Lục Địa Kiện Tiên

Chương 3997: Nhân Ngư Vương Hậu (3)

Chương 3997: Nhân Ngư Vương Hậu (3)Chương 3997: Nhân Ngư Vương Hậu (3)
Nhân Ngư Vương Hậu:
- Thẳng đến về sau những Tuần Hải Dạ Xoa kia tới tìm ngươi, bộ dạng khẩn trương của ngươi làm ta hoài nghi. Tổ An cười cười.
- Bất quá vũ khí của ngươi là cây kim, ta chưa nghe qua Nhân Ngư Vương Hậu sử dụng vũ khí này, cho nên mới suy đoán ngươi là Bức Phần tộc.
Nhân Ngư Vương Hậu: - Đương nhiên, chủ yếu nhất là, ta không cho rằng Nhân Ngư Vương Hậu sẽ chủ động chui vào trong ngực nam nhần khác.
Nói tới chuyện này, thần sắc Tổ An cổ quái, nếu để Long Vương biết mình chiếm tiện nghi của vợ hắn, sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa chỗ Thương Lưu Ngư nên giải thích như thế nào, nàng sẽ tin tưởng ta vô tội.
- Ngươi còn nói!
Nhân Ngư Vương Hậu xấu hổ giận dữ, vô ý thức vung nắm đấm muốn nện ngực hắn, bất quá giơ lên một nửa mới ý thức được động tác này quá thân mật, vội vàng thu tay về. Tổ An ho nhẹ:
- Cái này không trách được ta, thẳng đến vừa rồi những Tuần Hải Dạ Xoa kia tìm tới ngươi, ngươi lại có thương tích trong người, kỹ năng chiến đấu rất cao, chỉ có hoàng tộc Hải tộc mới biết, ta lại không đoán ra thì quá ngu ngốc.
Thương Hồng Ngư hít sâu một hơi, lúc này mới thoáng bình phục tâm tình:
- Vậy ngươi là ai? Sau đó bổ sung một câu:
- Đừng nói cái gì bèo nước gặp nhau, tu vi của ngươi như vậy, ở Nhân tộc không có khả năng bừa bãi vô danh, tất nhiên là đại nhân vật.
Nói xong không khỏi nhíu mày:
- Hiện tại Nhân tộc thật hưng thịnh, lại có cao thủ hàng đầu như vậy.
Tổ An xấu hổ:
- Thực ra hai ta cũng coi như có chút ngọn nguồn... Thương Hồng Ngư nhíu mày: - Ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của ta?
- Cũng không phải...
Tổ An bất đắc dĩ, đành phải nói cho nàng biết thân phận của mình.
Thương Hồng Ngư khiếp sợ nhìn hắn:
- Không có khả năng, trước kia ta gặp qua bức họa của Tổ An...
- Nói đến trước kia ta cũng gặp qua bức họa của ngươi, không phải như vừa rồi nha. Tổ An bất đắc dĩ, đành phải gỡ xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra bộ dáng vốn có.
- Ta chỉ không muốn lộ hình dáng cho người ngoài biết mà thôi.
Thấy rõ bộ dáng của hắn, Thương Hồng Ngư khẽ nhấếch môi đỏ, cách một hồi ánh mắt mới phức tạp thở dài.
- Nguyên lai thật là ngươi, cũng tốt, chí ít không có bị ngoại nhân chiếm tiện nghi. Tổ An giật mình, lời này sao nghe giống như phù sa không chảy ruộng người ngoài vậy.
- Trước đó có chỗ đắc tội, mong nương nương chớ trách.
Tổ An tập trung ý chí, nhìn nàng thi lề.
Thương Hồng Ngư hé miệng cười duyên:
- Trước ngạo mạn sau cung kính, là lo lắng ta tìm Lưu Ngư cáo trạng ngươi chiếm tiện nghi của ta?
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Nương nương nói giỡn, muốn đến ngươi cũng không muốn những sự tình vừa rồi bị Long Vương biết.
Lời vừa nói ra, hai người đầu giật mình, Tổ An cảm thấy lời này của mình nghe là lạ, phảng phất như đến từ Nhật Bản.
Thương Hồng Ngư thì tỉnh thần chán nản, bỗng nhiên sâu kín thở dài.
Nghĩ đến lệnh truy nã của nàng, Tổ An nhịn không được hỏi thăm:
- Đúng rồi, đến cùng xảy ra chuyện gì? vì sao ngươi phải chạy trốn, tại sao Long Vương lại truy nã ngươi?
- Việc này nói rất dài dòng. Thương Hồng Ngư nhìn nơi xa, bên kia có không ít người đang chạy tới, hiển nhiên vừa rồi chiến đấu kinh động người bên tửu lâu, nên tới xem xét.
- Ngươi đi theo ta.
Thương Hồng Ngư trực tiếp nắm lẫy tay Tổ An chạy ổi. Chạy một đoạn đường, Tổ An rốt cục nhịn không được nói: - Nương nương, hiện tại không trách ta chiếm tiện nghỉ của ngươi chứ?
Thương Hồng Ngư xì một cái: - Ngươi và tiểu muội là... hảo bằng hữu, tự nhiên cũng là bằng hữu của ta, giữa tỷ đệ nắm tay lại thế nào?
Tổ An sững sờ, nói đến xác thực có mấy phần đạo lý, là mình tâm không thuần, mới có thể suy nghĩ lung tung.
- Không bằng ngươi chỉ phương hướng, nên đi bên nào.
Tổ An phát giác nàng có thương tích trong người, chạy không tính nhanh, mà trong những tửu khách kia không thiếu cao thủ, nếu không cách nào hất ra sẽ rất phiền phức.
- Bên kia, dưới vách núi có sơn động...
Thương Hồng Ngư vừa nói một nửa, bỗng nhiên cảm giác mình bay lên, không khỏi kinh hô.
Nguyên lai lúc này Tổ An ôm lấy eo nàng phi hành.
Cảm nhận được cánh tay đối phương truyền đến nhiệt ý, Thương Hồng Ngư há hốc mồm, muốn nói gì, cuối cùng vân không nói.
Vừa rồi mình mới nói giữa tỷ đệ nắm tay rất bình thường, kết quả bây giờ lại đổi ý, tựa hồ sẽ khiến cho mọi người lúng túng hơn.
Tốc độ của Tổ An nhanh bực nào, cơ hồ chớp mắt đã hất ra những tửu khách kia, một đường dựa theo Thương Hồng Ngư chỉ điểm, rất mau đã đến sơn động trên vách đá.
Đây là sào huyệt của một loại phi cầm to lớn nào đó vứt bỏ, bạch cốt bên trong bị nàng thu thập qua một bên, đoán chừng sợ ném ra ngoài sẽ bị người phát hiện dấu vết để lại.
Động huyệt như vậy vốn nên tanh hôi mới đúng, không biết Thương Hồng Ngư dùng biện pháp gì, bây giờ trong không khí không có chút mùi vị khác thường nào, ngược lại có mùi thơm nhấp nhô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận