Lục Địa Kiện Tiên

Chương 868: Rất xấu hổ

Anh hùng cứu mỹ nhân, điều kiện tiên quyết là trang bức, không phải đi chịu chết!
Sống sót mới trọng yếu, bảo vệ được mạng nhỏ, tương lai còn sợ tìm không thấy lão bà ưu nhã mỹ lệ?
Cho nên hắn chỉ do dự nháy mắt, sau đó lập tức cõng Tang Hoằng bỏ chạy.
Mắt thấy phản ứng của vị hôn phu, sắc mặt Trịnh Đán bình thản, nàng sẽ không oán trách cái gì, ngược lại buông lỏng một hơi, nàng biết mình có lỗi với Tang gia trước, Tang Thiên lựa chọn như vậy để nàng giải thoát, không còn áy náy gì nữa.
Đúng lúc này nàng thấy hoa mắt, một bóng người xuất hiện ở trước mặt, trực tiếp ôm lấy nàng, dùng sau lưng thay nàng đón lấy công kích trí mạng kia.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp và khí tức quen thuộc kia, Trịnh Đán hoa dung thất sắc, vội vàng ôm lấy hắn:
- A Tổ!
Tổ An phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhất thời uể oải suy sụp, hiển nhiên đón đỡ một kích này để hắn bị thương nặng.
Nếu không phải có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh rèn luyện hai lần, để thân thể hắn trở nên cứng cỏi, thì liên tục bị thương như vậy, chỉ sợ sớm đã một mệnh ô hô.
Nhưng dù như thế, hắn cũng đến thời điểm dầu hết đèn tắt, chỉ có thể cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Chúng ta đã mặc bộ quần áo này, thì nhất định phải làm một đôi đồng mệnh uyên ương nha.
Đinh Nhuận nhìn ba cha con Tang gia ở xa xa liều mạng chạy trốn, hừ lạnh:
- Muốn chạy? Chạy ta xem!
Dù sao bên Tổ An và Trịnh Đán đã kết thúc, hắn quyết định trước giải quyết bên kia lại nói, miễn cho thật để bọn hắn biến mất khỏi tầm mắt, đến thời điểm đó phải lãng phí mấy ngày đi tìm.
Lực nguyên tố của hắn là Lôi hệ, tốc độ vốn là sở trường, thân hình hóa thành từng đạo tàn ảnh, cơ hồ chỉ mấy hơi thở, liền phát sau mà đến trước, ngăn ở trước mặt Tang Thiên.
Tang Thiên kinh hãi, vội vàng lấy ra thanh đao mà vừa rồi muội muội đưa cho, một đao chém tới.
Hắn dù nói thế nào cũng là cường giả nổi danh Minh Nguyệt Thành, sống chết trước mắt đương nhiên sẽ không nguyện ý thúc thủ chịu trói.
Trên đao của hắn dấy lên ngọn lửa màu vàng, bây giờ đứng ở trước mặt tử vong, hắn cũng không giữ lại, có thể nói thiêu đốt tiềm lực toàn thân, phát huy ra 120% thực lực.
Đinh Nhuận hừ lạnh:
- Chơi đao ở trước mặt ta?
Hàn quang lóe lên, trực tiếp chặt đứt thanh đao, liệt diễm trong nháy mắt dập tắt.
Lưỡi đao của Đinh Nhuận không chút dừng lại, thuận thế vạch tới cổ đối phương, động tác có thể nói hành vân lưu thủy, Tang Thiên bởi vì vừa rồi toàn lực ra tay bị đánh gãy, nguyên khí trong cơ thể chấn động, căn bản không kịp phản ứng.
Những năm gần đây sự tình như vậy hắn đã làm qua không biết bao nhiêu lần, hiện tại bất quá chỉ là nhiều thêm một con số mà thôi.
Nhìn ánh mắt không có chút tình cảm nào của đối phương, còn có sát khí nồng đậm kia, để Tang Thiên không thở nổi, trong nháy mắt đó hắn lạnh cả người, chỉ còn lại một suy nghĩ:
- Ta xong rồi!
Đúng lúc này, Tang Hoằng ở sau lưng hắn một mực nửa hôn mê bỗng nhiên mở mắt, một quyền đập tới, một quyền này vô luận tốc độ hay lực lượng, cùng thời điểm hắn ở đỉnh phong cơ hồ không kém bao nhiêu, hiển nhiên hắn vẫn ngụy trang, chính là vì chờ cơ hội này.
Ai biết Đinh Nhuận nhếch miệng cười:
- Đang chờ ngươi đấy!
Vừa rồi Tang Thiến cho Tang Hoằng ăn đan dược trị thương cũng không có trốn qua ánh mắt của hắn, thân là sát thủ đỉnh phong, thành danh nhiều năm như vậy, trừ hắn tu vi khủng bố, càng nhiều chính là chú ý cẩn thận.
Làm sát thủ, dù tu vi của ngươi lại cao, nhưng nếu không cẩn thận, thì sớm muộn gì cũng sẽ lật thuyền trong mương.
Cho nên hắn nhìn thấy Tang Hoằng rõ ràng ăn đan dược liệu thương, lại vẫn còn uể oải, lập tức ý thức được bên trong có lừa dối, thế là tương kế tựu kế dẫn dụ đối phương xuất thủ.
Tang Hoằng dù sao cũng là cường giả Bát phẩm, nếu khôi phục thực lực nhất định mà nói, muốn giải quyết vẫn rất phiền phức, nhưng nếu khéo léo dẫn dắt, trong nháy mắt để thợ săn biến thành con mồi, sẽ ở trong thời gian ngắn nhất giải quyết đối phương.
Trong lòng Tang Hoằng cảm giác nặng nề, hắn ý thức được mình trúng kế của đối phương, thế nhưng đây đã là một kích toàn lực, lấy tình huống hiện tại của hắn, tuyệt đối không có cách nào đánh ra kích thứ hai.
Bởi vậy mặc dù biết trúng kế của đối phương, nhưng hắn không cách nào biến chiêu, chỉ có thể kiên trì oanh lên, chỉ cầu trước khi chết có thể thương tổn được Đinh Nhuận, để con trai và con gái chạy trốn.
Có điều hắn thất vọng, bởi vì lấy nhãn lực của hắn phán đoán, thời điểm đao của đối phương xẹt qua cổ mình, quyền của mình còn cách thân thể đối phương ba tấc.
Ngày bình thường lấy tu vi của hắn, đừng nói ba tấc, cũng ba thước cũng không tính là gì, nhưng bây giờ ba tấc này lại giống như rãnh trời.
Trên mặt Đinh Nhuận lóe lên nụ cười lạnh, hắn đã thấy kinh hoàng và tuyệt vọng trong mắt đối phương, thân là sát thủ, vui sướng nhất chính là khoảnh khắc này, đặc biệt là khi mục tiêu còn ngang cấp.
Loại cảm giác kia còn sảng khoái hơn hắn ở trong thanh lâu chơi kỹ nữ.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới thanh âm rất tiện:
- Ngươi nhìn cái gì?
Trong lòng Đinh Nhuận sinh ra một loại xúc động ức chế không nổi, theo bản năng quay đầu trừng đối phương một cái:
- Nhìn ngươi thì sao!
Vừa dứt lời, hắn thầm kêu hỏng bét!
Cao thủ tranh chấp, vốn ở một đường.
Hắn vừa phân thần, đao trên tay nhất thời chậm lại.
Nhưng quyền của Tang Hoằng lại không chậm, trực tiếp đánh vào ngực hắn.
Đinh Nhuận lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, đây là lần thứ nhất hắn thụ thương, không nghĩ tới vừa thụ thương liền nặng như vậy.
Cao thủ Bát phẩm liều mạng, nếu không phải thực lực của hắn cao thâm, chỉ sợ đã tiễn hắn xuống hoàng tuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận