"Hoàn toàn ngược lại."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Làm theo lời ta dặn, không theo dõi ai cả."
"Vâng!"
Bạch Sát lên tiếng đáp lại: "Ta không biết Lý Sinh Hiền thế nào, nhưng có lẽ Đinh Mặc Sơn thật sự có vấn đề. Lúc hắn trả lời đại nhân ánh mắt hơi lóe lên, hơn nữa giải thích cũng không quá hợp lý... Người này là thiên bạn phủ Đình Úy phân nha Giang Nam đạo, phủ Đình Úy chuyên điều tra các vụ án của quan viên, vụ án phủ chức tạo Giang Nam lớn như vậy mà phân nha phủ Đình Úy lại không phát giác được chút nào?"
"Hắn từng nói với Hàn đại nhân."
Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại nói với ngữ khí bình thản: "Trước khi đi Hàn đại nhân từng nói với ta, hai năm trước thiên bạn phân nha Đinh Mặc Sơn đã bắt đầu âm thầm gửi tin tức về Trường An, nghi ngờ phủ chức tạo Giang Nam có án lớn. Lúc ấy đang ở chuẩn bị chiến tranh bắc cương, sau khi Hàn đại nhân xin chỉ thị của bệ hạ, vụ án này liền chuyển sang âm thầm điều tra, Đinh Mặc Sơn đã cung cấp không ít chứng cớ."
Bạch Sát ngẩn ra: "Chẳng lẽ nói rất nhiều chứng cứ trong tay chúng ta hiện giờ đều là hắn cung cấp?"
"Là hắn."
"Nói như vậy thì Đinh Mặc Sơn cũng là người vô tội?"
Bạch Sát giơ tay lên vỗ mạnh vào gáy hai cái, âm thanh rất vang.
"Lý Sinh Hiền luôn nói Nhạc đại nhân không có khả năng tự sát, Đinh Mặc Sơn vẫn đang âm thầm điều tra phủ chức tạo Giang Nam... Nếu hai người này đều không phải nghi phạm, còn có thể là ai? Bọn họ đã làm giả việc Nhạc đại nhân sợ tội tự sát, còn không phải là để che giấu bản thân ư. Một vị đạo phủ đại nhân chính nhị phẩm sợ tội tự sát, tự nhiên sẽ có rất nhiều chuyện có thể đổ lên người ông ta, cho nên người khả nghi nhất nhất định chính là quan viên của Giang Nam đạo."
Diệp Lưu Vân cười cười: "Vội cái gì, chuyện vui như vậy nếu ngươi nóng vội sẽ cảm thấy vô vị. Có người cũng sẽ trông mong chúng ta nóng vội, nóng vội mới có thể có lỗi, nóng vội mới có sơ hở, bao gồm tất cả những gì ta nhìn thấy hôm nay, chưa chắc đã không phải là có người cố ý để cho chúng ta nhìn thấy."
Khóe miệng của ông ta hơi giương lên: "Trà thừa trong ấm trà có thể bỏ sót, nhưng dấu chân trên ghế rõ ràng như vậy thì ai mà không nhìn ra có chút giả tạo? Ngay cả dấu vết dưới gầm bàn cũng đã lau đi, nhưng dấu chân lại để lại rõ ràng như vậy, đây không phải một thủ pháp gây án."
Diệp Lưu Vân cười nói: "Có người muốn để chúng ta điều tra, ta ghi nhận ý tốt trước."
Đúng lúc này, đội ngũ ở bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tràng kinh hô, có người hô một tiếng đại nhân mau ra ngoài, giọng khàn đặc.
Diệp Lưu Vân thay đổi sắc mặt, một chưởng vỗ nát khoang xe ngựa, kéo Bạch Sát xông ra ngoài.
Vừa mới lao ra khỏi xe ngựa chưa đến một giây, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống đập nát xe ngựa.
Đá lớn như vậy, làm sao bay qua được?
"Đi ra ngoài cổng thành!"
Diệp Lưu Vân lập tức hô một tiếng.
Con đường này đối diện cổng thành, cách cổng thành không đến một trăm trượng, tinh kỵ cấm quân xông lên phía trước, tiếng vó ngựa đạp tan chút yên tĩnh cuối cùng của tòa thành đạo trị này.
Cấm quân lao ra ngoài cổng thành, nhìn thấy một cỗ máy ném đá ở cách thành hơn mười trượng, chung quanh đã không có người.
Người của cấm quân lại nhìn lên tường thành. Trên tường thành tất nhiên sẽ có thủ quân, máy ném đá này sao lại ngang nhiên lắp đặt như vậy?
Diệp Lưu Vân đi đến chỗ xe ngựa bị đập nát nhìn nhìn, sau đó xoay người nhìn sang hai bên, nhìn thấy trên vách tường của một cửa tiệm có dấu vết từng dùng bút chì vẽ lên, hiển nhiên khoảng cách và thời gian máy ném đá ném đá đến đây đều đã được tính toán tỉ mỉ.
Diệp Lưu Vân thở ra một hơi thật dài: "Trận chiến thật lớn."
"Đại nhân ngài xem."
Bạch Sát hô một tiếng, tay chỉ tảng đá lớn kia.
Trên tảng đá có một chữ rất lớn rất lớn.
Cút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận