Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1420: Lâu chủ U Ảnh Lâu (2)

- Thành công!
Mị Ly thấy thế hưng phấn nói, lấy nhãn lực của nàng, tự nhiên nhìn ra được lúc này thần chí của đối phương đã hoàn toàn bị khống chế.
Tổ An buông lỏng một hơi, vội vàng hỏi thăm bí mật liên quan tới người sau lưng.
Mã An có chút cứng đờ lắc đầu:
- Không phải Tề Vương, mà là chủ nhân.
- Chủ nhân của ngươi là ai?
Tổ An nhướng mày, tại sao lại xưng hô kỳ quái như thế.
- Chủ nhân là Lâu chủ U Ảnh Lâu.
Mã An bản năng đáp.
- U Ảnh Lâu!
Tổ An giật mình, hắn không phải lần đầu tiên nghe được từ này, lúc trước Kiều Tuyết Doanh cũng nhắc qua, khi đó nàng vì cứu tộc nhân cũng gia nhập U Ảnh Lâu, mình cũng giao thủ qua với thích khách U Ảnh Lâu, chỉ biết đối phương là một trong mấy tổ chức thần bí nhất trên đời.
- Lâu chủ U Ảnh Lâu là ai?
Tổ An vội vàng truy vấn.
- Ta không biết.
Đồng tử của Mã An mờ mịt vô thần.
- Lâu chủ U Ảnh Lâu từ trước tới giờ không lấy bộ mặt thật gặp người, luôn ở trong hắc ám và sương mù, trên đời không có người biết thân phận của hắn.
Tổ An nhíu mày:
- Vậy ngươi còn biết tin tức gì của hắn?
Mã An đáp:
- Ta suy đoán hắn rất có thể là người trong hoàng cung.
- Người trong hoàng cung?
Tổ An vốn chỉ hiếu kỳ U Ảnh lâu chủ thần bí là ai, nhưng không quá để ý, dù sao đối phương lại thần bí cũng chỉ là lão đại của một tổ chức sát thủ, không có ảnh hưởng quá lớn với triều đình.
Nhưng nghe đối phương rất có thể là người trong hoàng cung, hắn nhất thời rùng mình.
Phải biết những ngày này hắn một mực ra ra vào vào hoàng cung, không cảm giác được người nào có thể là Lâu chủ U Ảnh Lâu.
Càng mấu chốt là, hoàng cung là địa bàn của Hoàng Đế, Lâu chủ U Ảnh Lâu lại có thể giấu ở dưới mí mắt của Hoàng Đế?
Có thể Lâu chủ U Ảnh Lâu cũng là người của Hoàng Đế, nhưng khi đó U Ảnh Lâu tiếp nhiệm vụ ám sát ta, khi đó Hoàng Đế còn cần Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh của hắn, cho nên hai người là cùng một phương khả năng không lớn.
Như vậy chỉ có một loại khả năng khác, là Lâu chủ U Ảnh Lâu có một thân phận hợp pháp có thể ở lại hoàng cung, mới không làm Hoàng Đế hoài nghi.
Nhưng người này đến cùng là ai?
Ôn công công? Chu Tà Xích Tâm? Hoàng Hậu? Lữ công công? Quách Chí? Hay Thái Tử Phi, Bạch phi? Hoặc là cung nữ thị vệ diện mạo xấu xí nào đó?
Từng khuôn mặt xuất hiện ở trong đầu Tổ An, thậm chí ngay cả Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn cũng xuất hiện.
Tổ An lông tơ dựng đứng, biết mình cùng đại lão như vậy sống chung ở trong hoàng cung, nói không chừng đối phương còn một mực âm thầm quan sát mình, mọi cử động của mình không có giấu diếm được tai mắt hắn...
Thân phận Kim bài Thập Nhất bộc lộ chỉ là chuyện nhỏ, trước đó mình thả Kiều Tuyết Doanh, Thu Hồng Lệ, cứu Vân Gian Nguyệt, thậm chí còn cùng Hoàng Hậu ân ái, mỗi một việc đều là tội tru di cửu tộc, những thứ này bị người khác biết, như vậy sinh tử của mình không phải khống chế ở trong tay đối phương?
Cảm nhận được tâm tình của hắn chập chờn kịch liệt, Mị Ly nói:
- Ngươi không cần lo lắng như thế, trước đó ngươi và Vân Gian Nguyệt, còn có sự tình với Hoàng Hậu, xung quanh không có nhân sĩ khả nghi nhìn trộm.
Nghe nàng nói như vậy, Tổ An buông lỏng một hơi, tuy hắn một mực dùng Ngọc Tông giám thị xung quanh, nhưng nghĩ tới U Ảnh lâu chủ là lão đại của tổ chức sát thủ, nhân vật như vậy hắn không có lòng tin phát hiện đối phương.
Bây giờ Mị Ly nói như vậy, hắn mới yên tâm, dù sao tu vi kiến thức của Mị Ly không phải người bình thường có thể so sánh, Lâu chủ U Ảnh Lâu lợi hại hơn nữa, cũng không lợi hại hơn nàng lúc đỉnh phong.
Lúc này hắn cũng nghĩ đến Vân Gian Nguyệt là Đại Tông Sư, nàng không có phát hiện dị thường, tự nhiên là có thể an tâm.
Có điều hắn lại không dám chủ quan, lúc trước mình chỉ là tiểu nhân vật, có lẽ U Ảnh lâu chủ không để bụng, nhưng trong khoảng thời gian này hắn ở kinh thành phát triển, sớm đã tiến vào trong mắt các đại thế lực, U Ảnh lâu chủ khẳng định cũng bắt đầu chú ý hắn, sau này hành sự nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Ngay sau đó Tổ An lại hỏi một số tình báo liên quan tới U Ảnh Lâu, đáng tiếc Mã An biết không nhiều.
Thấy hỏi không sai biệt lắm, Tổ An hỏi câu cuối cùng:
- Lần này ngươi đến chỗ ta, có nói cho người khác không?
Đây là sự tình nhất định phải biết rõ ràng, bằng không sau khi xử lý đối phương, vạn nhất hắn sớm dự phòng, mình chẳng phải sẽ bị lộ?
Mã An giống như cái xác không hồn đáp:
- Ta không có bằng hữu gì, hơn nữa cũng không tin người khác, lại thêm lần này tới chỉ vì xác minh suy đoán, cho nên không có nói cho người khác biết. Bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, ta ở trong bút ký lưu lại một dòng hôm nay tới tìm Tổ An. Một khi ta xảy ra chuyện, người trong cung sẽ biết hung thủ là Tổ An.
Tổ An:
- ...
Thật là một lão âm bỉ, may mắn ta hỏi nhiều một câu, bằng không sẽ bị gia hỏa này hố chết.
Hắn vội vàng hỏi tung tích của bút ký, sau đó kết thúc đối phương.
Tuy Tổ An không thích giết người, nhưng đối với gia hỏa vốn dự định lấy tính mệnh của hắn, thì làm sao có thể nhân từ nương tay.
Mã An ngã ở trên mặt đất, trong quần áo bỗng nhiên lăn xuống hai cái bình sứ một đen một trắng, bình sứ màu đen dùng chữ nhỏ khắc Băng Tâm Tuyết Phách, bình sứ màu trắng thì khắc giải dược.
Tổ An cầm bình sứ màu đen, chỉ cảm thấy cách cái bình cũng rét lạnh thấu xương, Mị Ly đi qua nói:
- Đây chính là át chủ bài của Mã An, ngay cả Tông Sư cũng có thể độc ngã, chỉ không nghĩ tới ngươi đột phá Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, đã bách độc bất xâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận