Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1330: Vương bà bán dưa

Mộ Dung Lạc hừ một tiếng, đang muốn nói cái gì, lúc này bên cạnh truyền tới thanh âm lạnh lẽo:
- Đang trực lại bỏ rơi nhiệm vụ, có biết đây là tội gì không?
- Ngươi là cái thá gì?
Mộ Dung Lạc giận, ở cửa thành này hắn là lão đại, lại thêm lưng tựa Mộ Dung thế gia, hắn hoàn toàn có thể đi ngang.
Bây giờ hắn đang lo không có cách nào biểu hiện ở trước mặt nữ thần, lại có tôm tép nhãi nhép đi ra, vừa vặn nhờ vào đó đùa giỡn uy phong.
Bất quá khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy phục sức của đám người kia, thì xém chút tè ra quần.
Tú Y Sứ Giả!
Từ nhỏ sinh trưởng ở kinh thành, tự nhiên biết Tú Y Sứ Giả là khái niệm gì.
Huống chi lần này dẫn đầu còn là Kim bài Tú Y Sứ Giả!
Tổ An cười lạnh:
- Tú Y Sứ Giả thay Thiên Tử làm việc, kết quả bị ngươi cho rằng là cái thá gì? Xem thường hoàng thượng, đại tội bất kính, người đâu, bắt lại cho ta!
Con ruồi này dám tiếp cận Sở Sơ Nhan, đương nhiên phải cho hắn cái giáo huấn.
Mộ Dung Lạc biến sắc, vội vàng nói:
- Ngươi đừng có nói lung tung, ta không phải ý tứ kia.
Mộ Dung Thanh Hà lo lắng, vội vàng nhảy ra bảo vệ đường huynh:
- Vị đại nhân này nói quá lời, hắn không biết là các ngươi đến, không phải có ý mạo phạm, tiểu muội ở nơi này xin lỗi các vị.
Rất nhiều chuyện nam nhân không tiện làm, nữ nhân đi ra hòa hoãn không khí hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Nàng tự nhiên không thể để đối phương chụp cái mũ đại bất kính, bởi vì cái này không chỉ là sự tình của Mộ Dung Lạc, mà còn quan hệ đến an nguy của cả gia tộc.
Tổ An hừ lạnh:
- Vừa rồi hắn nói, tất cả mọi người đều nghe thấy, cũng không phải ta oan uổng hắn, các ngươi có nghe được không?
Những Tú Y Sứ Giả kia cũng không phải ngốc, biết lãnh đạo và người kia không hợp, lúc này sao có thể nhảy ra phản bác, ào ào gật đầu phụ họa.
Sắc mặt của Mộ Dung Lạc lúc trắng lúc xanh, ngày bình thường đều là hắn dựa thế đè người, ai ngờ tới hôm nay phong thủy luân chuyển bị người khác đè.
Tuy biết đối phương là mượn đề tài để nói chuyện, nhưng thân phận của đối phương thực quá đặc thù, hắn không có biện pháp gì.
Mộ Dung Thanh Hà kéo ống tay áo của Sở Ấu Chiêu và Sở Sơ Nhan xin giúp đỡ.
“Người yêu” nhờ vả, Sở Ấu Chiêu đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, nàng đi ra nói:
- Vị đại nhân này, lần này là Mộ Dung tiểu thư đến Tần gia mời chúng ta đi chơi, thuận tiện đi ngang qua nơi này dừng lại một hồi, mới tạo thành quấy nhiễu cho Mộ Dung công tử, mong đại nhân thứ lỗi.
Tổ An nghĩ thầm em vợ rất thông minh, không dây dưa sự tình bất kính, dù sao cái kia vốn chỉ là mượn đề tài để nói chuyện, mà tập trung giải vây sự tình hắn bỏ rơi nhiệm vụ, đồng thời chỉ ra gia thế của mấy người, ở trong kinh thành này, bất kể là ai, biết Tần gia và Mộ Dung gia đều sẽ cho chút mặt mũi.
Đáng tiếc Tổ An lại không nể tình:
- Bản quan xưa nay theo lẽ công bằng chấp pháp, không cần nhìn mặt mũi người nào, ngươi kéo Tần gia và Mộ Dung gia ra cũng vô dụng.
Lúc này ngay cả Sở Ấu Chiêu cũng giận, không phải bởi vì Mộ Dung Lạc, mà vì đối phương xem thường Tần gia có chút khó chịu.
Nhìn hệ thống lục tục ngo ngoe thu được điểm nộ khí của huynh muội Mộ Dung Lạc và Sở Ấu Chiêu, sắc mặt của Tổ An không có chút ba động nào, hắn không có hảo cảm gì với hai nhà này.
Lúc này Sở Sơ Nhan mở miệng:
- Vị đại nhân này, lần này đến đây chắc là có chính sự bận rộn, không biết đến cùng là có chuyện gì? Mọi người xem có thể cùng một chỗ giúp đỡ giải quyết không.
Mị Ly khẽ cười:
- Lão bà của ngươi rất thông minh, thoáng cái đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề.
Trong lòng Tổ An thầm nói, nữ nhân của ta đương nhiên thông minh.
Sau đó tằng hắng một cái, nhìn về phía Sở Sơ Nhan:
- Vị này là Sở gia Đại tiểu thư?
Lúc này đến phiên Sở Sơ Nhan giật mình:
- Không sai, tại sao ngươi lại nhận biết ta?
- Ngươi là thê tử của Thái Tử Trung Thứ Tử Tổ đại nhân, ta làm sao có thể không biết?
Tổ An mặt không đỏ, tim không loạn khen mình.
- Tổ đại nhân nghĩa bạc vân thiên, làm người lại nhiệt tình vì lợi ích chung, anh tuấn tiêu sái...
Mị Ly ở một bên chuẩn bị xem kịch vui nhất thời trợn mắt hốc mồm, mình đánh giá quá thấp gia hỏa này vô sỉ rồi.
Ngay cả Sở Sơ Nhan cũng nghe đến mặt đỏ tới mang tai, không nghĩ tới phu quân của mình ở trong cung được người yêu mến như thế.
Tổ An ho nhẹ một tiếng, rốt cục dừng lại nói khoác:
- Bản quan đã từng nhận ân tình của Tổ đại nhân, hôm nay nể mặt Tổ phu nhân mở ra một con đường, bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Đang trực bỏ rơi nhiệm vụ, lại thêm ngôn ngữ bất kính, phạt đáng 20 trượng!
- Vâng!
Đám Tú Y Sứ Giả bước nhanh đến, trực tiếp đè Mộ Dung Lạc xuống đất.
Tuy tu vi của Mộ Dung Lạc không tệ, nhưng ở đâu là đối thủ của Tú Y Sứ Giả, thoáng cái đã bị đè xuống đất.
- Các ngươi không thể đánh ta, cha ta... A!
Lời còn chưa nói hết đã hóa thành tiếng kêu thảm, nguyên lai đám Tú Y Sứ Giả đã ra tay.
Tuy đám người Mộ Dung Thanh Hà không đành lòng, nhưng nếu sự kiện này có thể kết thúc như vậy cũng không tính quá kém, dù sao chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Mộ Dung Lạc lại là cao thủ Lục phẩm, ăn một trận đòn vẫn gánh vác được.
Đáng tiếc các nàng làm sao biết thủ đoạn của Tú Y Sứ Giả, những người kia biết tâm tư của cấp trên, trong tay đều dùng xảo kình, tuy trên mặt nổi chỉ đánh 20 trượng, nhưng sau khi về nhà, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng mới lành.
Nghe Mộ Dung Lạc kêu rên, Tổ An dù bận vẫn ung dung tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó gọi phụ tá của Mộ Dung Lạc tới, hỏi thăm hắn sự tình liên quan tới Âu Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận