Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4006: Một mặt không muốn ngườ... _

Chương 4006: Một mặt không muốn ngườ... _Chương 4006: Một mặt không muốn ngườ... _
Tổ An bất đắc dĩ:
- Vậy thời gian trước đó ngươi làm sao qua, ta nhìn ngươi giả trang rất vui vẻ nha. Thương Hồng Ngư trợn mắt: - Đó là vì không có cách nào, lúc ấy tính mạng nguy hiểm, ta còn mang theo bí mật của Long Vương giả, không thể chết được, hiện tại có ngươi, ta tự nhiên không muốn ủy khuất nữa.
Tổ An:
- ???
Hoàn toàn không hiểu đây là cái logic gì. Bất quá lần trước nàng lộ mặt ở chỗ này, lần nữa lấy hình tượng kia đi xác thực không ổn, nghĩ tới đây, hắn lấy ra một mặt nạ đưa cho nàng:
- Vậy ngươi đeo cái này đi, tuy không dễ nhìn, nhưng không tính xấu.
Mặc kệ dung mạo xinh đẹp hay xấu xí đều dễ dàng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người qua đường, mà mặt nạ này có thể để ngươi biến thành người bình thường nhất, phổ thông đến người ta liếc mắt nhìn liần quên.
Đây là chiến lợi phẩm trước kia ở Minh Nguyệt thành thu được, những năm này xác thực giúp hắn không ít, nói đến còn phải cảm tạ đạo tặc Hắc Phong Trại kia, họ Trần hay họ gì ấy nhỉ, được rồi, không trọng yếu.
Thương Hồng Ngư tiếp nhận: - A, mặt nạ này có chút ý tứ, hôm qua ngươi mang cái này đúng không?
Nàng dán mặt nạ lên mặt, rất nhanh dung mạo sáng rực rỡ biến thành bình thường, sau đó nàng cười nhìn Tổ An:
- Mặt nạ này có phải ngươi từng dùng qua hay không, như vậy có tính chúng ta gián tiếp hôn môi hay không?
Tổ An:
- ???
Vì sao hắn luôn có một loại cảm giác bị đùa giỡn, tựa hồ đối phương làm không biết mệt, nhưng nàng là tỷ tỷ của Thương Lưu Ngư, chỉ có thể tùy nàng chơi.
- Ai nha, chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy.
Thương Hồng Ngư đeo mặt nạ xong, ở trước người hắn đi một vòng.
- Thế nào, lần này ta hóa trang được chứ.
- Y phục cũng cần đổi, khuôn mặt bình thường, y phục xinh đẹp như thế, rõ ràng không hợp nhau.
Tổ An nhìn nàng nói.
- Ta coi như ngươi đang khen ta.
Thương Hồng Ngư lại quay một vòng, y phục màu đỏ trên người mờ đi, biến thành một bộ y phục mộc mạc.
- Hiện tại như thế nào?
Tổ An hơi kinh ngạc:
- Ngươi làm sao biến ra y phục, làm sao quay một cái liên thành y phục khác?
- Đây là pháp bảo của ta, có thể tùy tâm sở dục biến hóa các loại y phục, bằng không ngươi cho rằng ta làm sao tránh thoát truy sát? Thương Hồng Ngư có chút đắc ý.
- Y phục này các ngươi, có thể cho ta một bộ không, ta có thể cầm pháp bảo khác đổi. Tổ An suy nghĩ Tủ Quần Áo Phẩm Như của mình vừa vặn thiếu y phục, thu thập nhiều mấy món sẽ rất hữu dụng. Ai biết Thương Hồng Ngư nghe vậy gương mặt ửng đỏ: - Cái này không thể cho ngươi, bằng không ta sẽ trần truồng.
Tổ An:
- ???
Nhìn ánh mắt khó hiểu của hắn, Thương Hồng Ngư cười khanh khách:
- Ngốc đệ đệ, y phục kia của ta là lân phiến Mỹ Nhân Ngư luyện chế thành, tuy có thể biến thành các loại y phục, nhưng xét đến cùng chỉ là một kiện duy nhất, tặng cho ngươi ta chẳng phải trần truồng. Tổ An xấu hổ:
- Xin lỗi, trước đó không biết, thật đường đột.
- Không có gì, ngươi lại không phải cố ý.
Thương Hồng Ngư tiến đến trước mặt hắn, con ngươi sáng ngời hiếu kỳ.
- Ngươi không phải lão thủ vượt qua vạn bụi hoa sao, sao càng xem càng giống tiểu xử nam ngây thơ?
Tổ An: - Được rồi không đùa ngươi, ngươi cảm thấy hiện tại ta còn có cái gì cần cải tiến không?
Thương Hồng Ngư nghiêm mặt hỏi thăm, lần này đi Long Cung, nàng cũng không muốn trên đường xảy ra chuyện rắc rối gì.
Tổ An nhìn toàn thân nàng, sau cùng ánh mắt rơi vào eo mông kinh người kia:
- Tư thế này cũng cần ẩn tàng, bằng không khó tránh khỏi gặp được loại chuyện như lần trước. Nghĩ đến tao ngộ ở trong tửu lâu trước đó, Thương Hồng Ngư không nhịn được nghiến răng nghiến lợi:
- Hải Ngưu kia thật đáng giận, nếu là ngày trước, ta sẽ để hắn hối hận vì đi đến thế giới này.
- Thế nhân đầu nói Vương Hậu dịu dàng hiền thục, hiện tại xem ra chưa chắc như thế. Tổ An cười nói.
- Nếu là nguyên nhân khác thì thôi, người không biết không trách, nhưng gia hỏa kia thực quá hạ lưu buồn nôn, không đáng đồng tình. Thương Hồng Ngư trợn mắt. - Lại nói, thế nhân đầu nói ngươi đi đến chỗ nào ngủ chỗ đó, những nữ hiệp giang hồ, hào môn quý nữ của Nhân tộc Yêu tộc đầu bị ngươi ngủ khắp, chẳng lẽ cũng là thật. Trước đó ở trong tửu lâu, nàng cũng nghe những tửu khách nhàm chán kia nói chuyện liên quan tới Nhiếp Chính Vương, hiện tại nhớ lại không khỏi muốn cười.
Tổ An không còn gì để nói, không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này Thương Hồng Ngư mở miệng, ngữ khí có chút buồn rầu:
- Vấn đề dáng người không phải ta không muốn thay đổi, mà là dáng người vốn như thế, không có cách nào thay đổi nha, ta cũng không biết những thuật biến hóa kia, bằng không trước đó sẽ không lưu lại sơ hở.
- Như vậy sao.
Tổ An trầm tư một lát, bỗng nhiên từ trong Lưu Ly Bảo Châu lẫy ra hai cái màn thầu, nhét vào trong vạt áo, như vậy eo nhỏ lập tức biến thành cồng kềnh, lúc này hắn mới gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận