Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2179: Hiểu lầm

Hơn nữa thân thể nàng như lung lay sắp đổ.
- Ngươi làm sao vậy?
Vân Gian Nguyệt nghi ngờ hỏi.
- Không sao.
Yến Tuyết Ngân hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục vẽ.
Nét bút cuối cùng rơi xuống, xung quanh vết nứt tựa hồ sinh ra từng trận ba động, giống như có thay đổi gì.
Sắc mặt Yến Tuyết Ngân tái nhợt, suy yếu nói:
- Nhanh, dùng hết toàn lực oanh kích, hiện tại hẳn có thể trực tiếp công kích nó.
Tổ An không dám do dự, lần nữa thi triển ra trường đao hỏa diễm, đồng thời còn triệu hồi Thanh Loan Kiếm Trận, một mạch đánh tới vết nứt.
Vân Gian Nguyệt cũng không dám thất lễ, vận chuyển khí lực trong khoảng thời gian này góp nhặt, vung chưởng vỗ tới.
Ngay cả Ngọc Yên La cũng tận lực thi triển công kích.
Mấy đạo quang hoa bay tới, không còn bị không gian hấp thu, mà rắn rắn chắc chắc đánh vào vết nứt.
Ầm ầm… lôi điện bạo ngược, phát ra từng đạo khí tức hủy diệt.
Những hư ảnh khủng bố ở bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng tan thành tro bụi.
Toàn bộ vết nứt giống như ánh mắt nhắm lại, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó toàn bộ mỏ quặng thanh thế to lớn, không giống như mấy lần chấn động trước, lần này rất kịch liệt.
Mặt đất run rẩy dữ dội, ngay cả đứng cũng không vững, vô số hòn đá rớt xuống, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng.
Ngọc Yên La biến sắc:
- Hỏng bét, toàn bộ mỏ quặng muốn sập.
Nàng vừa dứt lời, từng thanh âm đinh tai nhức óc từ đằng xa truyền đến.
Vân Gian Nguyệt cười khổ:
- Tựa hồ từ bên cửa động truyền đến, đã sập, chúng ta không ra được.
- Cái gì!
Sắc mặt Ngọc Yên La tái nhợt, mỏ quặng này là căn cơ của Ngọc gia, nếu thật sụp đổ mà nói, đối với Ngọc gia là tính đả kích hủy diệt.
Muốn thanh lý phế tích này, không biết phải hao phí bao nhiêu sức người sức của, mấu chốt là còn cần thời gian.
Không có tám năm mười năm, chỉ sợ không cách nào khai thác lại.
Mà bây giờ Ngọc gia gió táp bão bùng, còn có thể kiên trì đến lúc đó sao?
Tổ An nhanh chóng nói:
- Chúng ta phải mau chóng tìm chỗ an toàn, đừng có bị chôn sống ở chỗ này.
Khắp nơi đều có đá vụn rơi xuống, hiển nhiên nơi này sẽ không kiên trì được bao lâu.
- Đi bên này!
Ngọc Yên La vội vàng thu lại tâm tình, quen thuộc mỏ quặng này nhất không ai qua được nàng.
Tổ An theo nàng chạy về phía trước một hồi, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, quay đầu lại, phát hiện Yến Tuyết Ngân không động, ngược lại lung la lung lay, sau đó trực tiếp ngã quỵ xuống.
Tổ An giật mình, trực tiếp triệu hoán Đại Phong thuấn di đi tới bên người nàng:
- Ngươi làm sao vậy?
Yến Tuyết Ngân hơi mở mắt, thấy rõ là hắn, có chút xấu hổ đẩy hắn:
- Ta không sao, mau buông ta ra!
- Đứng cũng không vững, còn nói không có việc gì.
Tổ An tự nhiên không có khả năng ơbuông tay, bế lấy nàng vội vàng chạy theo Ngọc Yên La, một đường né tránh đất đá rơi xuống, nhiều lần đều lướt qua góc áo hai người rơi xuống, nếu lại chậm một chút xíu, chỉ sợ đã bị chôn vùi dưới đất.
Yến Tuyết Ngân ngửa đầu nhìn nam tử ôm lấy mình, nhìn hắn chật vật tránh né, đột nhiên nàng có chút thất thần.
Nàng tu vi cái thế, bình thường đều là nàng bảo hộ người khác, chưa từng cần người khác tới bảo hộ nàng.
Bây giờ lần thứ nhất được người bảo hộ, còn là một nam tử, loại cảm giác kia thật rất kỳ diệu.
Nghĩ đi nghĩ lại gương mặt nàng ửng đỏ, mất tự nhiên quay mặt qua một bên, không dám nhìn hắn.
Mấy người một đường chạy ra hơn mười dặm, biên độ lay động của hầm mỏ mới dần dần yếu bớt.
Nhìn hang động đằng sau đã bị đất đá vùi lấp, mọi người lòng còn sợ hãi, nếu chậm một chút nữa, chỉ sợ bọn họ đã bị chôn sống.
Nếu ở thời kỳ đỉnh phong, có lẽ hai người Vân Gian Nguyệt còn sống được, nhưng tình huống bây giờ, một khi bị chôn chỉ có đường chết.
- Băng Thạch Nữ, sao ngươi mảnh mai như thế?
Vân Gian Nguyệt thấy đường lui đã hoàn toàn phong kín, không biết còn có thể trở về mặt đất lần nữa hay không, tâm tình tự nhiên không tốt.
Yến Tuyết Ngân đang muốn trả lời, ai biết miệng vừa mở, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Vân Gian Nguyệt đang cười trên nỗi đau của người khác, bất quá chú ý tới trong máu màu đen, không khỏi biến sắc:
- Ngươi trúng độc?
- Một chút độc nhỏ, không có gì đáng ngại...
Yến Tuyết Ngân còn chưa nói xong, Vân Gian Nguyệt đã tóm lấy cổ tay nàng.
Nếu như bình thường, Yến Tuyết Ngân quả quyết sẽ không để cho đối thủ của mình bắt lấy mạch môn, nhưng hôm nay người yếu vô lực, căn bản không thể kháng cự.
Vân Gian Nguyệt điều tra một phen, sắc mặt nhất thời trầm xuống:
- Không có gì đáng ngại, ngươi đã hơn nửa người bước vào Quỷ Môn Quan rồi biết không!
Tổ An và Ngọc Yên La giật mình:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lúc này Tổ An cảm thấy tay ẩm ướt, vội vàng nâng đỡ Yến Tuyết Ngân dậy, dò tay ra xem xét, trên tay đầy máu, bên trong còn phản xạ ra quang mang đen nhánh quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận