Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2613: Lấy oán báo ân (2)

- Bất quá cấp bậc của ta quá thấp, căn bản vô duyên nhìn thấy Thiên Đế. Ta đã từng hiếu kỳ hỏi sư phụ về sự tình Thiên Đế, bất quá khi đó hắn rất giận.
Bàng Mộng thở dài.
- Nghĩ đến hắn tự tay giết chết con nối dõi của ân nhân mình, tâm lý rất khó chịu, từ đó về sau, người bên cạnh sư phụ đều biết đây là cấm kỵ, nên không ai dám hỏi nữa.
- Người bên cạnh sư phụ ngươi, trừ ngươi còn có ai?
Yến Tuyết Ngân chú ý tới hắn dùng từ, hiếu kỳ hỏi.
Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ánh mắt Bàng Mộng lộ ra vẻ kinh diễm, bất quá vội vàng cúi đầu xuống đáp:
- Xưa nay sư phụ độc lai độc vãng, đại anh hùng luôn cô độc, may mắn còn có sư nương bồi tiếp hắn.
- Sư nương?
Mấy người khẽ giật mình.
- Sư nương là Thánh Nữ của Thường thị nhất tộc, dung nhan cực đẹp... Khụ khụ, nghe nói mới đầu bọn họ là không đánh nhau thì không quen biết, về sau tích lũy tháng ngày ở chung, dần dần sinh ra tình cảm, cuối cùng thì tiến tới hôn nhân, cực kì ân ái.
- Nhưng ta xem cảm tình của bọn hắn chưa chắc tốt như vậy.
Vân Gian Nguyệt hừ lạnh.
- Hằng Nga cuối cùng vẫn một thân một mình ăn linh dược bay lên trời, bỏ lại Nghệ, từ đây thiên nhân lưỡng cách.
Nghe đến đó, Bàng Mộng biến sắc, bất quá cuối cùng không có phản bác:
- Cái này không trách được nàng, dụ hoặc thành Tiên không có mấy người chống cự được.
Ngọc Yên La ẩn ý đưa tình nhìn Tổ An, nghĩ thầm ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Yến Tuyết Ngân cũng bản năng nhìn Tổ An, thấy thần sắc của Ngọc Yên La, nàng giống như điện giật thu hồi ánh mắt, mình rốt cuộc làm sao vậy, suy nghĩ lung tung cái gì.
Vân Gian Nguyệt cũng vô ý thức cảm thấy mình không làm được loại sự tình này, bất quá nghĩ lại, ta không có người yêu, quan tâm những thứ này làm gì.
Tiếp xuống Tổ An lại hỏi một số sự tình liên quan tới Nghệ, có điều hắn phát hiện Bàng Mộng trừ hiểu sự tình của sư phụ và sư nương, cái khác lại biết không nhiều lắm.
Tựa hồ cảm giác được hắn bất mãn, Bàng Mộng áy náy nói:
- Chủ yếu là ta theo sư phụ thời gian không dài, hắn lại trầm mặc ít nói, ngày bình thường bốn chỗ bôn ba, khắp nơi vì dân trừ hại, cơ hồ không có ngày nào rảnh rỗi, về sau ta lại bị Ma khí của Phong Hi cảm nhiễm, thì càng không rõ ràng.
Thấy hắn nên nói đã nói không sai biệt lắm, lại thêm năm đó hắn cũng bởi vì trừ hại cho dân mới nhập ma, bây giờ đã khôi phục bình thường, tự nhiên không cần thiết đuổi tận giết tuyệt.
Sau đó đám người Tổ An thả hắn ra đại trận, Tổ An hỏi:
- Sau này ngươi có tính toán gì không?
- Ta cũng không biết, phiến thiên địa này không giống trong trí nhớ của ta, hơn nữa ta cũng không biết trạng thái hiện tại còn có thể sống bao lâu.
Ngữ khí của Bàng Mộng có chút ảm đạm.
Tổ An trầm mặc, dù sao hắn không phải Tiên Nhân, cũng chưa từng ăn Bất Tử Dược, có thể sống đến bây giờ, chỉ sợ là dựa vào Ma khí của Phong Hi, bây giờ Ma khí bị bọn họ đánh tan, chỉ sợ hắn cũng không còn sống lâu nữa.
- Có phải mấy vị còn muốn đi lên phía trước không, phía trước là Động Đình Chiểu Trạch, địa bàn của Tu Xà, gia hỏa này hung hãn không gì sánh được, lại có kịch độc, các ngươi phải cẩn thận.
Sau đó Bàng Mộng đại khái miêu tả đặc điểm của Tu Xà một chút.
Mấy người cám ơn tách ra, Tổ An cảm thán nói:
- Lần này coi như thuận lợi, hi vọng Tu Xà không quá khó đối phó.
Yến Tuyết Ngân nhìn Ngọc Yên La:
- Nếu là Xà tộc, Ngọc muội muội hẳn có thể câu thông.
Ngọc Yên La đỏ mặt:
- Ta hết sức thử một chút.
Tổ An tò mò nhìn về phía Vân Gian Nguyệt:
- Vân tỷ tỷ làm sao vậy, vì sao không nói một lời?
- Ta không thích người kia, ánh mắt hắn nhìn ta không đúng, ta luôn cảm thấy hắn tâm thuật bất chính.
Vân Gian Nguyệt nói.
Thần sắc Yến Tuyết Ngân cổ quái:
- Ngươi vừa rồi như thế... Như thế... ai nhìn ngươi ánh mắt có thể đúng? Ngay cả Tổ An cũng...
Lúc này trong đầu mấy người bỗng nhiên vang lên một thanh âm mơ mơ hồ hồ:
- Cẩn thận!
Mấy người báo động tăng vọt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bàng Mộng giương cung lắp tên nhắm bọn họ, thấy bị phát hiện, hắn trực tiếp buông dây cung, từng mũi tên bắn nhanh tới, mỗi một mũi tên đều như sao băng, trong nháy mắt đến trước mặt mọi người.
Cảm nhận được tốc độ và khí tức khủng bố của mũi tên, mấy người đại khái có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của Kim Ô năm đó.
Tài bắn cung của Bàng Mộng quả nhiên không hổ là được Nghệ chân truyền!
Đám người Tổ An phản ứng cũng nhanh, trong nháy mắt mỗi người tránh ra mũi tên phóng tới, thời điểm chuẩn bị phản kích, lại ngạc nhiên phát hiện những mũi tên kia vậy lại rẽ ngoặt, lượn quanh một vòng tròn, lần nữa bắn nhanh đến mấy người.
- Tia hồng ngoại chỉ đường?
Tổ An nghẹn họng nhìn trân trối, có điều hắn đã không rảnh cảm thán, bởi vì không ngờ những cung tiễn này thần kỳ, chúng nữ đang muốn phản kích, cho nên lúc này đã không kịp tránh né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận