Trường Ninh Đế Quân

Chương 177: Khúc nhạc êm dịu sát ý nồng

Đội ngũ thủy sư ùn ùn đi đến, các bách tính đang vây xem kịch tự giác nhường ra một thông đạo, bọn họ tưởng là đội ngũ phải đi qua đây, nào nghĩ đến hơn một ngàn người tự cõng ghế đẩu tới, không những mang theo ghế đẩu, mỗi người còn đều mang theo một cái bát.
Vì thế mọi người ngây ra, bọn họ là đến xem kịch.
Tuy chấn động nhưng cũng không có gì đáng trách, cũng không có ai quy định binh lính không thể xem kịch, hơn nữa người ta quân dung nghiêm chính kỷ luật nghiêm minh, các bách tính nhường đường bọn họ liền xếp thành hàng ngồi xuống không ồn ào không gây lộn, ngã tư đường vốn đã không ít người giờ khắc này liền bị chặn đứng, may mà đây là buổi tối không có người thông hành gì mấy, mọi người chỉ là đến xem kịch nghe hát thôi.
Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, áp tay xuống: "Ngồi xuống."
Hơn một ngàn người nhất tề ngồi xuống, giống như hơn một ngàn đứa trẻ con ngoan ngoãn, trong tay mỗi người còn bưng một cái bát, tô.
"Nói theo ta, tạ đông chủ hí viện Thành Thái mời các huynh đệ thủy sư xem kịch uống trà!"
Một kỳ chiến binh thủy sư hơn ngàn người ngồi ở đó nửa thân thẳng tắp, đồng thời nói theo Thẩm Lãnh: "Tạ đông chủ hí viện Thành Thái mời các huynh đệ thủy sư xem kịch uống trà."
Thẩm Lãnh hài lòng gật gật đầu, trên người đeo một dải dây vải cũng không biết là gì, chỉ thấy hắn cực tiêu sái ném thứ đeo trên vai về phía trước, cũng là một cái ghế đẩu... Còn sợ mất, dùng dây vải buộc chắc giống như đeo tay nải vậy, khá đáng yêu.
Người mặc giáp tướng quân, vai ghế đẩu.
Thẩm Lãnh ném ghế, phía sau phó tướng, tất cả ba vị giáo úy, đội chính thân binh, đoàn suất đều ném ghế, động tác đồng nhất hết sức soái khí, trong đó Vương Căn Đống với tính cách nghiêm túc ném nghiêm túc nhất, bộ dạng phụng phịu cũng hơi đáng yêu, ghế đẩu sắp xếp thành hàng, cầm trong tay bát lớn, thật sự là một đám trẻ con nghe lời.
Các bách tính kinh ngạc nhìn, một lát sau cũng không biết là ai vỗ tay hô một tiếng hay trước, ngay sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay khen hay, cảnh tượng đó dường như mỗi hành động của chiến binh thủy sư còn tuyệt vời hơn cả vở kịch trên sân khấu vậy.
Trong lầu hai trên hí viện Thành Thái, Bạch Tiểu Lạc vốn đang nằm trên ghế đột nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Lão bản của hí viện Thành Thái - Thạch Kỳ sắc mặt càng khó coi hơn: "Thế này phải tốn bao nhiêu trà?"
Bạch Tiểu Lạc trầm mặc một lát rồi khoát tay: "Đi đun một nồi nước, chớ để mất mặt."
Thạch Kỳ cho dù muôn vàn lần không muốn cũng chỉ đành phải làm theo, căn dặn người đi tìm cái nồi sắt lớn để đun nước, tất nhiên trong hí viện sẽ không thiếu lá trà, nhưng mà đâu có nhiều trà rẻ như vậy, loại quá đắt thì không nỡ, loại không đắt thì không đủ dùng, việc này lại khó xử lý rồi.
Ngay trong đám người xem kịch, Hàn Hoán Chi quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được phì cười một tiếng, cái tên này à... Phủ đình úy bọn họ đã điều tra ra nơi quyền thần Lâm Việt tiếp xúc nhiều nhất là hí viện Thành Thái. Thời gian trước không ngừng có người bị giết, đã tra xét phạm vi giao thiệp của những người này, sau đó lại có được sổ sách ghi chép mối quan hệ thì lập tức rõ ràng, điểm chung lui tới của những người này cũng liền trồi lên mặt nước, hí viện Thành Thái chính là nơi bọn họ mưu đồ bí mật, cho nên Hàn Hoán Chi mới đến xem thử, đương nhiên quả thật ông ta thích nghe kịch thích nghe hát.
Ở vị trí cách Hàn Hoán Chi 7-8 người có một người đội nón cỏ mắt lướt qua người Thẩm Lãnh một cái rồi lập tức trở lại trên người Hàn Hoán Chi. Y ăn mặc mộc mạc thoạt nhìn chính là một ngư phu bình thường, trên người còn đeo một cái sọt cá cầm trong tay một cái cần câu, có mấy con cá trong giỏ cá đã chết, bất kể nhìn thế nào cũng không nhìn ra được điểm không bình thường, nhưng mà y là Diêu Đào Chi.
Vành mũ rơm được kéo xuống rất thấp bởi vì Hàn Hoán Chi đã từng thấy mặt y, dù cho hiện tại đã cố ý bôi đen một chút và còn đang là buổi tối, Diêu Đào Chi vẫn không dám sơ suất. Y không lo sát khí của mình tản ra ngoài, đó vốn là thứ mà y giỏi che giấu nhất, y chỉ lo cặp mắt của Hàn Hoán Chi, nghe đồn ông nhớ người nhớ việc đã gặp qua là không quên được.
Hiện trường dần dần an tĩnh trở lại, người trên sân khấu đã có thể tiếp tục hát, sự chú ý của Hàn Hoán Chi trở lại trên đài, thưởng thức từng câu từng chữ những giai điệu này của Bình Việt đạo. So với hí khúc thịnh hành nhất trong thành Trường An, giọng hát hí khúc của Bình Việt đạo không có ngân nga như vậy, chuyển âm rất nhiều, mỗi người mỗi vẻ, chủ yếu là kịch phương ngôn nghe có vẻ quá mệt mỏi. Người như Hàn Hoán Chi đương nhiên tinh thông phương ngôn các nơi, ông ta còn đỡ, đám thủ hạ phân tán chung quanh đã bắt đầu cảm thấy vô vị, may mà sự chú ý của bọn họ vốn không ở trên đài.
Trần Nhiễm giả vờ ngồi nghe nghiêm túc một lúc rồi hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi nghe hiểu không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tuy lần trước lúc xuôi nam không cố ý học chút phương ngữ phía nam, nhưng mười dặm khác âm, tiếng Hồ Kiến đạo và tiếng Bình Việt đạo giống như nãi nãi và ngoại bà vậy, nếu không có mẹ thì ngay cả một chút xíu cũng không thân cận, không có quan hệ huyết thống gì."
Trần Nhiễm: "Cách lấy ví dụ của ngươi thật sự là gớm quá."
Thẩm Lãnh: "Ta còn tưởng mình diệu ngữ liên châu."
Trần Nhiễm: "Ngươi ngoại trừ dưới đũng quần có hai hòn liên châu ra, đâu còn liên châu gì nữa."
Thẩm Lãnh: "Nghe kịch đấy, có thể văn nhã chút được không."
Trần Nhiễm: "Ồ... Nhưng liên châu không văn nhã sao? Dù sao cũng văn nhã hơn liên đản nhiều chứ."
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Trần Nhiễm: "Nói đến đây ta đột nhiên nghĩ tới một ví dụ hay hơn ví dụ nãi nãi ngoại bà của ngươi vừa rồi, chính là liên đản này, ở rất gần nhau nhưng lại chết già không chạm vào nhau..."
Thẩm Lãnh: "Ở rất gần nhau cái đầu ngươi, câm miệng nghe kịch."
Trần Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy mình mới học thức uyên bác hơn người, thật sự là nhân tài mà đương thời hiếm có, nảy sinh cảm khái thật sự cảm ơn cha ta cho ta một cái đầu thông minh như vậy, sau đó cảm thấy sau này nên hiếu thuận với ông nhiều hơn mới có thể báo đáp thân ân, đây cũng được coi như là một kiểu thiện niệm, rất tốt rất tốt.
Màn diễn trên đài lại tiến vào ý cảnh lần nữa các bách tính nghe đến say mê, thỉnh thoảng có người vỗ tay, có người vỗ tay là đội ngũ của Thẩm Lãnh liền vỗ tay theo, sau đó người ở trên đài lại không hát tiếp được nữa.
Người ta vỗ tay là rải rác, vỗ liền một lúc chính là vỗ tay như sấm, mà người của thủy sư vỗ tay là như thế này... Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp!
Vỗ tay rất không liên quan nhau đến bài hát trên đài, lúc đầu còn đỡ, người hát lúc sau đều mới đầu ba từ ba từ ba từ sau đó hai từ phải tăng âm lượng, cuối cùng đều không nhịn được muốn hét lên một tiếng.
Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, hô ha...!
Trong phòng bao lầu hai, tiểu cô nương gảy tỳ bà kia nhìn đám binh sĩ ở ngoài cửa sổ cười không khép được miệng, nàng ta thật sự không được tính là một nữ hài tử xinh đẹp lắm, nhưng mà khi cười lại hồn nhiên trong trẻo, lại có vài phần nữ tử nhu ý quyến rũ không hợp với lứa tuổi, lúc cười đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm còn rất vui vẻ, càng nhìn càng khiến người ta thích.
"Công tử, lát nữa ta vẫn lên đài hát sao?" Nàng ta hỏi Bạch Tiểu Lạc.
Bạch Tiểu Lạc gật gật đầu: "Nên đi thì vẫn phải đi."
Tiểu cô nương cười nói: "Những binh lính kia mà vỗ tay, ta sợ mình cũng sẽ vỗ tay theo theo bọn họ, hô một tiếng hô ha."
Bạch Tiểu Lạc lắc đầu: "Ngươi lo việc hát của ngươi là được, nhớ tên làn điệu ta bảo ngươi hát."
Tiểu cô nương cũng nghiêm túc gật gật đầu, chỉ là có chút tò mò, tại sao công tử nhất định phải bảo mình hát bài hát bắc cương kia.
Bạch Tiểu Lạc sẽ không nói cho nàng ta biết, Hàn Hoán Chi yêu nhất chính là bài hát bắc cương đó.
Lúc này nữ tử hoá trang cực đẹp ở trên đài xoay người hát một câu chim trên cây thành đôi, các bách tính dưới đài liền vỗ tay cổ vũ, bộp bộp bộp, hô ha.
Chim trên cây thành đôi, bộp bộp bộp, hô ha.
Dường như cũng không gì đó không đúng.
Dẫn đầu chính là Trần Nhiễm.
Hàn Hoán Chi ở trong đám người không nhịn được thở dài một tiếng, hôm nay hứng thú nghe hát đều bị người do Thẩm Lãnh mang đến thay đổi thành không khí nghe tướng thanh rồi, nhưng sắp đón tết rồi nên cũng vui mừng, tâm trạng đều trở nên tốt hơn vài phần.
Thẩm Lãnh nhìn Trần Nhiễm: "Quá rồi đấy."
Trần Nhiễm ồ một tiếng, thầm nghĩ khó khăn lắm nghe được vài câu ta có thể hiểu được, cũng phải cho ta vỗ tay à?
Trên đài người hát đến non xanh nước biếc mang ý cười, Trần Nhiễm lại vỗ tay đầu tiên: bộp bộp bộp, hay, hay lắm.
Trên đài thật sự hát không nổi nữa.
Tên tùy tùng lùn tên là Mạt La đứng ở phía sau Bạch Tiểu Lạc trong phòng bao trên lầu hai, là một hán tử tộc Tát Khắc ở ngoài bắc cương, vốn là một người cực âm trầm lạnh lùng, nghe được hai từ "hay lắm" kia khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật.
Lúc này mấy cái nồi sắt cỡ siêu lớn đều đã được đun sôi, tất cả tiểu nhị trong hí viện Thành Thái đều bận rộn bắt đầu phân phát lá trà, pha trà, các binh sĩ hai tay bưng bát đều rất khách khí, cảnh tượng này có thể nói là từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay mấy trăm năm cũng chưa từng thấy, đám tiểu nhị không biết nông cạn của hí viện chỉ cảm thấy thú vị, cũng không có ai cảm thấy phiền.
Đám người trở nên náo nhiệt lên lại càng lúc càng hỗn loạn, càng náo nhiệt hỗn loạn thì càng có cơ hội, vì thế Diêu Đào Chi nhích lên phía trước, vượt qua hai người từ từ tới gần Hàn Hoán Chi. Phương vị y lựa chọn là xảo diệu nhất, Hàn Hoán Chi nghiêng đầu nhìn sang bên đội ngũ thủy sư cũng sẽ không nhìn thấy y, đúng là một góc chết.
Vì ổn thỏa thậm chí y không mang đao mang chủy thủ, bất cứ thứ gì lạnh đều không mang, y có thể che giấu được sát khí nhưng đao lại không giấu được cái lạnh. Người mẫn tuệ như Hàn Hoán Chi chỉ cần có người ở gần lộ ra binh khí là ông ta sẽ có phản ứng ngay lập tức, thứ Diêu Đào Chi mang theo chỉ là một sợi dây thừng rất thô ráp, dây thừng siết chết người sẽ rất chậm, giết Hàn Hoán Chi phàm là chậm một chút cũng sẽ mất đi tiên cơ, cho nên chuyện trông mong khiến cho Hàn Hoán Chi ngạt thở mà chết căn bản không có khả năng. Trong dây thừng của y có cất giấu lưỡi dao cực sắc bén, dùng dây thừng ẩn đi mũi nhọn của lưỡi dao, sau khi siết chặt rồi phát lực lưỡi dao sẽ cắt đứt dây thừng, để đảm bảo không có sai sót ở khác một bên khác của lưỡi dao có một cái thiết côn, như vậy thì lúc siết chặt lưỡi dao dựa vào thiết côn sẽ có thể cắt vào cổ Hàn Hoán Chi.
Ngay cả chi tiết cũng đã tính toán, Diêu Đào Chi đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Trong giỏ cá của y có mấy con cá, cá đã chết, bởi vì là cá câu lên nên miệng cá sẽ bị rách, có một chút mùi máu cũng là khó tránh khỏi, mà trong bụng cá có giấu vài thứ, là để ứng đối với tình huống đột phát.
Cần câu trong tay y cũng không phải loại bình thường, dây câu trên cần câu là làm từ chất liệu đặc biệt, có thể ném đi xa hơn mười mét, y đã tính toán vị trí thoát thân như thế nào, y không nhìn thấy lần trước Bạch Tiểu Lạc chạy thoát khỏi vòng vây như thế nào, tuy nhiên cũng nghĩ đến lợi dụng nóc nhà của hí viện Thành Thái để thoát đi.
Lúc này hiện trường bỗng nhiên an tĩnh lại, một thiếu nữ nhìn có vẻ vẫn còn trẻ con ôm tỳ bà chậm rãi đi lên đài cao, một hán tử trung niên nhìn khá gầy gò đi lên theo nàng, một tay xách ghế một tay cầm trúc bản, thoạt nhìn đây chỉ là một cặp cha con rất bình thường.
Hán tử trung niên kia nhìn có chút không hài lòng, dường như không bằng lòng cho khuê nữ xuất đầu lộ diện trong trường hợp như thế này lắm, hắn ta quấn khăn trùm đầu cúi đầu bước đi, ngay cả tư thế bước đi cũng có vẻ không hài lòng.
Sau khi nhìn thấy cô nương kia lên đài Thẩm Lãnh nhìn nhìn sang phía Hàn Hoán Chi, hắn đã hỏi thăm, Hàn Hoán Chi thích nghe hát, nhất là những bài mục ca.
Khi tiếng tỳ bà vang lên thánh thót êm tai, Thẩm Lãnh đã biết chuyện sẽ thú vị rồi đây.
Mà tới Diêu Đào Chi đang gần Hàn Hoán Chi cũng dừng lại, đầu lông mày hơi nhướn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận