Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4192: Gặp gia trưởng (2)

Chương 4192: Gặp gia trưởng (2)Chương 4192: Gặp gia trưởng (2)
Bạch Cảnh Đằng tức giận nói: - Được rồi, Tổ đại ca an bài như vậy tất nhiên có công dụng trọng yếu, hẳn không đến mức cầm ởi lấy niềm vui của nữ nhân khác.
Tổ An:
Trong lời nói của Bạch Cảnh Đằng cũng giấu kim nha.
Hắn ho nhẹ một tiếng, đành phải giải thích:
- Ta là vì cứu một bằng hữu, trước đó không lâu hắn ngoài ý muốn bỏ mình, ta nhìn xem có thể cứu hắn hay không trở về.
Hắn nói đương nhiên là Cao Anh, bình thường mà nói, dù năng lực khôi phục của tu sĩ mạnh hơn, nhưng đầu là lục dương chỉ thủ, một khi bị chặt, tuyệt đối không sống được.
Nhưng bây giờ hắn kịp thời tìm về hồn phách của Cao Anh, hơn nữa thân là U Minh Đại Đế, có thể tùy thời mở cửa sau để hắn hoàn dương, bất quá còn có một tiền đề, là trước cứu sống thân thể hắn. Cả hai thiếu một thứ cũng không được.
Chỉ không biết bây giờ thân thể hắn còn có hi vọng phục hồi hay không...
Nói thật hắn cũng cảm thấy hi vọng không lớn, trong loạn quân, nói không chừng thi thể hắn đã sớm bị hủy, hoặc đã hư thối, như vậy thật hết cách xoay chuyển.
Nhưng đối phương là bằng hữu, trơ mắt nhìn hắn ngoài ý muốn tử vong, làm sao có thể không nỗ lực?
Biết được là muốn cứu nam bằng hữu đã chết, lúc này sắc mặt của Hắc Cảnh Đằng mới hòa hoãn, vốn muốn nói cái gì, lại bị Bạch Cảnh Đằng chiếm quyền khống chế thân thể, biểu lộ của nàng áy náy: - Vừa rồi thực sự xin lỗi, ta không biết...
Tổ An đánh gãy nàng:
- Không sao, chuyện này không trách ngươi, đến tương lai Bất Tử Dược thành thục, ta nhất định sẽ lấy cho các ngươi.
Bạch Cảnh Đằng ngại ngùng nói:
- Thực ra không cần khách khí như vậy...
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Hắc Cảnh Đằng chiếm nhân cách: - Ngươi không muốn ta muốn, bất quá nghe nói thời gian Bất Tử Dược thành thục dài đằng đãng, trong thời gian này Tổ đại ca ngươi dùng đồ vật khác bồi bổ ta. MỊ Ly:
Tổ An:
- Ngươi có thể im miệng được không!
Bạch Cảnh Đăng rốt cục nhịn không được, mỗi lần cô muội muội này đi ra đầu làm nàng mất mặt, bây giờ còn ở trước mặt sư phụ, quá xấu hổ.
Sau đó nàng vội vàng thi lễ với hai người:
- Vừa rồi chỉ là bị khí tức của Bất Tử Dược đánh thức, ta... hiện tại ta phải trở về ngủ. Nói xong vội vàng chạy về phòng, mơ hồ có thể thấy được phần gáy nàng đỏ hồng.
Mị Ly mỉm cười:
- Hai tỷ muội này thật có ý tứ. Lúc này tâm tình của Tổ An cũng rất tốt: - Tỷ muội các nàng xác thực thú vị.
Thường xuyên một cái làm phản diện, một cái vai chính diện, mỗi lần gặp phải sự tình mình không tiện nói, đầu sẽ cố ý để Hắc Cảnh Đằng ởi ra nói thay, tựa hồ Bạch Cảnh Đằng cũng có chút xấu bụng nha.
Chỉ bất quá mỗi lần Hắc Cảnh Đằng đều nói lời kinh nhân, đó là tiêu chuẩn mà Bạch Cảnh Đằng cũng không thể thừa nhận.
- Ngươi nói chơi vui là chỉ cái gì? Bỗng nhiên Mị Ly cười cười nhìn hắn.
- ???
Tổ An nghiêng đầu nhìn nàng, nàng còn biệt đùa như thế.
Đúng lúc này, bên cạnh ưm một tiếng, Thương Lưu Ngư thăm thẳm tỉnh lại, nguyên lai là ngửi được dị hương của Bất Tử Dược, cả người mệt mỏi chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, thân thể cũng khôi phục trình độ nhất định.
Tổ An hiếu kỳ đánh giá Mị Ly: - Ngươi không tránh một chút?
Trước đó nữ nhân này luôn thần thần bí bí, không muốn đối mặt người khác, hôm nay là chuyện gì xảy ra?
MỊ Ly nhẹ hừ:
- Ta là sư phụ của ngươi, không phải tiểu tam, có cái gì cần trốn trốn tránh tránh? Những nữ nhân bên cạnh ngươi này, cả đám nên kính trà cho ta mới phải.
Tổ An: Lúc này hắn không lo được đậu đen rau muống, vội vàng chạy tới nâng Thương Lưu Ngư:
- Thương tỷ tỷ, ngươi tỉnh. Trong giọng nói đầy ý vui mừng.
- A Tổ...
Sau khi mở mắt, nhìn thấy người đầu tiên là Tổ An, tâm tình của Thương Lưu Ngư cũng trở nên buông lỏng.
- A, mùi gì thơm như vậy? Nàng nhẹ nhàng ngửi ngửi, vốn muốn tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm, lại nhìn thấy Mị Ly.
Toàn thân áo đỏ, cả người thật đẹp, hơn nữa nhìn ánh mắt kia, tựa hồ là một nữ nhân cao ngạo bá đạo.
Đây cũng là nữ nhân của A Tổ?
Trước khi hôn mê không phải có Cảnh Đằng sao, sao nhanh như vậy lại tới một cái.
Nghĩ tới đây, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy trong lòng là lạ.
Chẳng lẽ mùi thơm này là trên người nàng? Thơm như vậy, nữ nhân cũng ngăn không nổi, càng không nói đến Tổ An.
Mị Ly cho Tổ An một ánh mắt, tựa hồ oán trách hắn.
Tổ An đau cả đầu, nắm tay Thương Lưu Ngư đi tới trước người MỊ Ly:
- Thương tỷ tỷ, đây là sư phụ ta.
- Sư phụ?
Thương Lưu Ngư nhất thời đỏ mặt, nguyên lai là mình hiểu lầm.
- Sư phụ tốt. Mị Ly lại giống như cười mà không phải cười:
- Nha, nhanh như vậy thì đổi giọng rồi.
Thương Lưu Ngư càng quẫn bách, lúng túng nói:
- Ta và A Tổ không phải loại quan hệ đó, chỉ là tỷ đệ thuần khiết.
- Tỷ đệ?
Mị Ly liếc nhìn Tổ An, ánh mắt kia phẳng phất như nói tiểu tử ngươi thật biết chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận