Trường Ninh Đế Quân

Chương 309: Còn có gì không thể nói?

Theo sắp xếp hành trình, ngày thứ hai Thẩm Lãnh bọn họ sẽ theo Lục Vương bọn họ đi tây phủ võ khố tham quan huấn luyện tân binh. Đại Ninh có tứ cương tứ khố, tứ cương là chỉ bốn đội ngũ chiến binh cường đại nhất, còn tứ khố thì là nơi bắt nguồn của chiến binh. Mỗi năm đều có lượng lớn người trẻ tuổi được gửi vào tứ khố huấn luyện, điều đáng sợ là hơn một nửa số người bị đào thải, người đến chưa chắc là người ở lại, người ở lại tất nhiên là đại trượng phu.
Trong chiến binh, mỗi năm đều có người già đi, mỗi năm đều có người bổ sung.
Nhưng khi còn chưa xuất phát, đại tướng quân Trọng Giáp tây cương Đàm Cửu Châu phái người đến đưa tin, có một vị trưởng giả đột ngột qua đời, ông ta phải đi viếng.
Thế là mọi người tò mò, đất tây cương này còn có vị trưởng giả nào qua đời có thể khiến Đàm Cửu Châu coi trọng như vậy. Quan viên Lại bộ đi theo đọc làu làu một lượt các danh môn vọng tộc tây cương, nhưng ngoại trừ một Đường gia ở tây bắc ra đâu còn người nào đáng để Đàm Cửu Châu đích thân đi viếng? Đường gia ở xa nơi này, không phải một ngày là có thể đi về được.
Vị Đường gia đó và Đàm Cửu Châu đồng lứa, tuổi tác cũng tương đương, chắc chắn sẽ không có chuyện sớm như vậy, huống hồ nếu thật sự là bên Đường gia xảy ra chuyện, cho dù là các đại nhân vật trong đội ngũ nghênh thân từ thành Trường An đến cũng phải đi viếng, Lục Vương cũng không ngoại lệ.
Lục Vương càng tò mò hơn, thế là để hỏi vị thân tín đại tướng quân để lại truyền tin thêm mấy câu mới biết người qua đời chỉ là một lão nhân bình thường, trên người không có công danh, thậm chí không đọc sách không biết chữ, hàng xóm láng giềng cũng hay nói lão ta tính tình cổ quái, một lão già ương ngạnh.
Thế là mọi người lại càng tò mò, một lão nhân thôn dã bình thường qua đời, tại sao đại tướng quân phải đi thăm viếng?
Thân tín do Đàm Cửu Châu phái đến là một vị tướng quân tên Lư Hoán Châu, đơn giản nói bài câu rồi cũng vội vã rời đi, gã ta nói mình cũng phải đi viếng.
Đại Ninh năm Thiên Thành thứ tám, vị lão nhân tên là Lý Đa Phúc này đã gửi đứa con trai độc nhất của mình vào tây phủ võ khố, khổ nỗi con trai lão ta yếu ớt, không thể đáp ứng việc huấn luyện chiến binh nghiêm khắc, bị tây phủ võ khố khuyên trở về nhà. Lão nhân lấy cành dây mây đánh đòn con trai độc nhất rất đau, đánh gãy ba cành, con trai lão ta chỉ đứng nghiêm bất động.
Sau này khi ti tọa của tây phủ võ khố tập trung bài thi của tân binh tháng đó, phát hiện con trai Lý Nhung Biên của Lý Đa Phúc tài học không nông, trình bày rõ ràng, nét bút chỉnh tề, thế là phái người đến gọi Lý Nhung Biên trở lại, ở trong tây phủ võ khố làm một người phụ trách văn thư, trông coi phủ khố binh giới.
Có người hỏi Lý Nhung Biên tại sao phụ thân gã mong gã tòng quân như vậy?
Lý Nhung Biên trả lời, năm đó nhà gã ở thôn núi bị lũ nhấn chìm, người trong thôn đều bị vây khốn, mười người thì chết ba, bốn người, những người còn lại cũng chẳng qua là kéo dài hơi tàn, từng căn nhà một bị sụp đổ, những người trốn trên nóc nhà ai cũng không biết người tiếp theo bị cuốn đi sẽ là ai, và bao lâu nữa. Lúc đó gã còn nhỏ nhưng đã cảm nhận được sinh mạng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng chính vào lúc này biên quân đã đến, từng người từng người dùng dây thừng nối lại thành một sợi dây, tạo thành một bước tường người trong nước lũ, để thôn dân bám vào bức tường người mà đi. Ngày hôm đó, có ba mươi sáu binh lính biên quân bị lũ cuốn trôi, cứu được một trăm lẻ bảy thôn dân.
Lúc đó rất nhiều người đều cảm thấy không đáng, đó là binh lính mà Đại Ninh cực khổ vất vả huấn luyện ra, là rào chắn của biên cương, vì cứu thôn dân mà tử thương nhiều người như vậy, ý nghĩa ở đâu?
Đại tướng quân Trọng Giáp tây cương Đàm Cửu Châu nói, người lính, bảo vệ gia viên.
Thế là phụ thân của Lý Nhung Biên luôn hy vọng con cái sau khi lớn lên cũng mặc quân trang, làm một chiến binh đầu đội trời chân đạp đất.
Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười, Lý Đa Phúc gửi con rể của mình vào tây phủ võ khố, cuối cùng cũng huấn luyện có thành tích.
Lão nhân nói, mình thay các hương thân của thôn trả nợ.
Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười bốn, Lý Nhung Biên đã thăng làm thất phẩm thư ký phủ khố binh giới phát hiện kho binh giới bốc cháy, gã gọi đồng liêu đang ngủ say dậy, sau đó lao đầu vào trong phủ khố đang bốc cháy, có người kéo gã lại nói thế lửa quá lớn, đừng vào, Lý Nhung Biên nói đánh thức các ngươi dậy là bởi vì mạng người lớn nhất, nhưng mạng của ta chính là kho quân giới này, kho không còn, mạng không còn.
Chết trong đám cháy.
Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười bảy, con rể của Lý Đa Phúc trúng tên chết trong trận chiến tiêu diệt sơn phỉ. Lúc đó sơn phỉ đột nhiên bắn tên, lại còn có cường cung do đất Tây Vực chế tạo, gã đẩy đồng bào trước người mình ra, trúng tên vào ngực.
Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười tám, đại tướng quân Đàm Cửu Châu nghe được chuyện này đã đến thăm lão nhân, đi vào trong thôn, lão nhân dẫn vợ con ra đón. Họa sĩ trong quân mời đại tướng quân cùng cả nhà lão nhân ngồi với nhau, vẽ toàn gia phúc tặng cho lão nhân. Đại tướng quân ngồi giữa, lão nhân lão phụ ngồi hai bên, con gái và con dâu của lão nhân, mỗi người bưng một bộ quân phục đứng bên trái phải.
Ông ta nói, đây mới là toàn gia phúc.
Hàn Hoán Chi nghe xong chuyện này liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh gật đầu: Đi viếng một chút."
Lục Vương vốn đã đi được mấy bước, nghe thấy Hàn Hoán Chi và Thẩm Lãnh nói chuyện, trầm mặc một lúc rồi quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Lấy vương phục của ta đến, ta cũng đi."
Trong sơn thôn, sau khi Thẩm Lãnh bọn họ vào cửa thì toàn bộ đều kinh ngạc, ở đó đang đặt hai tấm bài vị.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Nhiễm đi hỏi một vị thôn dân cũng đến lễ viếng, thôn dân đó lắc đầu thở dài: "Lão ương ngạnh, quá ương ngạnh."
Sau khi con trai Lý Nhung Biên qua đời, thê tử của lão nhân không chỉ một lần oán trách lão ta, nghĩ đến con trai không còn nữa là lại chửi mắng vài câu, mắng xong lại nước mắt lã chã, nhưng lão đầu quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu đó... Bà hiểu cái rắm, còn lắm mồm nữa là bỏ bà, xem bà chừng này tuổi rồi còn chỗ nào để đi.
Câu này đã nói vô số lần, mới đầu còn dọa khuê nữ và con dâu không biết làm sao, lão thái thái đã chừng này tuổi rồi, thật sự bị bỏ thì đi đâu?
Nhưng mà đã nói vô số lần, cũng chỉ là nói miệng thôi.
Buổi trưa hôm qua, lão thái thái ở trong viện không cẩn thận bị vấp ngã, cứ thế mà đi. Theo quy định tang sự thì phải bày linh đường nhưng lão nhân Lý Đa Phúc lại không cho phép, nói là để bà ấy ngủ trong phòng thờ lạnh lẽo, cứ để bà ấy vẫn nằm trên giường, còn đắp thêm hai cái chăn, lầm bầm mãi là tại sao tay bà lạnh như vậy?
Sáng sớm hôm sau con gái gọi phụ thân ăn cơm thì mới phát hiện lão nhân nằm bên cạnh lão thái thái cũng đã đi rồi.
"Lão ương ngạnh đó, đã nói lão bao nhiêu lần rồi, rõ ràng là lớn tuổi như vậy rồi mà cứ đòi quét tuyết ở cổng thôn, còn nữa còn nữa, ngươi nói con dâu lão không chịu cải giá, chưa từng thấy lão công công nào lại ép người ta cải giả. Đúng là ương ngạnh cả đời mà."
"Còn tìm người có tài trong thôn cho con dâu lão, ai nói lão không biết xấu hổ, lão liền nổi cáu với người đó."
"Lão quét tuyết là vì nhìn thấy cháu trai của lão Trần gia vấp ngã ở cổng thôn, từ lần đó trở đi, quét liền những bốn, năm năm. Mùa đông hàng năm, chỉ cần tuyết rơi, bất kể lạnh cỡ nào lão cũng vác chổi ra ngoài."
"Một lão già ương ngạnh."
"Một, người tốt."
Đại tướng quân Đàm Cửu Châu bước lên, chỉnh lại quân phục của mình một chút, đứng nghiêm.
"Hành lễ!"
"Rõ!"
Tất cả Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An bọn họ đều đứng thẳng người.
Lục Vương Lý Thừa Hợp đứng dậy, đốt một nắm tiền giấy, quỳ trước linh đường thấp giọng nói một câu: "Sự kiêu ngạo của chiến binh Đại Ninh, là bởi vì sự kiêu ngạo của bách tính Đại Ninh."
Sau khi mọi người rời khỏi viện tử, nhìn thấy hai người nữ nhân quỳ ở cửa, dập đầu từng cái một.
"Cảm ơn vương gia đã có thể đến."
Đàm Cửu Châu lạy Lục Vương một cái.
Lục Vương lắc đầu: "Nếu ta không ở đây thì cũng thôi đi, nhưng ta ở đây, người nên đến nhất là ta, ta họ Lý, người ta lạy cũng không chỉ là Lý Đa Phúc, mà là quân hộ Đại Ninh."
Bất kể thế nào, ta là người họ Lý.
Đây cũng là niềm kiêu hãnh của Lục Vương.
Có lẽ rất nhiều năm sau này trong sơn thôn vẫn sẽ lưu truyền câu chuyện hôm nay.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An sóng vai nhau đi ở phía sau, hai người đều im lặng rất lâu. Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn một cái: "Cô nhi quả phụ, trong nhà chỉ còn lại nữ nhân và hai đứa trẻ con, nếu bị người khác ức hiếp thì làm sao?"
Người đi phía sau bọn họ là lí chính trong thôn, sau khi nghe thấy câu này, lão nhân tóc đã bạc trắng lớn tiếng nói: "Trong thôn ta không quân giáp không binh giới, nhưng có cuốc và liềm, ai ức hiếp bọn họ, chính là tử địch của cả thôn ta. Lão gia trên huyện đã sắp xếp cho hai đứa trẻ đó và học đường, phí dụng do huyện nha gánh vác, ta nói không cần, thôn chúng ta bỏ ra."
Thôn dân đưa tiễn ở phía sau lớn tiếng nói: "Chúng ta bỏ ra!"
Mạnh Trường An ngẩn người, vốn muốn để lại một chút tiền bạc, giờ đã thu lại dự định này.
"Hai đứa trẻ đó, nếu sau này muốn tòng quân, có thể đi tìm ta, ta tên là Mạnh Trường An."
Đúng lúc này Trần Nhiễm nhích lại gần Thẩm Lãnh, thấp giọng nói bên tai Thẩm Lãnh: "Dương Thất Bảo đã về rồi, vừa nãy thân binh từ đại doanh đến nói bây giờ huynh ấy không tiện gặp tướng quân, ở trong thôn bên ngoài đại doanh."
"Sao lại vậy?" Thẩm Lãnh hỏi.
Trần Nhiễm cười cười: "Dương Thất Bảo nói, lúc tám người bọn họ trở về, đã bắt được mấy chục tên phản đồ lạc đàn, một người trong số đó là tướng quân ngũ phẩm Bạch Tiểu Ca của biên thành Thạch Tử Hải."
Thẩm Lãnh hơi ngẩn người: "Làm bừa."
Trần Nhiễm căng thẳng: "Không dễ giải quyết?"
Thẩm Lãnh nói: "Lo thêm cơm của mấy chục người, tất nhiên không dễ giải quyết... Trước khi dùng đến, cũng không thể giết được."
Hắn nhìn về phía Đàm Cửu Châu đang đi ở phía trước, nghĩ chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào.
Thẩm Lãnh kéo Mạnh Trường An một cái: "Có chuyện không dễ xử lý."
Mạnh Trường An thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, không dễ giải thích cho lắm, có chút ngại ngùng: "Ta có mấy thám báo thủ hạ, đã bắt thủ tướng Thạch Tử Hải Bạch Tiểu Ca, hình như, là đồng môn đồng kỳ của ngươi."
Mạnh Trường An ồ một tiếng: "Đó là chuyện của ngươi."
Thẩm Lãnh: "Chỉ như vậy?"
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Giải quyết xong thì nói với ta một tiếng, dù sao cũng là đồng môn, ta đi thăm một chút."
Hàn Hoán Chi ở bên cạnh hai người âm thầm thở dài một tiếng: "Rất nhiều chuyện không dễ giải quyết, phủ Đình Úy đều có thể giải quyết... Ta đã đợi một lúc rồi, sao vẫn không có người đến cầu ta?"
Cùng lúc này.
Một hộ vệ bên cạnh Lục Vương đến gần, thấp giọng nói mấy câu bên tai ông ta, sắc mặt Lục Vương đột nhiên thay đổi, quay đầu lại cười khổ với Đàm Cửu Châu nói là mình thân thể hơi không khỏe, không đi tham quan tây phủ võ khố nữa, trực tiếp về nghỉ ngơi, Đàm Cửu Châu dẫn người đi tiễn một đoạn, Lục Vương vội vã đi.
"Ba vị." Đàm Cửu Châu đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ba người Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Hàn Hoán Chi, làm một thủ thế mời: "Lục Vương có chuyện, vậy thì ta sẽ dẫn ba vị đi thăm thú một chút?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Làm phiền đại tướng quân."
Đàm Cửu Châu dẫn bọn họ rời khỏi sơn thôn trở lại Phượng Hoàng Đài. Tây phủ võ khố ở ngay một bên Phượng Hoàng Đài, chiếm diện tích cực lớn, ti tọa, phó ti tọa dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu.
Sau khi vào trong tây phủ võ khố tất cả bọn họ đều ngây người. Thẩm Lãnh liếc nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An liếc nhìn Thẩm Lãnh, trong ánh mắt hai người đều là vẻ không thể tin nổi.
Trên khoảng đất trống của tây phủ võ khố, chiến binh đông nghịt xếp hàng đứng ở đó, nhìn nhân số cũng không dưới mấy vạn. Theo lý mà nói tây phủ võ khố không thể nào có nhiều tân binh như vậy cần luyện, hơn nữa nhìn những người này có vẻ cũng không giống tân binh.
"Tiểu nhân ngoại vực tưởng rằng có thể giấu trời gạt biển." Đàm Cửu Châu quay đầu liếc nhìn bọn họ: "Bây giờ các người còn có chuyện gì không thể nói với ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận