Trường Ninh Đế Quân

Chương 399: Tên Phong

Huyện Phúc Điền là một huyện thành nhỏ vốn dĩ số lượng nhân khẩu đã không nhiều, sau trận đại chiến tuy đã nghỉ ngơi lấy lại sức vài năm, nhưng số lượng nhân khẩu cũng không khôi phục về mức trước đại chiến. Cuối năm vừa mới thống kê nhân khẩu báo lên Hộ bộ, tổng cộng chỉ có bốn vạn ba ngàn hai trăm hai mươi bốn người đăng ký lập hồ sơ, cho nên đối với huyện lệnh Cao Hải Đức mà nói, quản lý một huyện như vậy nếu so với những huyện lệnh đại nhân trước kia cũng thoải mái hơn không ít.
Sau khi thiết lập Bình Việt đạo, các khoản chi của Hộ bộ và đạo phủ đối với địa phương càng ngày càng nhiều dùng cho việc xây dựng lại sau chiến tranh, trong tay có bạc, Cao Hải Đức làm việc cũng chắc chắn, hơn nữa thái độ lại đoan chính, cho nên ở địa phương thanh danh không tệ.
Vốn tưởng rằng con đường làm quan của mình sẽ thuận buồm xuôi gió, tuy rằng không đến mức biết đến thành Trường An, nhưng ít nhất tương lai cũng có cơ hội đến thành Tử Ngự nhậm chức, mỗi khi nghĩ đến đây, Cao Hải Đức liền có một kiểu khoái ý đường làm quan rộng mở.
Cho đến khi... Người của phủ Đình Úy xảy ra chuyện ở huyện Phúc Điền.
Vốn tưởng rằng tiểu nhân vật như ông ta sẽ không dính dáng đến chuyện của tầng lớp cao gì, nơi cao khó tránh khỏi rét lạnh, ông ta chỉ muốn công thành danh toại trong phàm trần thế tục, ai ngờ được họa lớn như vậy từ trên trời giáng xuống, ông ta muốn gạt đi cũng không gạt được.
Nam nhân ôm đao kia an vị ở trong đại đường huyện nha, vốn nên là chỗ ngồi của huyện lệnh đại lão gia, còn Cao Hải Đức thì khúm núm đứng ở một bên, hết sức cẩn thận hầu hạ, sợ thanh trường đao không có vỏ đao kia sẽ chém xuống cổ mình, đao đó giết người quá nhanh, cũng quá ác.
"Ngươi là môn đồ của quốc sư Lâm Việt?"
Nam nhân ôm đao vẫn không tháo khăn đen trên mặt xuống, đao rất lạnh, thế nên cả người hắn ta dường như cũng tản ra một kiểu hàn khí làm cho người ta khó có thể chịu nổi.
"Là ta." Cao Hải Đức vội vàng cúi đầu: "Thi đỗ tiến sĩ Lâm Việt năm Đức Xương thứ mười, đã bái quốc sư môn hạ."
"Quốc sư chết như thế nào?" Nam nhân ôm đao lại hỏi một câu.
"Chết oan ở ngõ Bát Bộ thành Trường An."
"Chết ở ngõ Bát Bộ là thật, không oan." Nam nhân ôm đao ngữ khí bình thản nói: "Mưu đồ lớn như vậy, làm sao có thể chết oan uổng, nhưng lão ta cũng rất tốt với những môn đồ các ngươi, đến chết cũng không khai ra mấy người, cho nên ngươi mới có thể an ổn làm huyện thái gia ở huyện Phúc Điền, môn sư không bán đứng các ngươi, các ngươi liền cảm thấy ngày tháng sau này an nhàn rồi đúng không?"
Không đợi Cao Hải Đức lên tiếng, nam nhân ôm đao tiếp tục nói: "Lão ta không nói, cũng không có nghĩa là người khác không biết, trong tay ta có một bản danh sách, trong danh sách tổng cộng có tên của hai trăm sáu mươi bảy người, ngươi cũng ở đây."
Cao Hải Đức sợ tới mức khẽ run rẩy: "Gia, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
"Giết người."
Nam nhân ôm đao nhìn nhìn điểm tâm tinh xảo để trên bàn. Nơi nhỏ bé huyện Phúc Điền này có hai thứ nổi danh nhất, một là ba ngàn hồng nhan trong hai trăm thuyền hoa trên sông Hoài Thủy thành Tử Ngự năm đó, nghe nói có một phần năm là đến từ Phúc Điền, nơi này cực nhiều mỹ nữ, trứ danh khuê các, da trắng nõn nà, khi đó quan lại quyền quý của Lâm Việt quốc không mấy người có thể chống đỡ được bao lâu trước bọn họ.
Một thứ khác thì là một loại điểm tâm tên là Thất Sắc Sương Mai, bảy màu rực sỡ, vị ngọt thanh, nghe nói năm đó hoàng đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc thích ăn thứ này nhất.
Nam nhân ôm đao nhìn điểm tâm này, trầm mặc một lát sau đó chỉ chỉ: "Ngươi ăn nó."
Sắc mặt Cao Hải Đức lập tức trắng bệch: "Gia, ngài có ý gì?"
"Còn ngươi thì là ý gì?" Nam nhân ôm đao ngữ khí dần phát lạnh: "Ngươi muốn hạ độc chết ta, sau đó đi thành Trường An tranh công lĩnh thưởng?"
Cao Hải Đức quỳ xuống bụp một tiếng: "Việc này thật sự không phải ta làm, là thủ hạ của ta ăn tim gấu gan báo, ta thật sự là không biết sự tình."
"Cứ coi như ngươi không biết sự tình." Nam nhân ôm đao đứng lên: "Dù sao cũng không sao cả."
Đao ra, đầu người bay lên giữa không trung.
Hắn ta liếc nhìn đám nha dịch đang run cầm cập đứng ở hai bên đại đường huyện nha, trường đao một lần nữa trở về trong lòng, ôm đao đi lên phía trước, tư thế bước đi của hắn ta có chút kỳ quái, nện bước không lớn nhưng nhấc chân rất nhanh, luôn làm cho người ta cảm thấy trên hai chân hắn ta giống như có buộc dây thừng vậy.
"Thay y phục, chuẩn bị làm việc." Hắn ta thản nhiên nói một câu, ôm đao rời khỏi đại đường huyện nha.
Một đám hán tử mặc áo đen lao vào huyện nha, một lát sau trong huyện nha liền vang lên từng tiếng kêu rên, dường như những gã nha dịch kia đã phản kháng, nhưng mà sự phản kháng của bọn họ căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, đối với những sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh lại giết người như ngóe này mà nói, sự phản kháng của bọn họ thậm chí không kích thích nổi sát tâm của những người đó lớn hơn nữa.
Không bao lâu trong đại đường trở nên an tĩnh, xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhưng ngoại trừ huyện lệnh Cao Hải Đức ra, tất cả mọi người không chảy máu, đều là bị siết chết, bóp chết. Sau khoảng một nén nhang, những hán tử áo đen kia thay y phục của nha dịch, kéo thi thể đến hậu viện. Trong hậu viện đã có mười mấy hán tử áo đen đang chờ, gạch lát bị cạy lên, ở giữa viện đào ra một cái hố rất lớn, từng cỗ từng cỗ thi thể bị ném xuống, rất nhanh chóng phủ đất lên một lần nữa, sau đó san bằng, gạch lát cũng phủ lên chỉnh tề. một lần nữa
Người mà nam nhân ôm đao muốn nghênh tiếp nhất là Hàn Hoán Chi, tiểu viện nơi Cổ Lạc, Cảnh San ở chính là chiến trường hắn ta nghênh tiếp Hàn Hoán Chi, huyện nha này cũng như vậy.
Nửa canh giờ sau, có mấy người cưỡi ngựa đến bên ngoài huyện nha, lao vào trong huyện nha cúi đầu chắp tay: "Hoa gia, có người của phủ Đình Úy vào huyện Phúc Điền."
"Cách huyện thành còn bao xa?"
"Không đến mười lăm dặm."
"Bao nhiêu người?"
"Bề ngoài có mười mấy người, chắc hẳn không phải là từ thành Trường An chạy đến, mà là đình úy thường trú bên Bình Việt đạo này, hoặc là người vốn làm việc ở gần đây."
"Tiếp một chút."
Nam nhân ôm đao tìm một chỗ yên tĩnh ở hậu viện ngồi xuống, dường như có chút chán ghét khí hậu oi bức nơi này, cũng chán ghét tiếng kêu ong ong của ruồi bọ bốn phía.
Đúng lúc này hắn ta vốn nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên mở mắt, thân hình bật thẳng lên, một hán tử mặc trang phục trắng tuyết trên nóc nhà lập tức lộn ra ngoài, thân pháp nhanh đến mức khiến người ta kẻ kinh hãi.
"Không hổ là người của Lưu Vân Hội."
Hán tử ôm đao tốc độ nhanh hơn, thế mà chỉ mất thời gian mấy tức đã chặn được hán tử áo trắng kia.
"Có thể có thân thủ như ngươi, địa vị ở trong Lưu Vân Hội tất nhiên cũng không thấp, nghĩ chắc sẽ không phải là Hắc Nhãn Bạch Nha, như vậy thì chính là một trong sáu người Đoạn Xá Ly Phong Tuyết Nhận."
Người bị hắn ta chặn lại, là Tuyết.
Tuyết chậm rãi thở ra một hơi, vẫn là thần thái bất cần đời độc hữu của người của Lưu Vân Hội ấy.
Gã tháo trường kiếm sau lưng xuống, nheo mắt nhìn hán tử ôm đao: "Ngươi hiểu Lưu Vân Hội như vậy, hiểu phủ Đình Úy như vậy, ngươi là ai?"
"Ta là người chuyên môn giết các ngươi." Nam nhân ôm đao nhìn nhìn kiếm của Tuyết: "Chắc hẳn là ngươi không giỏi dùng kiếm."
Tuyết không nói nữa, trường kiếm đâm về phía trước, như độc xà thổ tín, nhanh chóng tàn nhẫn.
Khi trường kiếm sắp đâm vào cổ họng nam nhân ôm đao mới bước ngang một bước, nhìn có vẻ rất chậm nhưng lại đúng lúc, trường kiếm của Tuyết đâm sượt qua cổ hắn ta, hàn ý trên thân kiếm dường như có thể cứa rách da của hắn ta.
"Khoan."
Nam nhân ôm đao khẽ thở dài: "Hóa ra sinh tử lục đạo của Lưu Vân Hội chẳng qua cũng chỉ như thế này."
Nhưng trong lúc hắn ta nói, tay trái của Tuyết giơ lên phía trước, một mảng ám khí tựa như lông ngỗng tuyết dày bắn ra ngoài, trong chớp mắt gã giơ tay trái lên, cổ tay áo bành trướng, tựa như có cuồng phong từ bên trong phát tiết ra, ám khí chi chít, khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, cho dù là Đại La Kim Tiên sợ là cũng không tránh thoát.
Thế nhưng nam nhân ôm đao lại biến mất.
"Vẫn chậm."
Âm thanh xuất hiện ở sau lưng Tuyết, Tuyết không dám xoay người, lập tức lao nhanh về phía trước, nhưng vẫn chậm.
Ánh đao lóe lên sau lưng Tuyết, huyết quang lóe lên trên lưng, đao chém xéo xuống, từ vị trí vai chém xuống, một lưỡi đao rộng một xích trông xuất hiện ở phía sau lưng Tuyết, một đao này ngay cả xương cột sống cũng chém đứt, máu phun ra, ngay lập tức, trên xương cột sống xuất hiện vết cắt thẳng tắp.
Tuyết rên một tiếng ngã sấp về phía trước, theo bản năng còn muốn đứng lên, nhưng đâu còn có thể đứng lên được nữa.
Nam nhân ôm đao cúi đầu nhìn Tuyết ngã gục trên mặt đất, dường như rất không hài lòng.
"Nếu người của Lưu Vân Hội đều kém như ngươi, ta ngay cả hứng thú giết đông chủ của các ngươi cũng giảm bớt đi rất nhiều, chỉ hy vọng hắn đừng quá vô vị."
Tuyết khó nhọc vươn tay muốn bò đi, nhưng cũng chỉ là duỗi cánh tay ra phía trước được một chút.
Nam nhân ôm đao dùng chân lật Tuyết lại, sau đó liền nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Tuyết, một loạt tia sáng trắng lóe lên trên ngực Tuyết, vô số ám khí ập thẳng đến, nam nhân ôm đao nhanh chóng lùi lại phía sau, trường đao ở trước mặt bắn ra đao quang tựa như khay bạc, tất cả ám khí đều bị đao quang đẩy ra.
Cách đó mấy mét, nam nhân ôm đao đáp xuống đất, liếc nhìn Tuyết đang nằm ngửa trên mặt đất gật gật đầu: "Thế này mới được một chút."
Sau đó hắn ta xoay người đi ra ngoài: "Ngươi đang cố ý kéo dài thời gian? Nghe nói người của Lưu Vân Hội các ngươi đều không sợ chết, hóa ra là thật... Ngươi cố ý để cho ta phát hiện ra ngươi, cố ý để cho ta giết ngươi, đáng tiếc, lấy bản lĩnh của ngươi có thể kéo dài được thời gian hơi quá ngắn."
Lúc nói xong câu này hắn ta đã ở ngoài cửa, ra khỏi hậu viện huyện nha, tốc độ của nam nhân ôm đao càng lúc càng nhanh, nhưng tư thế chạy của hắn ta vẫn khác thường như vậy, mỗi một bước đều không lớn, nhưng rất nhanh.
Trong tiểu viện, 5 – 6 cỗ thi thể của hắc y nhân nằm trên mặt đất, bọn họ muốn theo dõi người của phủ Đình Úy, hoàn toàn không ngờ được người đến trước nhất lại là người của Lưu Vân Hội, mà Tuyết đã dùng mạng của gã tranh thủ thời gian cho các huynh đệ.
Phong và Nhận mỗi người mang theo Cổ Lạc và Cảnh San rời khỏi tiểu viện, chạy ra ngoài huyện thành với tốc độ nhanh nhất, 6 – 7 người của Lưu Vân Hội đoạn hậu, ngăn chặn hắc y nhân truy kích.
Nam nhân ôm đao bước vào tiểu viện, vết máu trên mặt đất chưa khô.
"Có chút thú vị."
Hắn ta xoay người rời đi, theo vết máu mau chóng đuổi theo thẳng về phía trước.
Ba người Phong Tuyết Nhận quả thật không phải từ thành Trường An đến, cho dù bọn họ có mọc cánh cũng không có thể bay nhanh như vậy. Bọn họ vốn là âm thầm hiệp trợ phủ Đình Úy tra án, trước khi vào Bình Việt đạo đã tách khỏi đám người Cổ Lạc Cảnh San, chạy đến nam cương hội hợp với Thẩm Lãnh trước một bước, là Tuyết cứ cảm thấy tâm thần không yên, vì thế quay ngược trở lại tra xét một chút, biết được người của phủ Đình Úy đã bị diệt toàn quân.
Phong quay đầu lại liếc nhìn, một nam nhân ôm đao tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng, vượt qua những hắc y nhân kia, sau đó chỉ thấy đao quang lóe lên, mấy huynh đệ Lưu Vân Hội ở phía sau liền ngã gục, ngay cả một chiêu cũng không đỡ được.
"Đưa bọn họ đi."
Phong đưa Cảnh San đang ôm trong lòng cho một hán tử Lưu Vân Hội ở bên cạnh, xoay người chạy về phía sau.
Gã không nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khăn đen của nam nhân ôm đao kia, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng người nọ đang cười lạnh.
"Cùng đi!"
Nhận hô một tiếng, nhưng Phong đã quay lại.
"Các ngươi đi."
Tiếng của Phong từ xa truyền đến.
"Người tên Phong trước đã chết ở chỗ nên chết, đã làm chuyện nên làm, không thẹn với tên Phong." Phong rút trường đao ra: "Ta cũng sẽ không thẹn với tên Phong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận