Trường Ninh Đế Quân

Chương 432: Nổi gió

Lão tướng quân thích ăn cá, ăn hơn nửa đời người rồi vẫn chưa ăn đủ, có người hỏi lão vì sao như thế, lão nói chuyện gì cũng có mức độ, thích ăn đến mấy cũng đừng ngày ngày ăn, bữa bữa ăn, sẽ ăn đến phát ngán, mười ngày ăn hai lần là đủ, không thể hủy ý nghĩ tốt đẹp.
Có người hỏi lão tướng quân kia tại sao ngài ở trong hành cung đông cương này suốt ba mươi năm trời, không sợ mình ở đến phát ngán?
Lão tướng quân cười trả lời, mùi vị thịt cá dù ngươi chế biến kiểu nào cũng là thịt cá, nhưng hành cung này thì khác, ta trông coi ba mươi năm nhưng mỗi ngày đều có thể phát hiện chỗ mới mẻ, làm sao lại chán được?
Gạch xanh ngói đỏ đường nhỏ mọc rêu, đâu còn có chỗ mới mẻ gì, là quá nhiều hồi ức.
Nhớ ra một chuyện, chính là chỗ mới mẻ.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt lão tướng quân có chút ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi một câu: "Chắc Thẩm Lãnh làm cá này không hợp khẩu vị lão tướng quân?"
"Tiên đế cũng thích ăn cá." Lão tướng quân hồi thần, vội vàng cúi đầu áy náy nói: "Chỉ là lão thần chợt nhớ ra, mấy đầu bếp tiên đế thích dùng bên cạnh, làm không ra mùi vị như vậy, cá này... tiên đế chưa từng ăn."
Hoàng đế nghiêm túc hẳn lên, lại hơi khom người cúi đầu: "Phụ hoàng có lão tướng quân bên cạnh, cả đời không uổng."
Lão tướng quân đứng lên, trầm mặc một lát, sau đó vịn ghế quỳ hai gối xuống: "Thần có tội."
"Lão tướng quân mau mời đứng lên, đây là cớ gì?"
Hoàng đế thò tay ra đỡ lão tướng quân, Thẩm Lãnh cũng vội vàng đi đến muốn đỡ nhưng lão tướng quân lại lắc đầu: "Bệ hạ hãy để thần quỳ, có nhiều chuyện thần vẫn luôn muốn nói với bệ hạ, chỉ là không dám, đã qua nhiều năm như vậy giống như rùa đen rụt đầu tự khuyên nhủ mình, nhưng hố sâu trong lòng đâu dễ vượt qua như vậy... Bệ hạ, khi tiên hoàng còn tại thế từng hỏi thần, ai có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế."
Hoàng đế thoải mái cười: "Trẫm tưởng là chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này, lão tướng quân khanh mau dậy đi, trẫm biết chuyện này."
Lão tướng quân ngẩn ra: "Bệ hạ biết?"
"Phụ hoàng từng nói với trẫm."
Hoàng đế đỡ lão tướng quân dậy, kéo tay lão ngồi xuống, hai người bên nhau nói chuyện.
"Có một ngày phụ hoàng đã tìm trẫm, hỏi trẫm, nếu người chọn đại ca chứ không phải trẫm, trẫm có phục không?" Hoàng đế cười nói: "Trẫm trả lời, không phục."
Trên mặt lão tướng quân càng có thêm vài phần áy náy: "Là thần trước đó đã uống rượu nói năng lung tung vài câu... Thần nói bệ hạ xung động."
Còn chưa nói ra câu tiếp theo đã bị hoàng đế ngăn lại: "Lão tướng quân à, khanh cũng không có nói sai, năm đó khi trẫm ở dưới trướng khanh bởi vì xung động mà đã lỡ việc bao nhiêu lần? Trẫm cũng có câu xin lỗi nín nhịn trong lòng rất nhiều năm, nhưng khi đó trẫm không muốn nói, trẫm là hoàng tử, sau là thân vương, sao có thể dễ dàng nói xin lỗi với khanh? Trẫm đã làm hoàng đế hai mươi năm, cũng coi như là có thể nói một tiếng với lão tướng quân rồi."
Khi làm hoàng tử làm thân vương không nói, là vì cảm thấy có chút mất mặt.
Làm hoàng đế muốn nói, là vì đã là hoàng đế rồi, còn có cái gì sợ mất?
Mắt lão tướng quân hơi đỏ lên, mũi cay cay, nắm tay hoàng đế run rẩy, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Chuyện đã qua mấy chục năm mà khanh còn canh cánh trong lòng, chứng tỏ khanh cảm thấy nợ trẫm, ha ha ha... Lão tướng quân à, trẫm rất vui mừng." Hoàng đế rót một chén rượu cho lão tướng quân: "Nhưng lão tướng quân à, trẫm cảm thấy khanh vẫn nên bù lại."
Lão tướng quân cúi đầu: "Thần làm gì cũng bằng lòng."
"Về Trường An." Hoàng đế đưa chén cho lão tướng quân: "Về Binh bộ, trẫm thấy lão tướng quân thể cốt không có vấn đề, trẫm cho khanh thêm ba năm ở đông hải này tu dưỡng, ba năm sau, trẫm phái người đến đón khanh, khanh về Trường An tọa trấn Binh bộ cho trẫm."
Nói ra thì nếu Tô Mậu Công trở về Trường An tọa trấn Binh bộ, ngay cả trên người không có thực chức, nhưng những đồ tử đồ tôn kia của Binh bộ ai dám làm xằng làm bậy? Trận chiến Hắc Vũ này đánh nhau cũng không phải là một năm nửa năm, tất nhiên bệ hạ cũng rõ không thể nào một trận chiến là xong, quái vật Hắc Vũ kia căn bản không phải một miếng là có thể nuốt chửng. Điều bệ hạ muốn là mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau này bắc cương an ổn thái bình, không còn có tướng sĩ chết trong gió tuyết nữa, không còn có bách tính chết trong chiến loạn nữa, không còn có cờ trắng giương lên, không còn có mộ mới mọc lên, không còn có đánh xong một trận mười dặm khóc than nữa.
Chỉ cần có thể đánh cho người Hắc Vũ mấy chục năm không tu dưỡng lại được, Đại Ninh lại lợi dụng mấy chục năm này để phát triển, tương lai đều có thể.
Lão tướng quân cũng nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của hoàng đế, nếu bệ hạ yên tâm đối với Trường An, hà tất triệu lão về? Trong thành Trường An có một Đạm Đài Viên Thuật chẳng lẽ còn không đủ?
Tựa như nhìn thấu tâm tư của lão tướng quân, hoàng đế cười nói: "Đạm Đài cũng phải theo trẫm xuất chinh, nhớ mấy ngày trước trẫm cố ý cho lão tướng quân gặp người trẻ tuổi tên Hạ Hầu Chi đó không? Trẫm bắc chinh Hắc Vũ, Hạ Hầu Chi sẽ ở lại Trường An làm trợ thủ cho lão tướng quân khanh."
Ánh mắt lão tướng quân hơi mờ mịt, khi người trẻ tuổi tên Hạ Hầu Chi kia gặp lão, quỳ hai gối xuống đất, cũng không biết tại sao, đứa trẻ đó lại nước mắt lưng lòng.
"Trẫm còn chưa kịp nói với lão tướng quân." Hoàng đế nói: "Phụ thân của Hạ Hầu Chi, là đội chính thân binh Hạ Hầu Trì Chính của lão tướng quân năm đó."
Lão tướng quân đứng phắt dậy: "Là con của hắn?"
"Phải." Hoàng đế nói: "Cho nên hắn mới dùng lễ hậu bối gặp lão tướng quân."
Trong nháy mắt, trên mặt lão nhân lệ nóng chảy ròng.
"Hạ Hầu làm đội chính thân binh cho lão thần hơn hai mươi năm, vô số lần lão thần muốn cho hắn ra ngoài lãnh binh nhưng hắn không chịu. Có một lần lão thần hạ lệnh lấy quân côn ép hắn ra ngoài, ném ấn tướng quân lên người hắn, hắn vẫn không chịu đi, ngoài trướng gió tuyết, hắn liền quỳ một đêm, lão thần hỏi hắn tại sao không đi, chẳng lẽ không phải mình có tiền đồ? Hạ Hầu nói..." Vai lão nhân khẽ run: "Hạ Hầu nói, tướng quân à, vết thương trên chân ngài không lành do giá rét, ta đi rồi, ai còn biết lúc ngài rửa chân dùng mấy phần nước nóng, bôi thuốc mỡ gì?"
Hoàng đế đỡ vai lão tướng quân: "Lão tướng quân từ quan, Hạ Hầu vốn muốn đi theo, là lão tướng quân nói để hắn thay khanh đi bắc cương tiếp tục trông coi, vì thế Hạ Hầu khoác giáp tướng quân... Năm Thiên Thành thứ hai hắn chiến tử ở Phong Nghiễn Đài, là trẫm mắc nợ hắn."
Lão tướng quân nước mắt giàn giụa, khóc đến nỗi không kềm chế được.
"Thần về Trường An." Lão tướng quân nhìn hoàng đế: "Thần sẽ dạy dỗi đứa trẻ đó thêm."
Xuống núi, ở đầu con đường nhỏ bậc đá lên núi, Hạ Hầu Chi nắm chuôi đao bên hông tuần tra qua lại, đề phòng ở đối diện đường cái dưới chân núi phụ trách là Đao Binh, bên này là cấm quân, ánh mắt gã ta vẫn luôn không rời khỏi bên phía Đao Binh.
Vỏ thanh bội đao đeo bên hông gã ta có vẻ cũ kỹ, đao này trước sau đã dùng suốt mấy chục năm, chỗ tổn hại dùng dây đỏ quấn lại không ít, đao là của phụ thân gã ta.
Hạ Hầu Trì Chính chết trận ở Phong Nghiễn Đài, tướng quân Trang Ung từ bắc cương trở về, mang đao của phụ thân gã ta về.
Mà thanh đao này, là năm đó khi bệ hạ và phụ thân gã ta ở dưới trướng lão tướng quân, bệ hạ đã tặng cho phụ thân gã ta.
Bệ hạ từng nói, chưa bao giờ lo lắng về cấm quân, bởi vì Đạm Đài ở đây, Đạm Đài không ở đây thì còn có Hạ Hầu.
Thiên bạn phủ Đình Úy Phương Bạch Kính sau khi đón Thẩm Lãnh đã rời khỏi thành Triêu Dương, mang theo hắc kỵ phủ Đình Úy đi về hướng tây bắc, chiến mã chạy như điên cuốn bão cát tung bay. Gã đã đón Thẩm Lãnh còn phải đi đón Mạnh Trường An, đô đình úy đại nhân đã thông báo, Mạnh Trường An người này nhất định phải sống, mà việc đi đón Thẩm Lãnh là bệ hạ bảo gã đi, cho nên có vẻ hơi gấp, hai bên đều phải chăm lo.
Trên đường đi không dám chậm trễ, ra ngoài thành trăm dặm thì gặp Mạnh Trường An được tinh giáp hộ tống, thế mà gã kia lại g ở trên xe ngựa ăn lẩu... Cùng ăn với gã, nghĩ thế nào cũng không ngờ được chính là đô đình úy Hàn Hoán Chi.
Lúc Phương Bạch Kính nhìn thấy Hàn Hoán Chi cũng sửng sốt, sau đó mới chợt hiểu ra, thủy sư của Thẩm Lãnh đã đến thành Triêu Dương, như vậy thì tất nhiên Hàn đại nhân cũng là một đường trở lại, chỉ là không trực tiếp đi diện thánh mà lặng yên đi đón Mạnh Trường An.
Canh trong nồi đồng cũng không bắn ra ngoài, không phải xe ngựa của Mạnh Trường An tốt cỡ nào, mà bởi vì đây là xe ngựa của Hàn Hoán Chi.
Từ đầu đến cuối Hàn Hoán Chi đều cảm thấy xe ngựa của ông ta là chiếc xe ngựa thoải mái thứ hai đương thời.
Mạnh Trường An dường như ăn rất hài lòng, phần lớn mọi người đều không có sức chống cự gì đối với lẩu, bất luận đông hay hạ, cũng không biết bao nhiêu người cho dù là hai tay ướt đẫm mồ hôi, cũng phải ăn cho thỏa thích, còn phải kèm theo một bình rượu lâu năm nữa.
Hàn Hoán Chi không hài lòng, bởi vì Mạnh Trường An cố chấp muốn ăn trắng canh, rất không thú vị.
"Ngựa đó không tồi." Hàn Hoán Chi nhìn nhìn con đại hắc mã phóng đãng bất kham ngoài cửa sổ: "Thẩm Lãnh nói nhìn con ngựa đó giống ngươi."
Mạnh Trường An: "Hà..."
Hàn Hoán Chi nhìn mắt Mạnh Trường An, lại cẩn thận nhìn mắt đại hắc mã bên ngoài xe: "Quả thật giống nhau, đều là mắt to hai mí."
Mạnh Trường An: "..."
Hàn Hoán Chi đặt chén rượu xuống, trầm mặc một lát rồi nói: "Có câu ta từng nói với Thẩm Lãnh, cũng muốn nói với ngươi, bệ hạ càng coi trọng những người tuổi trẻ các ngươi, các ngươi càng nên hiểu nỗi khó xử của bệ hạ."
Đương nhiên Mạnh Trường An hiểu, dùng người trẻ tuổi không có phe nào để dựa vào, là vì bệ hạ muốn thay máu cho Đại Ninh, những chỗ máu bị thay đi, tất nhiên không có cam lòng.
"Ta hiểu."
Câu trả lời của Mạnh Trường An vẫn đơn giản.
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Đương nhiên ta biết ngươi hiểu, ta nói với ngươi lời này cũng không phải là nhắc nhở gì ngươi, mà là muốn nói với ngươi... Nếu thời thế đã đến bước này, vậy thì không cần phải cố kỵ, bệ hạ còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, bay thẳng một mạch chín vạn dặm."
Ông ta cười cười: "Thời thế, nếu đã còn, đó chính là gió."
Lên cùng gió.
Mạnh Trường An bỗng nhiên cũng bật cười, bởi vì gã đã hiểu ý của Hàn Hoán Chi... Hàn Hoán Chi không phải khuyên gã phải quý trọng cơ hội gì đó, cũng không phải đang nhắc nhở gã phải cảm ơn thánh ân, những lời này còn phải nói ư?
Hàn Hoán Chi muốn nói với gã, lần này đi Bạch Sơn Quan, đừng sợ.
"Biết tại sao bệ hạ ban cho ngươi một thanh đao không?" Hàn Hoán Chi hỏi.
Mạnh Trường An vốn cho rằng đao đó là bệ hạ đơn thuần ban thưởng mà thôi, sau khi Hàn Hoán Chi nhắc nhở liền hiểu ra nhiều hơn. Thủ quân trong Bạch Sơn Quan đều là người của đại tướng quân Bùi Đình Sơn, là bộ hạ cũ của Diêm Khai Tùng, những người này chưa chắc chỉ huy nổi, chỉ huy được cũng chưa chắc tận tâm tận lực, cho nên trước đó bệ hạ đã cho gã một thanh đao.
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Bạch Kính ngồi ở một bên: "Mạnh tướng quân đến Bạch Sơn Quan, ngươi cùng đi với hắn."
Phương Bạch Kính cúi đầu: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Từ bắc cương mang đến sáu thương tướng, một trăm hai mươi thân binh, cộng thêm một thiên bạn phủ Đình Úy, những người Bạch trong Sơn Quan đó còn có gì đáng đảm lo nữa.
Hàn Hoán Chi không nói thêm gì nữa, Mạnh Trường An cũng không phải là ngu ngốc, nói đến đây là đã rõ ràng rồi.
Nhưng Mạnh Trường An có những lời cuối cùng vẫn không nhịn được, vì thế hỏi: "Bệ hạ ở đông cương, liệu có chuyện hay không?"
Hàn Hoán Chi cười: "Nếu vô sự, bệ hạ hà tất phải đến?"
Ngoài xe nổi gió.
Đông cương nổi gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận