Trường Ninh Đế Quân

Chương 1368: Thất bại

Hắc tuyến đao xoay tròn bay qua, cổ ngựa to như vậy nhưng dễ dàng bị cắt đứt giống như bỗng nhiên biến thành đậu hũ vậy, con ngựa kia thậm chí còn không kịp kêu thì đầu đã rơi xuống đất, mà trong khoảnh khắc đó, thân thể của ngựa vẫn còn cử động dường như muốn xông về phía trước.
Vũ Văn Tiểu Sách trở nên nghiêm túc hơn, ông ta tăng tốc lao đến cổng thành, hô một tiếng với người canh gác ở cửa: “Có người truy sát ta, ngăn hắn lại!”
Huyện An Thành tuy kích thước không lớn nhưng nơi này là kho hàng quan trọng trong vận chuyển đường bộ của Kinh Kỳ đạo, phần lớn người lui tới đều là khách thương quen thuộc, trên cơ bản tất cả đều quen biết Vũ Văn Tiểu Sách, huống chi là những binh lính canh cổng.
Nghe thấy tiếng kêu của ông ta, không ít người đều nhìn qua bên này, có hộ vệ của thương đội đã rút binh khí ra lao về phía Thẩm Lãnh, mà thủ vệ thì tháo cung tiễn muốn nhắm bắn.
“Chiến binh Đại Ninh!”
Thẩm Lãnh hô một tiếng sau đó người lao vọt lên, các hộ vệ của thương đội dừng tay theo bản năng, bốn chữ “chiến binh Đại Ninh” này giống như một tiếng sấm nổ trong đám người.
Ở bên kia cổng thành, vài điểm sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, Vũ Văn Tiểu Sách vừa chạy nhanh vừa vung trường kiếm, mũi kiếm tạo ra mấy đóa hoa kiếm lấp lánh ở giữa không trung, âm thanh keng keng keng nối liền không dứt, những điểm sáng bay đều bị đánh rơi.
Trong đám người có một hán tử áo trắng thay đổi ánh mắt, gã phát đao trong tình huống bất ngờ kín đáo như vậy mà người kia lại dễ dàng chặn hết đao, kiếm pháp chuẩn xác đến mức khiến người ta sợ hãi.
Thủ vệ ở cổng thành vẫn xông đến chỗ Thẩm Lãnh, nhưng sau lưng bọn họ lại xuất hiện người áo trắng một cụt một tay. Gã phi thân nhảy lên, chân đạp một gã thủ vệ lăng không rút đao, thanh đao chém xuống với thế bổ núi.
Bạch Nha dùng đao bằng tay trái, lúc ở bắc cương, Võ Tân Vũ từng nói đao của gã có thể chặt đứt dòng sông.
Vũ Văn Tiểu Sách vung trường kiếm lên, trong khoảnh khắc thanh đao đó chém xuống, trường kiếm điểm trúng ngực Bạch Nha, cạch một tiếng, bất ngờ là kiếm lại không thể đâm vào.
“Mở rộng tầm mắt!”
Vũ Văn Tiểu Sách kinh ngạc một chút sau đó hừ một tiếng khinh miệt, lách mình chui ra khỏi đám người, quay lại vỗ một chưởng đẩy một người đi đường ra, người đi đường va vào Bạch Nha, hai người đều ngã xuống đất.
Vũ Văn Tiểu Sách nhân cơ hội lao ra ngoài cổng thành, trường đoản song đao xuất hiện ở vị trí cổng thành, rắc ra một loạt đao mang.
“Chậm!”
Vũ Văn Tiểu Sách lại cười khinh miệt, trường kiếm xuyên qua đao màn điểm trúng ngực của Đoạn, lại là một tiếng “cạch”.
Vũ Văn Tiểu Sách ngẩn ra: “Một đám sợ chết!”
Ông ta lướt qua đỉnh đầu của Đoạn, ra ngoài cổng thành sau đó vừa muốn chạy nhanh về phía trước nhưng lại phát hiện Diệp Lưu Vân một thân áo trắng đứng chờ ở trên quan đạo. Ngay khi Vũ Văn Tiểu Sách lao ra ngoài, hai ống tay áo của Diệp Lưu Vân tung ra “vù” một tiếng, giống như song long xuất hải.
Vũ Văn Tiểu Sách mắt lóe sáng: “Lưu Vân Phi Tụ thật đẹp!”
Trường kiếm của ông ta chém lia lịa ở giữa không trung, bởi vì tốc độ quá nhanh, kiếm quang ở giữa không trung lại bất ngờ xuất hiện một chữ thập.
Thập tự kiếm đón Lưu Vân Phi Tụ, bịch một tiếng, Lưu Vân Phi Tụ của Diệp Lưu Vân chưa từng thất bại mà lại bị kiếm quang mở ra, cổ tay áo nứt vỡ, không ít mảnh vụn của ông tay áo tung bay, giống như con bươm bướm bị đứt cánh.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Vũ Văn Tiểu Sách bị luồng khí này chấn động người hơi lảo đảo, sắc mặt lập tức hơi trắng bệch.
Ông ta cố gắng ép huyết khí bốc lên trong lồng ngực xuống, nhún chân lao đến trước người Diệp Lưu Vân, trường kiếm giống như gà mổ thóc, trong một khoảnh khắc đó cũng không biết đã đâm ra bao nhiêu nhát kiếm.
Diệp Lưu Vân nâng hai tay lên, hai tay không ngừng bấm ngón tay lia lịa, giữa những tiếng keng keng keng, mỗi một ngón tay đều bắn ra một kiếm.
“Không hổ là Diệp Lưu Vân.”
Kiếm thế của Vũ Văn Tiểu Sách đột nhiên dừng lại, tay trái giơ tay, tung một nắm bột trong cổ tay áo ra, Diệp Lưu Vân vung vẩy ống tay áo rách rưới, gió nổi lên, số bột kia bị gió từ tay áo của ông ta thổi tán, nhưng Vũ Văn Tiểu Sách đã nhân cơ hội lao qua người ông ta.
Trên quan đạo có rất nhiều thương đội đang chờ vào thành, Vũ Văn Tiểu Sách tung một cước đạp một gã hộ vệ thương đội trên lưng ngựa xuống, thúc ngựa chạy vào bãi đất trống. Gã hộ vệ kia ngã xuống đất vẫn ngơ ngác, hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Không thể để hắn đi được!”
Đoạn, Xá, Ly từ cổng thành lao ra, tất cả đều cướp ngựa đuổi theo. Diệp Lưu Vân nhìn một chiếc xe ngựa bên cạnh, đi nhanh qua, thò tay ra nắm lấy càng xe bẻ xuống dưới, rắc một tiếng, càng xe bị ông ta bẻ đi. Ông ta dùng một cánh tay phát lực ném càng xe đi giống như tiêu thương.
Trên lưng ngựa, nghe được tiếng xé gió, Vũ Văn Tiểu Sách quay người lại chém một kiếm, trường kiếm để lại một vệt trắng thẳng tắp ở giữa không trung, càng xe bị nhát kiếm này cắt làm đôi, hai phần càng xe một trái một phải bay ra ngoài.
“Trúng!”
Một mũi tên bay đến trong đám gỗ vụn của càng xe bị chém đứt đôi, Vũ Văn Tiểu Sách nhìn thấy mũi tên này nhưng đã không kịp thu hồi kiếm lại, chỉ có thể cố gắng áp người xuống thấp, mũi tên kia trực tiếp bắn xuyên qua vai ông ta.
Thẩm Lãnh lại kéo cung lần nữa nhưng cung quá nhẹ, bị hắn kéo gãy cạch một tiếng, hắn đành phải ném cái cung vừa cướp được xuống, cũng túm lấy một con ngựa rồi đuổi theo.
Vũ Văn Tiểu Sách phóng ngựa chạy như điên, cúi đầu nhìn vết thương trên vai, lực độ của mũi tên này quá lớn, để lại một lỗ máu trên bả vai.
“Không hổ là đệ nhất cao thủ trong quân, cái cung bình thường này mà lại có thể bắn ra là một mũi tên bá đạo như thế.”
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt không có hoảng loạn, ngược lại còn có một chút tán thưởng.
Giữa đồng trống, một con ngựa chạy nhanh phía trước, mấy con ngựa theo đuổi sát phía sau.
Huyện An Thành.
Quân doanh sương binh.
Một lão già nhìn dáng người hơi béo đi đến cửa một gian doanh phòng, ông ta đến cửa sau đó tháo mũ tre đội trên đầu xuống, đứng nghiêm ở cửa: “Tướng quân.”
Cửa mở ra kêu két một tiếng, Tiết Thành sắc mặt sốt sắng từ trong phòng bước ra: “Lão Thường?!”
Lão già ở cửa gật đầu: “Tướng quân, bây giờ hãy đi cùng ta.”
Tiết Thành nhíu mày: “Chúng ta đi đâu? Vũ Văn nói ta ở đây chờ hắn, hắn còn nói bây giờ ta không thể đi đâu được cả.”
“Chính là Vũ Văn bảo ta tới đón ngài.”
Lão già hơi béo ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Vũ Văn đã dụ tất cả người của triều đình ở trong thành đi rồi. Tướng quân, Vũ Văn nói nếu lúc này không đi thì sẽ không còn có cơ hội nữa, một mình hắn hy sinh, đổi lấy sự bình an của những người khác, đáng giá.”
Tiết Thành liền đỏ mắt lên: “Đây chính là cách tự cứu mình mà hắn nghĩ ra được?! Quá ngu xuẩn!”
Ông ta túm lấy vai lão Thường: “Nguyệt Dư, chúng ta cùng đi cứu Vũ Văn!”
“Xin lỗi tướng quân, không được.”
Thường Nguyệt Dư vốn nên là đã chết ở trong trại heo đột nhiên giơ tay lên đánh vào cổ Tiết Thành một cái, vẻ mặt của Tiết Thành cứng ngắc, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Thường Nguyệt Dư lẩm bẩm nói: “Tướng quân nên tin tưởng khả năng của Vũ Văn.”
Ông ta vác Tiết Thành lên rồi đi ra ngoài. Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang chờ, ông ta đặt Tiết Thành lên xe ngựa sau đó dùng dây thừng trói chắc, còn bịt cả miệng lại, sau đó dùng cỏ khô và bao tải cẩn thận che lấp Tiết Thành.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi đại doanh sương binh, đi ra ngoài huyện An Thành từ một cổng thành khác, sau khi ra ngoài thành khoảng bốn năm dặm có một đội kỵ sĩ đã chờ ở đây rất lâu. Nhìn thấy xe ngựa đến, kỵ sĩ đều nhảy xuống chiến mã, nhanh chóng dọn cỏ khô trên xe xuống, sau đó khiêng Tiết Thành lên ngựa, Tiết Thành đã tỉnh nhưng không giãy giụa được.
Thường Nguyệt Dư nói: “Bắt đầu từ thời khắc này tướng quân nên ghi nhớ lời Vũ Văn nói, đừng có dây dưa gì với tiền thái tử Lý Trường Trạch nữa. Tướng quân, chúng ta đều đồng ý chết vì ngài, nhưng chúng ta không thể chết vì Lý Trường Trạch. Nếu tướng quân cảm thấy chúng ta sai, chờ sau khi an toàn, tướng quân có thể xử trí chúng ta theo quân luật, nhưng hiện tại... Tướng quân, đừng để Vũ Văn hi sinh vô ích.”
Tiết Thành thay đổi sắc mặt, nước mắt tuôn rơi.
Đội kỵ sĩ này hộ tống Tiết Thành nhanh chóng rời đi. Thường Nguyệt Dư ngồi trên lưng ngựa nhìn lại phương hướng An Thành: “Vũ Văn, ngươi yên tâm, ta sẽ đưa tướng quân đi an toàn, chờ sau khi ta đưa tướng quân đến nơi, ta lại đi tìm ngươi. Nếu ngươi may mắn có thể còn sống, lão huynh đệ chúng ta lại nắm tay giết ra một đường máu. Nếu ngươi chết, ta sẽ báo thù tuyết hận cho ngươi.”
Cùng lúc đó, phương hướng phía nam thành.
Vũ Văn Tiểu Sách phóng ngựa như bay trên cánh đồng bát ngát ở ngoài thành, dưới ruộng có không ít nông phu, ông ta vừa phóng ngựa vừa nói: “Phía sau có kẻ xấu muốn giết ta, mau cản lại giúp ta!”
Thôn dân đang làm đồng nhận ra đó là sư gia huyện nha, không ít người xách các thứ cuốc, liềm lao về phía Thẩm Lãnh bọn họ, giống như hoàn toàn không sợ chết.
Qua nhiều năm như vậy, người của cả huyện An Thành đều biết Vũ Văn Tiểu Sách là một người tốt. Huyện lệnh Hồ Hoan không phải người tâm phúc của các bách tính mà là Vũ Văn Tiểu Sách, cho nên nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Sách bị đuổi giết, bọn họ đều tiến lên, căn bản là không để ý đến sinh tử của mình.
Đúng lúc này, thủ hạ của Thẩm Lãnh và người của phủ Đình Úy bị vây kín, căn bản không thể ra ngoài, đừng nói ra khỏi thành, ngay cả huyện nha cũng không ra được.
Không biết là ai đã tung tin, nói là người trong triều đình tới muốn vu oan cho sư gia ăn hối lộ trái pháp luật, còn muốn chém đầu ông ta ngay tức khắc. Lần này các bách tính của huyện thành đã bùng nổ, ùn ùn kéo đến bên ngoài huyện nha, giống như sóng biển nhanh chóng bao phủ huyện nha.
Phương Bạch Kính và người của Trần Nhiễm căn bản không ra ngoài được, hắc kỵ cũng vậy, thân binh của Thẩm Lãnh cũng vậy, đều bị chặn ở đây, nhưng lúc này nếu kiên quyết lao ra ngoài thì cực kỳ có khả năng tạo thành dân biến.
Phía nam huyện thành, Thẩm Lãnh bọn họ không ngừng tránh né sự cản trở của các thôn dân, có người lại còn hung hãn không sợ chết, dùng thân thể của mình để chặn chiến mã. Những người này không phải thủ hạ của Vũ Văn Tiểu Sách, không phải sát thủ của Tiết Thành, mà là bách tính bình dân, Thẩm Lãnh bọn họ chỉ có thể là né tránh chứ không thể ra tay.
Một tiếng ngựa hí vang lên, vì tránh né thôn dân cản trở, chiến mã của Bạch Nha chuyển hướng quá gấp nên bị ngã xuống, người nhào về phía trước, nhanh chóng bị một đám thôn dân bao vây. Gã không dám xuống tay giết người nhưng những thôn dân kia lại dám, cuốc liềm của bọn họ hung hăng chém xuống Bạch Nha, Bạch Nha chỉ có thể không ngừng chống đỡ.
Thẩm Lãnh hô một tiếng đi giúp hắn, ba người Đoạn, Xá, Ly thúc ngựa chạy về, khó khăn lắm mới kéo được Bạch Nha ra khỏi đám người, kéo lên chiến mã lao đi, nhưng mấy người bọn họ giống như rơi vào vũng bùn, làm gì cũng khó. Ngựa không chạy nổi, bọn họ ở trên lưng ngựa trở thành bia ngắm, những thôn dân kia nhặt đá lên ném, còn có nông cụ của bọn họ nữa.
Thẩm Lãnh đã chạy ra ngoài nhưng khi nhìn thấy Bạch Nha bọn họ càng ngày càng bị nhiều người bao vây, Thẩm Lãnh cắn răng ghìm chiến mã lại quay về.
“Ta là Đại Ninh An Quốc Công Thẩm Lãnh!”
Thẩm Lãnh vừa gào thét vừa phóng ngựa trở về: “Tất cả tránh ra!”
Xa xa, Vũ Văn Tiểu Sách lại còn dừng lại quay đầu nhìn, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ông ta thở mạnh một hơi, sau đó lại thúc ngựa chạy về phía trước.
Chạy tiếp khoảng ba bốn dặm, phía trước là một khe núi, ông ta phóng ngựa vào, bên trong có một đội kỵ sĩ đang chờ, nhìn thấy ông ta đều hành lễ. Vũ Văn Tiểu Sách nhận lấy y phục bọn họ đã chuẩn bị sẵn, sau khi thay xong lại dính một ít giả râu lên mặt.
“Vũ Văn tiên sinh, chúng ta đi đâu?” Thủ hạ hỏi.
“Núi Đại Khai.” Vũ Văn Tiểu Sách lại lên chiến mã: “Các huynh đệ đều đang chờ chúng ta núi Đại Khai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận