Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2100: Ẩn nặc

Nghe xong toàn bộ quá trình, vẻ mặt hắn không thể tin, mình chế tạo phòng thủ kiên cố như vậy, lại bị người vô thanh vô tức phá?
Toàn bộ Vân Trung thành, ai có bản lĩnh như vậy?
Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, lập tức nghĩ đến một người.
- Đi theo ta!
Sau khi nói xong, liền mang theo thủ hạ trực tiếp chạy đến hành quán khâm sai.
Rất nhanh Hứa Vũ dẫn một đám người đi tới hành quán khâm sai, Bùi Hữu mang theo Vũ Lâm Lang cản bọn họ lại:
- Hứa đại nhân muốn làm gì?
Bộ dáng đối phương hung thần ác sát, lại thêm mang theo nhiều thủ hạ như vậy, xem xét liền biết kẻ đến không thiện.
Hứa Vũ lạnh nhạt nói:
- Tổ đại nhân đâu?
Bùi Hữu nhíu mày, có chút bất mãn đối phương vênh váo hung hăng, chẳng qua hiện nay đối phương tay cầm thánh chỉ, ở Vân Trung quận này xem như người thứ nhất, hắn cũng không tiện đắc tội, đành phải đáp:
- Trước đó vài ngày Tổ đại nhân thụ thương, đang bế quan dưỡng thương.
- Dẫn ta đi gặp hắn.
Hứa Vũ nói xong liền đi vào trong.
Bùi Hữu ngăn lại:
- Ai, Hứa đại nhân, Tổ đại nhân bị thương nặng, đang lúc bế quan điều dưỡng, trước đó dặn dò qua không thể để cho người quấy rầy, bằng không rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
- Bế quan dưỡng thương?
Hứa Vũ cười lạnh.
- Trước đó vài ngày hắn còn tới tham gia hội nghị, bộ dáng sinh long hoạt hổ, nhìn không ra cần dưỡng thương nha.
Bùi Hữu giải thích:
- Lúc trước Tổ đại nhân khí cấp công tâm, kéo theo thương thế lúc trước, không thể không bế quan dưỡng thương lần nữa.
Lý do này cũng coi như hợp tình hợp lý, chỉ bất quá Hứa Vũ đương nhiên sẽ không tin:
- Há, nói như vậy ta làm hại Tổ đại nhân thương thế tái phát, cũng nên có trách nhiệm, càng cần phải đi thăm hắn nha.
Bùi Hữu không ngốc, tuy không biết nội tình, nhưng cảm giác được kẻ đến không thiện, lo lắng thật quấy nhiễu đến Tổ An dưỡng thương, vội vàng nghĩ biện pháp ngăn cản.
Đáng tiếc đối phương quan chức cao hơn hắn, tu vi cao hơn hắn, còn có thánh chỉ, để hắn muốn ngăn cũng không ngăn được.
Một đường thối lui đến ngoài phòng của Tổ An, Bùi Hữu rốt cục quyết tâm, kiên trì ngăn ở trước phòng, lạnh lẽo nói:
- Hứa đại nhân cũng là người trong tu hành, biết khi bế quan bị quấy rầy sẽ có hậu quả gì, mong đại nhân không để cho chúng ta khó xử.
Hứa Vũ cười ha hả nói:
- Ta đương nhiên biết rõ, cũng không muốn người nào bởi vậy bị quấy rầy, nhưng vừa rồi bên phòng giam xảy ra một số chuyện, Ngọc Yên La bị gian tặc cứu đi, bây giờ còn không có bất kỳ đầu mối. Nghe đồn Tổ đại nhân xử án như thần, cho nên cố ý chạy đến thỉnh giáo.
- Ngọc phu nhân được cứu đi?
Bùi Hữu kinh ngạc không gì sánh được, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy bên kia bạo động, còn gõ chuông bắn pháo hoa, chỉ nghĩ bên kia bị tập kích, không ngờ lại thật cứu được.
Phải biết lực lượng phòng vệ bên kia có thể nói thiên la địa võng, ai có bản lãnh cứu người?
Nghĩ đến Ngọc phu nhân khuynh quốc khuynh thành, biết được đối phương đào tẩu, trong lúc nhất thời hắn không biết nên cao hứng hay thất vọng.
Lúc này Hứa Vũ nói:
- Ngươi sợ quấy rầy Tổ đại nhân cũng có thể hiểu được, như vậy đi, ta cách cửa nói mấy câu, hỏi ý kiến của hắn xong liền đi, được không?
- Cái này...
Bùi Hữu nhất thời chần chờ, hắn không biết Tổ An đi cứu Ngọc Yên La, đối phương là đến bắt tại trận, thấy hắn nói hợp tình hợp lý, trong lúc nhất thời không tiện cự tuyệt.
Thấy thái độ hắn không kiên quyết, Hứa Vũ cười lạnh, đang muốn ở ngoài cửa hô hoán.
Lúc này bên cạnh truyền tới thanh âm:
- Hứa đại nhân tới nơi này làm gì?
Tang Hoằng mang theo một nhóm người đi tới.
Hứa Vũ sững sờ, sau đó lặp lại giải thích vừa rồi một lần.
Tang Hoằng tự nhiên không có dễ lừa gạt như vậy, cười híp mắt đáp:
- Hứa đại nhân tới thật không khéo, trước đây không lâu ta vừa tán gẫu với Tổ đại nhân, hắn bởi vì thương thế tăng thêm, nhất định phải nhập định, lúc này chỉ sợ không nghe được thanh âm bên ngoài. Nếu đi vào quấy rầy mà nói, rất dễ dàng để hắn tẩu hỏa nhập ma.
- Ngươi mới vừa tán gẫu với Tổ đại nhân?
Thanh âm của Hứa Vũ thoáng cái đề cao, mặt mũi tràn đầy nghi vấn.
- Đúng vậy, vừa rồi bên Ngọc phu nhân xảy ra chuyện, ta phản ứng đầu tiên cũng giống như Hứa đại nhân, trở về hỏi ý kiến của Tổ đại nhân.
Tang Hoằng phảng phất như nhớ lại.
- Kết quả còn chưa hỏi, hắn liền nộ khí công tâm, cần nhập định tu dưỡng, còn ủy thác ta nhất định đừng cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
- Ta lo lắng hắn bị phân thần, nên không có nói cho hắn biết sự tình Ngọc phu nhân được cứu đi.
Hứa Vũ sầm mặt lại:
- Tang đại nhân, ngươi biết mình nói những thứ này đại biểu cái gì không?
Tang Hoằng sững sờ:
- Hứa đại nhân có ý gì? Chẳng lẽ còn hoài nghi bản quan nói láo sao?
Hứa Vũ cùng hắn đối mặt một lúc, sau đó khuôn mặt nghiêm túc mỉm cười:
- Ha ha, Tang đại nhân nói đùa, ngài đường đường Khâm sai đại thần, làm sao có khả năng công nhiên nói láo, bao che người khác chứ, như vậy vạn nhất lộ ra, cũng sẽ bị liên luỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận