Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4171: Hôm qua lại xuất hiện

Chương 4171: Hôm qua lại xuất hiệnChương 4171: Hôm qua lại xuất hiện
Nói xong hắn nhanh chóng thi pháp giải cứu Sở Sơ Nhan ra U Minh Địa Phủ, coi như phải tốn chút điểm công đức lại tính là gì, hiện tại hắn có 10 tỷ, làm sao cũng đầy đủ... Bỗng nhiên thần sắc hắn cứng đờ, ngạc nhiên phát hiện mình lại không cách nào cứu Sở Sơ Nhan.
Lúc trước thu hoạch U Minh Sinh Tử Đại Điển, hắn biết thân là U Minh Đại Đế, có thể để tuyệt đại đối số vong hồn ở trong U Minh Địa Phủ giành lấy cuộc sống mới, trừ số ít tình huống.
Mà nàng, thuộc về loại số ít tình huống đặc biệt kia! Lúc này trạng thái của đối phương không sống không chết, lại bởi vì thệ ước ngàn năm dưới Nại Hà Kiều vây khốn, căn bản không có cách rời đi...
Nhìn nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, Sở Sơ Nhan tựa hồ sớm đoán được, ngược lại an ỦI:
- A Tổ, hiện tại trạng thái của ta có chút đặc thù, thân thể ta đã tiêu tán, bất quá được Tịnh Thế Băng Liên Ý Cảnh che chở, chỉ cần chút thời gian, thân thể sẽ ngưng tụ lần nữa, ta mới có thể sống lại. Thanh âm của Tổ An có chút run rấy:
- Ngươi nói cách chút thời gian là bao lâu?
Sở Sơ Nhan há miệng, cuối cùng không trả lời thăng:
- Cần thời gian lâu hơn ở dưới Nại Hà Kiều một chút.
Trong lòng Tổ An rét lạnh, dựa theo pháp tắc của Nại Hà Kiều, không uống canh Mạnh Bà tẩy đi trí nhớ kiếp trước, nhất định phải ở dưới Nại Hà Kiều ngàn năm.
Còn lâu hơn ngàn năm, nghĩ đến trước đó biết được một số tin tức, chỉ sợ cần trên vạn năm...
Cảm nhận được tâm tình của hắn sa sút, Sở Sơ Nhan an ủi: - Không có việc gì, hiện tại ngươi đã thành U Minh chí tôn, về sau có thể thường xuyên đến thăm ta, như thế ta sẽ không cô đơn.
Trong giọng nói của nàng tràn ngập ý mừng rỡ, trước lúc này, nàng cho rằng mình sẽ cô độc hàng ngàn hàng vạn năm, dù lại ưa thích an tính, cũng sẽ cô đơn.
Thậm chí có lúc nghĩ đến nhìn thấy Tổ An, cũng không thể giao lưu với đối phương, đối phương cũng
Nhưng hôm nay Tổ An thành U Minh Đại Đế, tùy thời có thể đến bên người làm bạn, nàng không vui sao được?
Tổ An lần nữa ôm nàng vào trong ngực:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm biện pháp cứu ngươi, để ngươi sớm đi ra.
- Ân, ta tin tưởng ngươi.
Trên mặt Sở Sơ Nhan hiện lên nụ cười hạnh phúc, những năm này nàng tận mắt chứng kiến người yêu hoàn thành rất nhiều sự tình khó tin, bây giờ thậm chí còn trở thành U Minh Đại Đế, hết thảy đầu phảng phất như ở trong mộng.
Tổ An ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ thân thể rét lạnh, trong lòng dâng lên nhu tình vô hạn:
- Về sau ta đến Bạch Ngọc Kinh tìm ngươi, Yến... sư phụ ngươi nói ngươi vào bí cảnh tu luyện, sau đó ở trong bí cảnh ly kỳ mất tích, có phải ngươi đến thời không khác không?
- Không nghĩ tới ngươi đầu biết.
Sở Sơ Nhan kinh ngạc. - Xác thực như thế, lúc đó ta ở trong bí cảnh của Bạch Ngọc Kinh tu luyện, bỗng nhiên tảng đá ở trên đỉnh núi xuất hiện dị động, toàn bộ bí cảnh không ổn định, vốn ta muốn đi xem chuyện gì xảy ra, kết quả vừa tiếp cận hòn đá kia, liên bị hút vào, chờ lấy lại tinh thần, đã xuất hiện ở trong thời không lạ lẫm, còn gặp phải một số sự tình đặc biệt. Nói xong nàng nhìn về phía Tổ An, muốn nói lại thôi.
- Những chuyện kia không thể nói?
Tổ An quan tâm hỏi thăm. Sở Sơ Nhan gật đầu, ân một tiếng:
- Rất nhiều chuyện đầu cần ngươi tự mình trải qua, nếu ta nói sẽ chỉ hại ngươi.
- Vậy không cần nói, nghĩ đến gia hỏa như ta, mặc kệ tới chỗ nào cũng sống rất tốt. Tổ An vuốt ve vòng eo tỉnh tế của nàng, không muốn nàng khó xử, hơn nữa có lúc biết quá nhiều, ngược lại dễ dàng lo được lo mất, còn không bằng cái gì cũng không biết, không phục liền đánh!
- Ấn. Sở Sơ Nhan mềm mại nằm ở trong ngực hắn.
- Thực ra trước kia ta còn có chút thất lạc, luôn cảm thấy ngươi và Mạn Mạn hoặc nữ tử khác trải qua rất nhiều chuyện, ngược lại ta ở cùng với ngươi thời gian quá ngắn, trong lòng tiếc nuối, chỉ bất quá bây giờ ta không nghĩ những thứ này nữa, ta và ngươi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.
Tổ An biết nàng nói có thể là sự tình trong thời không kia, vì an nguy của nàng, nên không có hỏi nhiều, ngược lại nói:
- Xem ra ngươi quả nhiên là Tuyết Nữ.
- Ấn.
Sở Sơ Nhan vui vẻ.
- Trong mảnh thời không kia phát sinh một ít chuyện, ta biến thành Tuyết Nữ, dần dần quên rất nhiều ký ức, thẳng đến trước đó không lâu mới nhớ lại, thật không nghĩ tới ở dưới tình huống đó gặp lại ngươi, chỉ tiếc vừa nhận nhau đã tách ra.
Trong lòng Tổ An thương tiếc, nhịn không được hôn lên môi đỏ của nàng. Thân thể Sở Sơ Nhan run lên, mới đầu còn cứng ngắc, có điều rất nhanh liền mầm mại xuống, ôn nhu đáp lại hắn. Thật lâu sau rời môi, khuôn mặt vốn có chút trắng xám của Sở Sơ Nhan ẩn ẩn hiện ra vẻ đỏ ửng:
- Không nghĩ tới thành vong hồn, tựa hồ không khác lúc còn sống quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận