Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1071: Lưu lại thủ đoạn

**Chương 1071: Lưu lại thủ đoạn**
Tổ An đi tới bên cạnh những Thủ Dương Vu Thân đang quỳ bái kia, học theo tư thế của họ nhìn về phía trước: "Bọn họ không phải đang quỳ bái pho tượng kia để cầu nguyện, mà là đang quỳ bái một người có thân phận tôn quý nào đó."
Những người khác nghe xong đều giật mình, vội vàng học theo dáng vẻ của hắn, cùng tư thế với những Thủ Dương Vu kia, nhìn về phía đài cao, sắc mặt dần dần ngưng trọng, hiển nhiên cũng tán đồng với phán đoán của hắn.
"Có thể khiến tất cả Thủ Dương Vu cung kính như thế, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay." Vu Sơn Thần Nữ trầm giọng nói, trong lòng đối với Tổ An cũng thêm một phần bội phục.
Rõ ràng là trước đó không lâu, tất cả mọi người còn không có đầu mối, vậy mà hắn có thể theo những chi tiết này suy đoán ra nhiều thông tin như vậy.
Nàng vốn là người thích yên tĩnh, nhưng nội tâm tĩnh lặng như giếng cổ nhiều năm nay, lúc này cũng nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
"Có phải là một vị Thiên Thần quyền cao chức trọng nào đó trong Thiên Đình không?" Tổ An nhìn về phía Ngô Hồi, muốn hắn suy nghĩ xem trong Thiên Đình có người nào phù hợp với những đặc điểm tương tự hay không.
Ngô Hồi giận tím mặt: "Đánh rắm, Thiên Đình làm sao có thể có loại âm mưu gia này, theo ta thấy, hơn phân nửa là người của Vu tộc, chỉ có người cùng là Vu tộc, mới có thể khiến Thủ Dương Vu thành kính như vậy."
Đến từ Ngô Hồi phẫn nộ giá trị +299 +299 +299...
Nhân Ngư Nữ Vương lên tiếng: "Vu tộc xưa nay tính tình kiệt ngao bất thuần, các bộ tộc lẫn nhau xem thường, trừ Hậu Thổ nương nương, cùng với mấy vị Tổ Vu, chỉ sợ không có ai có thể khiến tất cả Thủ Dương Vu kính phục như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng mấy người bọn họ là hắc thủ đứng sau màn sao?"
Tuy rằng nàng không phải là Vu tộc chân chính, nhưng trước đó ở Thường thị nhất tộc làm Thánh Nữ, tiếp xúc với Vu tộc càng nhiều, vô thức càng thân cận với Vu tộc, cho nên không nhịn được phản bác.
Thân thể Ngô Hồi bốc cháy hỏa diễm, hiển nhiên trong lòng phẫn nộ, nhưng lại không dám nói tiếp, dù hắn là Hỏa Chính cao quý, nhưng nếu nói xấu mấy vị tồn tại kia, hơi không chú ý sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Tổ An lại bắt đầu suy tư, chẳng lẽ thật sự là mấy vị tồn tại của Vu tộc?
Tỉ như Hậu Thổ nương nương, cũng có chút khả nghi, chính mình bởi vì nàng mà đi tới thế giới này, Nhân Ngư Nữ Vương hơn phân nửa cũng là nàng đưa tới, trước đó rõ ràng biết tình hình của Thường thị nhất tộc, lại cố tình giấu diếm.
Còn có lúc trước ở Chung Sơn giằng co cùng thiên đế Cộng Công, nghĩ đến trước đây trong bí cảnh chính mình từng thấy qua mạt đại Cộng Công bị phong ấn, không thể không nói Cộng Công này xác thực có dáng vẻ của một nhân vật phản diện tà ác.
Đương nhiên Thiên Đình bên kia cũng không phải không có người hiềm nghi...
"Tuy rằng đã thu hẹp phạm vi, nhưng trừ phi có thể tìm được manh mối sâu hơn, bằng không đối với những tồn tại cấp bậc này, bất luận chỉ trích nào cũng đều vô nghĩa." Vu Sơn Thần Nữ vừa nói vừa nhìn Tổ An, nghĩ thầm nam nhân này có thể mang đến càng nhiều kinh hỉ không?
Vân Vũ Tình sau khi trải qua sự kinh hỉ lúc gặp lại và nỗi bi thương khi nhớ lại chuyện cũ, lúc này mới nhìn rõ hai nữ nhân bên cạnh Tổ An.
"Mạn Mạn!" Nàng vừa mừng vừa sợ, tiến tới nắm lấy hai tay Vu Sơn Thần Nữ.
Đi tới thế giới xa lạ này, nàng lần lượt lạc mất hai tỷ muội quen thuộc, bây giờ gặp lại cố nhân, sao có thể không kinh hỉ.
Đồng thời trong lòng còn có chút chua xót, nữ nhân ở bên kia cũng mỹ đến không tưởng nổi, đã có Mạn Mạn ở bên cạnh, còn cho phép hắn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi sao.
Mấu chốt là mỗi lần dính vào hoa lại đều là người đẹp đến không tưởng, làm ta áp lực thật lớn.
Vu Sơn Thần Nữ xưa nay thanh lãnh, có chút không quen với sự nhiệt tình của nàng, vô thức rút tay về, lùi lại phía sau, đồng thời âm thầm suy nghĩ, xem ra hắn quả nhiên không lừa mình, bên cạnh hắn quả nhiên có một nữ tử gọi là Mạn Mạn giống hệt mình, ngay cả Vân cô nương ngẫu nhiên gặp lại này cũng sẽ nhận nhầm.
"Mạn Mạn, ngươi làm sao vậy?" Cảm nhận được sự xa cách của nàng, Vân Vũ Tình nhất thời sửng sốt.
"Nàng không phải Mạn Mạn, chỉ là dung mạo rất giống mà thôi, nàng là Vu Sơn Thần Nữ của thế giới này." Tổ An lúng túng giải thích, "Thần Nữ đừng để ý..."
Còn chưa nói xong, Vu Sơn Thần Nữ liền cười nói: "Ta làm sao có thể để ý chút chuyện nhỏ này, ngược lại là nhìn ra được vị Vân cô nương này cùng Mạn Mạn cô nương kia cảm tình rất tốt."
Nàng cũng có chút hiếu kỳ, nhiều nữ tử ưu tú như vậy đều có quan hệ với hắn, giữa các nàng lẽ nào không có khúc mắc, còn có thể thân như tỷ muội sao?
"Nguyên lai là Vu Sơn Thần Nữ..." Vân Vũ Tình vội vàng bày tỏ áy náy, đồng thời âm thầm đánh giá nàng, ánh mắt nàng nhìn về phía Tổ đại ca dường như khác thường, ta quả nhiên vẫn đánh giá thấp Tổ đại ca.
"Vị cô nương này nhìn cũng có chút quen mắt, Thương cô nương?" Vân Vũ Tình rất nhanh đưa mắt đến Nhân Ngư Nữ Vương, tuy rằng trên mặt nàng có một tầng lụa mỏng, nhưng ở gần vẫn có thể nhìn được bảy, tám phần.
"Nàng cũng chỉ là có ngoại hình giống Lưu Ngư mà thôi, nàng là Thánh Nữ Hằng Nga của Thường thị nhất tộc." Lúc này có người ngoài ở đây, Tổ An ngược lại không tiện giải thích thân phận Nhân Ngư Nữ Vương của nàng.
Lời vừa nói ra, Ngô Hồi cùng đám kim giáp võ sĩ đều ghé mắt, tiểu tử này là một Hải Vương, sao đi tới đâu cũng có tình nhân với ngoại hình giống nhau?
Ngay cả Vu Sơn Thần Nữ cũng nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, nàng vạn vạn không nghĩ tới ngay cả Thánh Nữ Thường thị cũng có ngoại hình giống hệt với người trong lòng hắn, đúng là có chút không hợp thói thường.
Cảm nhận được áp lực từ bốn phương tám hướng, Tổ An cũng như có gai ở sau lưng, vội vàng cao giọng nói: "Ta ngược lại nhớ tới một manh mối."
"Cái gì?"
Quả nhiên, mọi người trong nháy mắt bị dời đi lực chú ý.
Tổ An chỉ vào Thủ Dương Vu tộc trưởng: "Các ngươi ai biết phòng của hắn ở đâu?"
"Cái này..." Vu Sơn Thần Nữ tuy rằng từng tới Thủ Dương Sơn, nhưng chưa từng đến phòng của tộc trưởng.
Ngược lại là Ngô Hồi hừ một tiếng: "Việc này không khó, nơi ở của tộc trưởng hiển nhiên khác với những người khác, bọn họ lại sùng bái lửa..."
Nói xong quanh người hắn hỏa diễm biến thành từng tiểu nhân, tản ra khắp Thủ Dương Sơn.
Những bình đài hạ tầng căn bản không cần tìm, tộc trưởng làm sao có thể ở nơi đó, rất nhanh từng hỏa diễm tiểu nhân bay trở về, tựa hồ đang kể lại gì đó bên tai Ngô Hồi.
"Ở bên kia." Ngô Hồi vừa dứt lời, đã bay đi.
Mọi người vội vàng đuổi theo, rất nhanh đã tới một gian phòng.
Cửa lớn làm bằng Thủ Dương Sơn Đồng, phía trên có hai Thanh Đồng Thú bài dữ tợn, chỉ bất quá lúc này cửa mở toang, tình cảnh bên trong nhìn thấy hết.
Chín cây cột được sắp xếp theo một hình ngôi sao đặc biệt, trên cây cột bao quanh bởi da của các loại Hung thú nổi tiếng, đó tựa hồ là vật trang sức tộc trưởng dùng để khoe khoang võ dũng.
Chính giữa là một lò lửa, bên trong kết nối với Địa Hỏa của Thủ Dương Sơn, quanh năm không tắt, bên cạnh là các loại dụng cụ rèn đúc, hiển nhiên thân là tộc trưởng, tùy thời đều đang nghiên cứu thuật luyện khí.
Chỉ bất quá hiện nay cả phòng hỗn độn, tựa hồ trước đây không lâu vừa bị cướp bóc.
Tổ An đi tới trước lò lửa, phát hiện bên trong có một đoàn tro tàn, lờ mờ nhìn ra được là mấy miếng mai rùa, đó là vật Vu tộc dùng để bói toán.
Lúc này trong lòng Tổ An chìm xuống đáy cốc, ban đầu hắn nghĩ đối phương thân là tộc trưởng, coi như nể mặt thân phận mà chế tạo loại tà khí kia, cũng không thể không có chút đề phòng, hơn phân nửa sẽ lưu lại manh mối, bây giờ xem ra hung thủ thần bí kia cùng hắn suy nghĩ giống nhau.
Đúng lúc này, một âm thanh cổ quái vang lên, mọi người vô thức ngẩng đầu, thì ra là chuỗi chuông gió làm bằng răng thú treo trên nóc phòng đột nhiên không gió mà bay.
Theo chuỗi tiếng chuông vang lên, một trận ầm ầm đất rung núi chuyển truyền đến, tựa hồ có thứ gì đó bị kích hoạt.
"Hỏa Chính đại nhân, mau nhìn bên ngoài..." Những kim giáp võ sĩ ở bên ngoài, lúc này phản ứng trước, từng người chấn động vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận