Trường Ninh Đế Quân

Chương 1572: Người thích hợp nhất

Thành Trường An, phủ đại tướng quân.
Thẩm Lãnh ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Trà gia ở bên cạnh phụ giúp hắn, hai đứa trẻ chơi ở trong sân. Tiểu Thẩm Ninh chạy đến trêu chọc Tiểu Thẩm Kế, "huynh đuổi muội đi", Tiểu Thẩm Kế liếc mắt nhìn nó một cái rồi tiếp tục xem kiến dưới cây. Tiểu Thẩm Ninh lại chạy đến đụng một cái, vẫn là câu "huynh đuổi muội đi", nhưng Tiểu Thẩm Kế ngay cả liếc nhìn một cái cũng chẳng thèm liếc.
Lúc này Tiểu Thẩm Ninh tò mò, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Kế hỏi: "Ca ca, con kiến có gì để xem?"
Thẩm Kế chỉ những con kiến nhìn như đang di chuyển chuyển lộn xộn, nói: "Muội xem đi, những con kiến này có giống một đám binh lính không?"
Tiểu Thẩm Ninh bĩu môi nói: "Trong đầu toàn thứ lung tung, cũng không biết huynh làm sao nữa, nhìn cái gì cũng giống như binh lính."
Câu nói này khiến cho lão viện trưởng và Thẩm tiên sinh đồng thời nghiêng đầu, hai người vẫn luôn ngồi ở trong sân chơi cờ. Kỳ nghệ của hai người một đa mưu túc trí, thận trọng từng bước, một đi cờ quỷ đạo diệu chiêu điệp xuất, đang giằng co thì nghe được lời Tiểu Thẩm Ninh nói, trong mắt hai người đều có chút thâm ý.
"Đáng tiếc đáng tiếc."
Lão viện trưởng thả quân cờ trong tay trở lại trong hộp, lắc đầu nói: "Chơi như thế nào cũng là hoà, không chơi nữa."
Thẩm tiên sinh cười nói: "Một câu "đáng tiếc" này của tiên sinh, không giống như nói về ván cờ đã định trước là sẽ hoà này của chúng ta."
Lão viện trưởng cười lắc đầu: "Ngươi biết mà."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng: "Ta biết, cho nên ta cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng có những chuyện chỉ có thể là đáng tiếc."
Lão viện trưởng gật đầu nói: "Vẫn đáng tiếc."
Thẩm tiên sinh nói: "Lãnh Tử là một người biết tiến lùi."
Lão viện trưởng nói: "Trên chiến trường hắn biết hiểu tiến lùi, nhưng lúc bình thường phần lớn đều chỉ là lui, đâu có tiến."
"Nhưng hắn vẫn luôn đi về phía trước."
Thẩm tiên sinh cười nói: "Trước giờ đều chưa từng dừng lại."
Lão viện trưởng hơi khó chịu hỏi một câu: "Vậy nếu không có người cho hắn mục tiêu thì sao?"
Lão nhìn về phía phòng bếp, im lặng một lúc rồi nói: "Sợ lúc này là một đầu bếp rất không tồi."
Thẩm tiên sinh nói: "Vậy cũng không tồi."
Lão viện trưởng đột nhiên hiểu được, lão hơi tiếc nuối nói: "Thì ra là thế."
Thẩm tiên sinh hiểu ý của lão viện trưởng, không phải cảm thấy có gì đáng tiếc, cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.
Ông vừa dọn quân cờ vừa nói: "Ta hiểu ý của tiên sinh, tiên sinh nói trong tính cách của Lãnh Tử có một phần giống ta, ta chính là người phần lớn thời gian không cấp tiến, mà là có thể lui thì lui, tránh được thì tránh."
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Thật ra có những tâm tư của bệ hạ, chính bởi vì Lãnh Tử lui cho nên ngay cả bệ hạ cũng cảm thấy tụt hứng, bệ hạ tưởng là đã nêu ra rất thấu triệt, nhưng Lãnh Tử sẽ luôn lui một bước ở thời điểm mấu chốt..."
Lão viện trưởng nhìn về phía Thẩm tiên sinh nói: "Nếu hắn không lùi, có thể sẽ tốt hơn."
Thẩm tiên sinh nói: "Vậy thì phải xem là chuyện gì."
Lão viện trưởng mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời gần như sắp thốt ra, bởi vì những lời này nói rõ ra thì không có ý nghĩa, chẳng những không có ý nghĩa, sẽ còn làm cho người ta cảm thấy lạnh băng, thậm chí là tàn nhẫn.
Nhưng mà bệ hạ thật sự từng có một thời kì hy vọng Lãnh Tử làm vài việc gì đó, chưa chắc Lãnh Tử đã không hiểu, chỉ là hắn không đi bước đó thôi.
"Ta hiểu."
Thẩm tiên sinh nhìn về phía lão viện trưởng, cười tự giễu: "Thời gian ta chơi cờ cùng bệ hạ tuy không nhiều bằng tiên sinh, nhưng khi ta chơi cờ cùng bệ hạ là lúc bệ hạ đặc biệt nhất."
Lão viện trưởng cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa trong câu nói này của Thẩm Tiểu Tùng, một lát sau đã lập tức hiểu được.
Ý của Thẩm Tiểu Tùng là khi ông và bệ hạ chơi cờ ở thành Vân Tiêu Tây Thục đạo, là lúc cuộc đời bệ hạ không đắc ý nhất, cũng bất đắc dĩ nhất, khi đó kỳ đạo của bệ hạ tuyệt đối khác kỳ đạo hiện tại.
Lão viện trưởng suy nghĩ những lời này, cho nên bừng tỉnh đại ngộ.
"Quả nhiên vẫn giống ngươi."
Lão lại nhìn về bên phía phòng bếp, bỗng dưng trong lòng lại xuất hiện ý nghĩ đó lần nữa.
"Bệ hạ luôn nói Lãnh Tử là người giống bệ hạ nhất."
Lão viện trưởng nhìn về phía Thẩm tiên sinh nghiêm túc nói: "Ngươi dạy dỗ, sao lại không giống chứ?"
Thẩm tiên sinh nhếch khóe miệng lên, hàm ý rất sâu.
"Một lát nữa cơm mới chín, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Lão viện trưởng cầm gậy lên, Thẩm tiên sinh vội vàng dìu lão: "Được, ta cùng tiên sinh ra ngoài đi dạo một chút."
Hai người chậm rãi đi ra bên ngoài, lão viện trưởng chắc chắn là không đi quá nhanh, Thẩm tiên sinh luôn ở bên cạnh dìu lão.
"Ngươi nghĩ lúc đó Lãnh Tử đã đoán được bệ hạ muốn hắn làm gì sao?"
Lão viện trưởng hỏi.
Thẩm tiên sinh gật đầu nói: "Trước giờ hắn đều không phải một người ngu dốt, chỉ là những chuyện quả thật hắn không làm được, nếu không biết chuyện còn đỡ, nếu biết chuyện, sao có thể hạ thủ được."
Thẩm Tiểu Tùng nói như vậy, lão viện trưởng liền biết Thẩm Tiểu Tùng đã hiểu suy nghĩ của bệ hạ trong khoảng thời gian đó. Ngay cả Thẩm Tiểu Tùng cũng hiểu được, làm sao Thẩm Lãnh lại có thể không hiểu, có lẽ hắn thật sự chỉ là không thể hạ thủ.
"Trong một thời gian, bệ hạ từng giao tất cả vụ án về Lý Trường Trạch cho Lãnh Tử làm, thậm chí còn bài trừ Hàn Hoán Chi ra ngoài, thậm chí không tiếc phái Hàn Hoán Chi rời khỏi Trường An, khi đó Lãnh Tử đã hiểu rồi."
Thẩm tiên sinh vừa đi vừa nói: "Bệ hạ làm sao có thể đích thân hạ chỉ giết Lý Trường Trạch? Đó là con trai của bệ hạ... Nhưng đương nhiên bệ hạ cũng biết rõ nhất Lý Trường Trạch chính là tai họa ngầm của Đại Ninh, mẫu thân hắn đã trù tính quá nhiều, giống như là từng cái lỗ sâu mọt trên đại thụ, nhưng những lỗ sâu mọt này nhiều đến mấy cũng không đáng sợ, cũng không cần lo lắng, chỉ cần Lý Trường Trạch chết rồi, những lỗ sâu mọt này sẽ tự liền lại."
Những lời này đã rất rõ ràng, bởi vì ông biết lão viện trưởng bảo mình ra ngoài đi dạo là có ý gì, chính là muốn nói rõ một số chuyện.
Lão viện trưởng thở dài nói: "Nếu khi đó Lãnh Tử nhẫn tâm một chút thì tốt."
"Không tốt."
Thẩm tiên sinh nhìn về phía lão viện trưởng nói: "Vậy thì không phải là Lãnh Tử mà bệ hạ thích nữa."
Lão viện trưởng ngẩn ra.
Lão suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu: "Ngươi nói có lý, là ta nghĩ nông cạn, đã nghĩ tới tầng thứ nhất, không nghĩ đến tầng thứ hai."
Tầng thứ nhất mà lão nghĩ đến là bệ hạ hy vọng Thẩm Lãnh diệt trừ Lý Trường Trạch. Bởi vì Lý Trường Trạch không chỉ một lần muốn giết Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh có một vạn lý do để giết chết Lý Trường Trạch, nếu lúc ấy Thẩm Lãnh làm thật, đương nhiên bệ hạ cũng sẽ không xử trí hắn.
Tầng này đã có chút tàn nhẫn rồi.
Tầng thứ hai mà lão viện trưởng nghĩ đến rất tàn nhẫn. Ý của tầng thứ hai là... nếu Thẩm Lãnh thật sự giết Lý Trường Trạch, bệ hạ sẽ tỉnh ngộ, hóa ra Thẩm Lãnh hạ thủ được, nếu bệ hạ cảm thấy Thẩm Lãnh hạ thủ được, như vậy...
"Rất tốt."
Thẩm tiên sinh cười nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Rất tốt, đúng vậy."
"Cho nên Lãnh Tử vẫn là Lãnh Tử đó."
Thẩm tiên sinh nói: "Tất cả mọi người nói Lãnh Tử ngốc Lãnh Tử ngốc, nhưng hắn không ngốc, trước giờ chưa từng ngốc."
Lão viện trưởng gật đầu: "Là ta ngốc."
"Tiên sinh cũng không ngốc, chỉ là tiên sinh cảm thấy đáng tiếc."
Thẩm tiên sinh nói: "Tiên sinh đã nghĩ đến, ta đã nghĩ đến. Lúc đó ngay cả ta cũng mong Lãnh Tử nghĩ cách diệt trừ Lý Trường Trạch, nhưng Lãnh Tử vẫn luôn không làm như vậy, lúc ấy ta cũng cảm thấy đáng tiếc."
Ông dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Nhưng mà sau đó..."
Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Ta và tiên sinh đều có suy nghĩ như vậy, là vì ta và tiên sinh từ đầu đến cuối đều coi Lãnh Tử là con trai của bệ hạ, xem là người của thiên gia, nhưng Lãnh Tử không làm, là vì trước giờ hắn đều không coi mình là người của thiên gia. Hắn à, nhìn còn thấu triệt hơn chúng ta, đây mới là thật sự biết tiến lùi."
Lão viện trưởng nghỉ chân, lão hỏi Thẩm tiên sinh: "Cho nên Lãnh Tử nhiều có nhiều chỗ giống bệ hạ như vậy đều là ngươi cố ý dạy dỗ đúng chứ?"
Thẩm tiên sinh không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu: "Nếu trong xương tủy không giống, chẳng lẽ ta dạy được?"
Ông đỡ lão viện trưởng: "Đi tiếp thôi."
Lão viện trưởng nói: "Đúng vậy, đi tiếp thôi, chỉ có thể tiếp tục đi."
Lão bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, không nhịn được lại hỏi: "Ngươi có nghĩ tới không, bệ hạ biết Lý Trường Trạch không phải một thái tử thích hợp, cho nên cuối cùng đã phế bỏ Lý Trường Trạch, như vậy thì những người âm thầm ủng hộ Lý Trường Trạch, thật sự nghĩ cho dù Lý Trường Trạch thành công, chẳng lẽ sẽ là một bậc minh quân sao?"
Thẩm tiên sinh nói: "Trước giờ ta đều không nói lý với dân cờ bạc."
Lão viện trưởng nói: "Bọn họ không phải là dân cờ bạc bình thường."
Lão liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái: "Liệu bọn họ có toan tính khác hay không?"
Thẩm tiên sinh suy nghĩ rất lâu rất lâu, lắc đầu nói: "Tạm thời ta không nghĩ ra được bọn họ có toan tính khác, rốt cuộc là mưu tính cái gì."
Lão viện trưởng quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Kế vẫn đang ngồi xổm dưới tàng cây trong viện nhìn kiến. Thẩm tiên sinh nhìn theo ánh mắt của lão, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó không tự chủ được liền thay đổi sắc mặt.
Kinh Kỳ đạo, Thạch Thành.
Tiết Hoa Y đã ngồi ngẩn người ở trong thư phòng một lúc lâu, đây là chuyện rất ít thấy, trong đầu hắn ta rất ít rất ít khi ngừng suy nghĩ, trống rỗng như vậy.
Không biết qua bao lâu sau hắn ta mới thoát ra khỏi sự trống rỗng này, sau đó mới phát hiện trời sắp tối rồi, hắn ta đã ngồi ngẩn người ở đây khoảng hai canh giờ.
Cảnh Viễn từ bên ngoài đi vào nhìn Tiết Hoa Y, Tiết Hoa Y nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Cảnh Viễn nói: "Nhận được tin tức nói Lý Trường Trạch đã chuyển đến huyện Lai Thủy, không lâu sau đó bởi vì quận Thanh Bá gặp lũ xuân, có thôn trang gặp tai họa nên hắn đã đi, đến bên đó cứu tế nạn dân."
"Đó là thiên tai nhỏ."
Tiết Hoa Y cau mày nói: "Chẳng qua là chìm nửa thôn mà thôi, không ai thương vong, hắn qua đó có thể làm gì? Lộ trình không gần, tuỳ tiện ở lại một chút, đi đi về về cần một tháng..."
Hắn ta nhìn về phía Cảnh Viễn: "Ta muốn biết hắn ở huyện Lai Thủy đã gặp ai, đã làm việc gì."
Cảnh Viễn nói: "Đã có tin tức rồi."
Y nói lại chi tiết những người Lý Trường Trạch đã gặp, những việc gã ta làm ở huyện Lai Thủy, Tiết Hoa Y đột nhiên đứng lên: "Lá bài tẩy của hắn."
Cảnh Viễn hỏi: "Vậy đại nhân, chúng ta xử trí như thế nào?"
"Hắn đã nghi ngờ ta rồi."
Tiết Hoa Y nói: "Nếu không phải hắn nghi ngờ ta, hắn sẽ không đi lấy tấm át chủ bài này... Là ta đã xem thường hắn."
Cảnh Viễn không nói tiếp, bởi vì y không biết nên nói gì.
"Chắc hẳn là hắn nhanh hơn chúng ta một bước, người giết Tiết Chiêu cũng nhất định là hắn sắp xếp, nhất định hắn cũng đã đi gặp Tống Trường Minh."
Tiết Hoa Y đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng.
"Cảnh Viễn, ngươi cũng biết đấy, trước giờ ta đều không dự tính phò tá Lý Trường Trạch, cho dù hắn đăng cơ làm đế cũng nhất định là kẻ mê muội."
Hắn ta nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Kế hoạch của ta bị làm rối loạn hoàn toàn... Ta vốn nghĩ nơi tốt nhất để động thủ tuyệt đối không phải trong thành Trường An, mà là trong quân, chỉ cần bệ hạ bắc chinh thì sẽ xuống tay rất dễ dàng. Ta đã sắp xếp người sẵn, sẽ không ai nghi ngờ mấy đầu bếp trong quân. Bệ hạ quen cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, đó là thói quen lúc lãnh binh khi ông ta còn thiếu niên, cũng là biện pháp hay để khiến các tướng sĩ giữ lòng trung thành..."
Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cho nên ta mới chắc chắn động thủ lúc bệ hạ bắc chinh, người của ta sẽ bỏ thuốc vào trong thức ăn. Đó là một loại thuốc độc cần phối hợp hai phương thuốc lại, trong đĩa thức ăn này bỏ một loại, trong đĩa thức ăn khác bỏ một loại, ăn riêng cũng sẽ không có vấn đề, hơn nữa cũng không kiểm tra ra được, nhưng chỉ cần ăn hai món thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Cảnh Viễn nói: "Ý của đại nhân là hiện giờ đã không lấy được phương thuốc đó nữa?"
"Lấy được."
Tiết Hoa Y nói: "Phương thuốc này... ta có."
Cảnh Viễn ngẩn ra, y nhớ trước đó đại nhân đã nói trong tay đại nhân không có phương thuốc này.
Cảm xúc của Tiết Hoa Y hơi rối loạn, không chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ trên mặt Cảnh Viễn.
"Giết Lý Trường Trạch."
Giọng điệu của Tiết Hoa Y đột nhiên lạnh căm: "Hắn nên chết rồi, ta không chờ được đến sau khi hắn đăng cơ rồi giết hắn."
Cảnh Viễn hỏi dò một câu: "Vậy, người thích hợp nhất trong lòng đại nhân, là ai?"
"Thẩm Kế."
Tiết Hoa Y nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Tuổi tác thích hợp nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận