Lục Địa Kiện Tiên

Chương 916: Ngươi không thích hợp

**Chương 916: Ngươi không thích hợp**
Đừng nói là đám yêu ma, ngay cả Nhân Ngư Nữ Vương cũng có chút bối rối. Đây là Long Cung, là biển sâu!
Khắp nơi đều là nước, làm sao có thể bốc cháy?
Mọi người đưa mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, quả nhiên thấy cung điện Mạc Gia Đức ở cách đó không xa lửa cháy ngút trời.
Mắt đám yêu ma đều trợn trừng, hôm nay có phải là phương thức mở ra thế giới không đúng?
Mạc Gia Đức: "? ? ?"
Hắn hơi hoảng hốt sau liền kịp phản ứng, có thể thiêu đốt hỏa diễm ở trong Long Cung, tuyệt đối không phải loại phàm hỏa tầm thường.
Chẳng lẽ Nhân Ngư Nữ Vương còn có cao thủ đồng bạn nào khác?
Hoặc là dị bảo xuất thế!
Cũng chính trong lúc ngây người này, Nhân Ngư Nữ Vương đã thừa cơ tránh được một kích trí mạng của hắn.
Mạc Gia Đức không truy kích, ngược lại nhìn về phía phương hướng bốc cháy, ánh mắt có chút nóng rực.
Lửa này cực kỳ bất phàm, có thể thiêu đốt ở Long Cung nơi đáy biển sâu, chỉ có chân hỏa trong truyền thuyết mới có thể đạt tới.
Nhìn thấy những ngọn lửa kia mơ hồ tụ thành hình dáng từng đóa Bạch Liên, hắn vui mừng trong lòng, chẳng lẽ đây là Bạch Liên chân hỏa trong truyền thuyết!
Nếu có thể có được nó, thực lực của ta sẽ tiến nhanh, đến lúc đó nói không chừng có thể so sánh với Yêu Ma chi chủ.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng hạ lệnh cho thủ hạ yêu ma tiếp tục vây công Nhân Ngư Nữ Vương, còn mình thì nhanh chóng đi tới cung điện đang cháy.
Hắn hiểu rõ thực lực đám yêu ma thủ hạ, dù không thể bắt Nhân Ngư Nữ Vương, nhưng ngăn chặn để nàng không cách nào trốn thoát thì vẫn có thể làm được.
Chờ mình có được Bạch Liên chân hỏa kia, sẽ quay lại trừng trị nàng.
Hắn nhanh chóng đuổi tới cung điện đang bốc cháy, cảm thụ tính chất ngọn lửa này ở khoảng cách gần, vẻ hưng phấn trên mặt càng ngày càng đậm.
Không sai, đây chính là Bạch Liên chân hỏa!
Hỏa chủng rốt cuộc ở nơi nào??
Hắn thi triển mấy cái phòng ngự thuật pháp quanh thân, sau đó trực tiếp xông vào trong cung điện, khắp nơi tìm kiếm Bạch Liên Hỏa chủng khả nghi.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn liền biến đổi, bởi vì hắn phát hiện đây không phải là Bạch Liên chân hỏa vô chủ, mà là có người cố ý phóng hỏa!
"Hỏng bét!"
Hắn vội vàng lao ra.
Lại nói khi hắn vừa mới vào cung điện, trong sân bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn.
Bởi vì không biết từ đâu xông ra một đám lớn Hải Mã!
Những Hải Mã này không phải là những món đồ chơi bỏ túi trên Địa Cầu, mà là hàng thật giá thật dị chủng hải dương.
Ngày thường, là tọa kỵ thường thấy nhất khi quân đội Hải tộc chinh chiến!
Hơn trăm con Hải Mã cao lớn thần tuấn giống như chấn kinh, điên cuồng chạy tứ phía trong sân.
Đám yêu ma bị nhiều Mã Nhất hướng như thế, cuối cùng không cách nào duy trì trận hình.
Nhân Ngư Nữ Vương vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là động tĩnh do hai thị vệ Huyền Tố vừa cứu làm ra?
Có điều, nàng lập tức phủ định suy đoán này.
Huyền Tố song vệ bị thương quá nặng, tuy được mình cứu chữa, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể hoạt động tự do, cơ bản đã mất đi năng lực chiến đấu.
Bọn họ không thể tạo ra trận chiến lớn như vậy.
Đặc biệt là cung điện đang bốc cháy bên cạnh, lửa kia xem xét thì biết không phải vật phàm.
Chẳng lẽ là Long Vương?
Hắn không biết ta đến bên này, sao có thể tới cứu ta.
Hơn nữa, với tác phong nhát gan sợ phiền phức của hắn, biết ta đối nghịch với yêu ma, hắn khẳng định cũng sẽ không tới.
Lúc này, bên tai truyền tới một thanh âm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc: "Đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau."
Chỉ thấy một con Hải Mã cao lớn chạy qua bên người nàng, một bóng người bỗng nhiên từ dưới bụng ngựa vượt lên, kéo tay nàng, kéo nàng lên Hải Mã.
Rất nhanh, hai người một ngựa liền lăn lộn trong đám Hải Mã hỗn loạn, thừa dịp hỗn loạn mau chóng đuổi theo ra ngoài.
Nhân Ngư Nữ Vương chưa từng cùng nam tử ngồi chung một ngựa, càng không nói đến bị đối phương ôm vào trong ngực.
Tuy nhiên liên quan đến sự sống chết, nàng cũng không để ý điểm này, ngược lại càng tò mò quay đầu nhìn nam tử phía sau.
"Là ngươi?"
Lại là tên thị vệ ngốc kia!
Tổ An mỉm cười: "Trước đó đã có ước định với ngươi, đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ, sao có thể nhận lợi từ ngươi mà không làm việc chứ?."
Nhân Ngư Nữ Vương cảm thấy ấm áp trong lòng, tên thị vệ ngốc này tuy bản lĩnh thấp, nhưng là người rất trượng nghĩa, không chỉ vì cứu muội muội mà tình thâm ý trọng, còn mạo hiểm tính mạng tới cứu mình.
So sánh ra, đám người bề trên Long Vương kia rõ ràng thực lực từng người cường đại, lại không dám phản kháng yêu ma, đều là một đám hèn nhát.
Còn không bằng tên thị vệ nhỏ này.
Nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía đối phương, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn mấy phần. Nàng không ý thức được, mình không muốn gọi hắn là ngốc nữa theo bản năng.
Ở trong tuyệt cảnh sắp chết được người cứu giúp, làm sao có thể không cảm động?.
Đúng lúc này, Mạc Gia Đức lao ra, thấy cảnh này, vội vàng mở miệng: "Nơi đây cấm đoán tẩu thoát. . ."
Chữ "thoát" vừa nói ra, Tổ An bỗng nhiên quay đầu lại, cười với hắn: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Nhìn ngươi thì sao!"
Mạc Gia Đức phía sau Ngôn Linh chi thuật rốt cuộc nói không nên lời, ma xui quỷ khiến đáp lại một câu.
Mạc Gia Đức: "! ! !"
Đám yêu ma: "? ? ?"
Hai ngươi ở đây diễn tuồng đấy à??
Cũng chính trong lúc ngây người này, Tổ An đã mang theo Nhân Ngư Nữ Vương xông ra Tứ Phương Điện.
Vẻ xấu hổ trên mặt Mạc Gia Đức chợt lóe lên, trừng đám thủ hạ một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn, một nữ nhân cũng không giữ được, còn không mau đuổi theo?"
Đám yêu ma oán thầm không thôi, rõ ràng là ngươi "chính miệng" thả đối phương, trút giận lên chúng ta làm gì, nhưng không ai dám nói, vội vàng đi theo đuổi theo.
Lại nói Tổ An và Nhân Ngư Nữ Vương xông ra Tứ Phương Điện, Nhân Ngư Nữ Vương đã lấy lại tinh thần, túm lấy hắn: "Tốc độ của Hải Mã không thoát khỏi Bất Luân Vương đuổi bắt, đi theo ta."
Nói xong, nàng túm lấy tay Tổ An, mũi chân điểm một cái, bay nhảy từ trên thân Hải Mã ra.
Tổ An chỉ thấy vòng eo nàng khẽ vẫy, hai người liền có thể di chuyển khoảng cách mấy trăm trượng, ngay cả hắn cũng có chút bội phục thân pháp thần kỳ của đối phương, gần sánh bằng Đại Phong thuấn di kỹ của mình.
Thấy được vòng eo chập trùng như sóng biển của nàng, Tổ An không nhịn được nghĩ đến hai tỷ muội Thương Hồng Ngư và Thương Lưu Ngư, xem ra vóc dáng của Nhân Ngư nhất tộc đều rất đẹp, hơn nữa đều rất mềm mại.
Thương Lưu Ngư chỉ là ôm qua, nhưng Thương Hồng Ngư thì đã được thể nghiệm sâu sắc, tư thế đối phương ngồi trên người hắn, vòng eo khẽ lay động, quả nhiên là thứ làm cho người ta dư vị vô cùng nhất trên thế gian.
A a a, sao lại nghĩ tới những chuyện lung tung này.
Mặt mo Tổ An đỏ ửng, đúng lúc này, Nhân Ngư Nữ Vương quay đầu, cười như không cười nhìn hắn: "Ngươi lúc này có tà niệm!"
Tổ An: "? ? ?"
Không phải chứ các tỷ tỷ, ngươi đây cũng có thể nhìn ra?
Hắn suýt chút nữa cúi đầu xem tiểu huynh đệ của mình có bán đứng hắn hay không, nhưng hoàn toàn không có a.
Dường như nhìn ra hắn nghi hoặc, Nhân Ngư Nữ Vương nhẹ hừ một tiếng: "Ta cực kỳ mẫn cảm với sự thay đổi tâm tình của nam nhân bên cạnh, một người rốt cuộc tâm tư thuần khiết hay là đang muốn một số thứ bẩn thỉu, ta đều biết rõ."
Những năm nay, số nam nhân vây quanh nàng không biết bao nhiêu, nếu nàng không phân rõ tốt xấu của những người kia, với dung mạo của nàng, chỉ sợ sớm đã bị nuốt đến không còn xương.
Trước đó, nàng đi cùng gia hỏa này, thứ nhất là nàng che giấu tung tích, xác định đối phương không biết mình là ai;
Thứ hai, cũng không cảm giác được bất kỳ ý đồ làm loạn nào từ trên người đối phương, cho nên mới thoải mái đi cùng hắn.
Nhưng vừa mới, nàng cảm nhận được đối phương dường như sinh ra một số dục niệm.
Có thể kỳ quái là, nàng đồng thời không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, gia hỏa này vậy mà lại nảy sinh t·ình d·ục với khuôn mặt bình thường của nàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận