Lục Địa Kiện Tiên

Chương 530: Ám sát (2)

Hắn tên là Tiêu Thiện Hòa, đừng nhìn trông giống như khỉ, nhưng lúc trước ở trong tư quân của Sở gia chính là thám báo ưu tú nhất, tính tình tỉnh táo nhất, bởi vì lần trước chuyện Tuyết Nhi bị ám sát, liền được phái tới bảo hộ Tổ An.
- Thích khách đã đi rồi.
Tổ An trầm giọng nói.
Mấy thị vệ đó ngẩn ra, thầm nghĩ sao ngươi biết được, có điều mấy ngày này ở chung, bọn họ cũng ý thức được vị cô gia này có chút môn đạo, cũng không hoài nghi lời nói của hắn.
- Để phòng ngừa bất ngờ, chúng ta tới Minh Nguyệt Học Viện đã, đến nơi đó thì sẽ an toàn.
Thị vệ Phong Đại Ngưu dáng người cao lớn khôi ngô nói, trong ba thị vệ tính cách của hắn là trầm ổn nhất, người cũng như tên, trông to như một con trâu.
- Không sai, không ai dám gây sự ở học viện, Sở gia rất nhanh sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó chờ bọn Nhạc thống lĩnh dẫn người tới đón tiểu thư và cô gia.
Một người khác cầm trường đao, ánh mắt sắc bén nhìn quét bất kỳ người nào muốn tới gần ở chung quanh.
Hắn là hộ vệ Chu Lộ Quân lúc trướcđược Sở gia phái tới bảo hộ Tổ An, đao pháp cũng lạnh lùng như diện mạo của hắn.
- Được!
Tổ An tất nhiên không có dị nghị, bên học viện cao thủ nhiều như mây, nếu Trần Huyền thực sự tới bên đó thì quá ngu.
- Tiểu Chiêu, đừng sợ, thích khách đã đi rồi.
Tổ An nhìn vẻ kinh hoàng trên mặt thiếu nữ ở trong lòng, nghĩ đến nàng ta dẫu sao cũng còn nhỏ, vội vàng ôn nhu an ủi.
- Tỷ phu, ngươi có bị thươngchỗ nào không? Aao nhiều máu thế.
Sở Hoàn Chiêu cuối cùng phục hồi tinh thần, tay không ngừng kiểm tra trên người hắn, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
- Không, những cái này đều là máu của ngựa, chỉ đáng thương cho con ngựa đó.
Trong lòng Tổ An rất khó chịu, tuy ngựa không cưỡi được mấy ngày, nhưng con người hắn xưa nay nặng tình, bất kể là cưỡi gì cũng sẽ có cảm tình.
Không ngờ lại bị Trần Huyền giết như vậy, món nợ này nhất định phải tính toán với hắn.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Sở Hoàn Chiêu kinh hồn chưa định, trải qua chuyện như vậy, nàng ta nào còn nghĩ tới chuyện tức giận lúc trước.
Nhìn hai người vô cùng thân thiết
quấn quít lấy nhau, ngươi sờ ta ta sờ ngươi, tất cả giống như rất tự nhiên, mấy thị vệ ở bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau:
- Có phải Nhị tiểu thư và cô gia có chút quá thân mật không.
- Gia sự của chủ nhân chúng ta hay là bớt để ý thôi.
- Nhưng vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì, lão gia phu nhân có trách tội chúng ta không?
- Chắc không đâu, Nhị tiểu thư còn nhỏ như vậy, cô gia cô gia hạ thủ được, hắn là cầm thú à?
- Ta thấy có chút giông giống.
...
Rất nhanh đoàn người đi tới vườn trường, mấy thị vệ gác ở bên ngoài, Sở Hoàn Chiêu cũng đến lớp của mình.
Tổ An bởi vì vết máu trên người, liền tới ký túc xá của giáo sư rửa mặt rồi thay một bộ quần áo mới.
Vừa cởi quần áo, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ở cửa, trong lòng hắn cả kinh, chẳng lẽ Trần Huyền thực sự thần thông quảng đại như vậy, lẻn tới cả trường học à?
Vội vàng cầm Thái A Kiếm rón ra rón rén đi tới cửa, đột nhiên cửa lớn mở ra, một kiếm đâm ra ngoài.
- A.
Một tiếng kinh hô vang lên, Tổ An vội vàng dừng kiếm, nhìn mỹ nữ hoa dung thất sắc trước mắt, không khỏi ngượng ngùng nói:
- Thương tỷ tỷ, không ngờ là ngươi à?
- Vừa rồi khi đi ngang qua phát hiện gian nhà này của ngươi có người, nghĩ tới đã lâu không gặp mặt cho nên đến thăm.
Hôm nay Thương Lưu Ngư mặc váy dài màu xanh, biểu cảm hơi kinh ngạc lúc trước rất nhanh liền khôi phục tự nhiên,
- Ngươi cho rằng mình là ai chứ? Làm gì mà vừa tới đã động đao động thương rồi.
Vừa dứt lời, nhìn thấy cơ nhục nhô lên ở nửa thân trên để trần của hắn, một tia đỏ ửng giống như hoa hồng từ cổ từ từ lan ra.
- Vào đã rồi nói sau.
Tổ An nghiêng người, ý bảo nàng ta đi vào, bộ dạng này của mình bị sư sinh qua đường nhìn thấy thì thật sự không thỏa đáng lắm.
Thương Lưu Ngư nhìn nhìn thân trên để trần của hắn, biểu cảm có chút do dự, có điều vẫn không nén được tò mò trong lòng, liên đi vào viện tử.
Tổ An vừa đóng cửa lại vừa nói:
- Chủ yếu là hôm nay trên đường đến trường học gặp phải ám sát, cho nên có chút thần hồn nát thần tính.
- Ám sát? Ai muốn giết ngươi?
Lông mày thanh tú của Thương Lưu Ngư hơi nhăn lại, thật sự không nghĩ ra hiện giờ hắn có thân phận song trọng cô gia của Sở gia, lão sư của học viện, ai dám mạo muội ngang nhiên ám sát trên đường.
- Trần Huyền của Hắc Phong Trại.
Tổ An lấy một chậu nước, bắt đầu lau máu ngựa dính trên người, vừa kể lại chuyện phát sinh trên đường cho nàng ta nghe.
Thương Lưu Ngư mất tự nhiên quay mặt đi, làm bộ đang quan sát phong cảnh trong viện:
- Trần Huyền của Hắc Phong Trại? Sao ngươi lại chọc tới hắn?
- Hắn là Mai Siêu Phong của Ngân Câu Đổ Phường là huynh đệ.
Tuy hai người tương giao không lâu, nhưng Tổ An tin nhân phẩm của Thương Lưu Ngư, chuyện này cũng không có gì mà phải giấu diếm.
- Thì ra là thế.
Thương Lưu Ngư ôn nhu nói,
- Nghe nói Trần Huyền là Lục phẩm, hắn muốn giết ngươi thì ngươi phải làm thế nào.
- Yên tâm, con người ta trước nay mạng lớn, không chết được đâu.
Tổ An cười bảo.
Có điều trong lòng lại không lạc quan lắm, nếu là đối chiến chính diện, với thực lực hiện giờ của hắn, sau khi kích phát hiệu quả nổi điên của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, vẫn miễn cưỡng có tư cách đánh một trận với Lục phẩm;
Nhưng tên gia hỏa Trần Huyền này không ra bài theo lộ số, trực tiếp đi theo lộ tuyến nhất kích tất sát, hôm nay là vận khí tốt nhận được điểm nộ khí trước mà sinh ra cảnh giác, lần sau có còn may mắn như vậy nữa hay không thì khó nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận