Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1391: Cao thâm mạt trắc (2)

Lúc này Tạ Tú đặt bát cờ đen ở bên cạnh Tổ An, bày cờ trắng ở bên cạnh sư phụ.
Hắc Bạch Tử nhíu mày, phải biết trong cờ vây, cờ đen sẽ đi trước, cho nên bình thường là tân thủ hoặc người tài đánh cờ yếu kém mới nắm cờ đen.
Hắn lo lắng như vậy sẽ mạo phạm Tổ An.
Chẳng qua nếu như mình nắm cờ đen, lấy tên tuổi Kỳ Thánh của hắn, lại không kéo được mặt mũi, trong lúc nhất thời xoắn xuýt không thôi.
Tổ An nhìn ra hắn quẫn bách, cười nói:
- Các hạ là Thánh Thủ kỳ đàn nổi danh, lại lớn tuổi, tự nhiên là ta nắm cờ đen.
Hắc Bạch Tử buông lỏng một hơi, khẽ cười nói:
- Tổ tiên sinh quả nhiên rộng rãi, mời!
Cầm được cờ đen, trong lòng Tổ An đã chắc chắn hơn phân nửa, hắn dám đánh cờ với Kỳ Thánh, là bởi vì cờ ca rô có lý thuyết tất thắng, mà tiền đề tất thắng là phải có tiên cơ.
Hắn bình tĩnh đặt quân cờ xuống giữa bàn cờ, ở vị trí thiên nguyên.
Hắc Bạch Tử biến sắc, bởi vì bình thường mà nói, trong cờ vây, hai bên và góc tương đối ổn, mới đầu hạ ở thiên nguyên, tác dụng không lớn, thực có chút lãng phí.
Cho nên hạ ở thiên nguyên, càng nhiều là hữu lễ, đối phương hạ ở chỗ này, là có ý muốn nhường?
Phải biết cao thủ tranh chấp, vốn thắng bại ở một đường, hắn dám ngay từ đầu nhường ta, chẳng lẽ cảm thấy tài đánh cờ vượt qua ta?
Nghĩ tới đây, thân hình Tổ An ở trong mắt hắn càng thêm cao thâm mạt trắc lên.
Hắn không dám chủ quan, vội vàng ngồi thẳng thân thể, dùng hết tinh thần ứng đối.
Trước đó hắn chơi qua cờ ca rô, tự nhiên biết vị trí nào cần sớm phòng thủ, đồng thời còn phải từ thủ chuyển công, bằng không sẽ bị đối phương làm cho mệt mỏi.
Hai người hạ cờ như bay, mới đầu thần thái của Hắc Bạch Tử coi như nhẹ nhõm, bất quá dần dần thần sắc của hắn càng ngày càng ngưng trọng.
Trên mặt Khương La Phu hiện lên ý cười, dù nàng không am hiểu đạo này, cũng nhìn ra Tổ An đang chiếm thượng phong.
Không biết vì sao, biết Tổ An sắp thắng, nàng lại cực kỳ cao hứng.
Một bên khác, Tạ Tú chỉ thiếu chút nữa khua chiêng gõ trống đến chúc mừng.
Hắc Bạch Tử lão tặc, ngươi cũng có hôm nay!
Những ngày này ngược ta ngược rất thoải mái nha, kết quả hôm nay bị một hậu sinh ngược, ta nhìn về sau ngươi còn làm sao phách lối.
Đương nhiên những lời này hắn chỉ dám nghĩ, mặt ngoài lại lộ ra vẻ trầm thống, sợ sư phụ giận chó đánh mèo đến trên người mình.
Đồng thời hắn vụng trộm nhìn Tổ An vài lần, nghĩ thầm gia hỏa này thật càng ngày càng lợi hại, ánh mắt tỷ tỷ nhìn nam nhân xác thực tốt hơn ta...
Phi phi phi, đôi tuệ nhãn của ta là để nhìn nữ nhân, cần nhìn nam nhân làm gì.
Tỉ như Khương hiệu trưởng ở đối diện cũng không tệ, đôi chân dài kia...
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được sát khí, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện sắc mặt Khương La Phu bất thiện nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ dời mắt.
Bất quá lại tức giận bất bình nghĩ, vì sao Tổ An nhìn ngươi không trừng hắn, Tổ An nhìn được, ta không nhìn được sao?
Tổ An còn có Sở đại tiểu thư, còn có Bùi gia tiểu thư, còn có tỷ tỷ của ta...
Đương nhiên hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút, trong lòng càng chắc chắn về sau mình chỉ nên tìm những con gái rượu, những cô gái kia tính cách ôn nhu, khéo hiểu lòng người, những cọp cái này đều nhường Tổ An.
Khương La Phu nguýt hắn một cái, sau đó nhìn Hắc Bạch Tử nói:
- Ngũ sư huynh, ngươi đến cùng có đi hay không, nước này không khỏi quá chậm rồi, mặt trời sắp xuống núi.
Sắc mặt của Hắc Bạch Tử lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng bất đắc dĩ để quân cờ xuống, nhận thua:
- Ta thua.
Tổ An buông lỏng một hơi, Kỳ Thánh quả nhiên là Kỳ Thánh, mình đã biết cách đi tất thắng, kết quả nửa đường nhiều lần xém chút bị đối phương lật xe, đến cuối cùng tinh thần khẩn trương cao độ, không dám có một chút xíu sai lầm, bằng không bây giờ thắng đã là đối phương.
Hắc Bạch Tử kinh ngạc nhìn hắn:
- Các hạ tuổi còn trẻ lại có tài đánh cờ như thế, mấu chốt là ngay từ đầu còn nhường, làm cho ta không chịu nhận mình già cũng không được.
Tổ An đỏ mặt, rõ ràng là mình chiếm tiện nghi, chỉ bất quá đối phương rơi vào tư duy của cờ vây, cho rằng mình nhường hắn:
- Tiền bối khách khí, thực ra thắng bại chỉ ở một đường, nửa đường ta nhiều lần xém chút bị thua.
Hắc Bạch Tử cười ha ha:
- Tuổi còn trẻ lại không kiêu không gấp, không tệ không tệ, Bát sư muội, ánh mắt của ngươi rất tốt.
Khương La Phu nghiến răng:
- Chớ nói lung tung, hắn là bằng hữu bình thường của ta.
Những lão già nát rượu này không biết gân nào dựng sai, cả đám đều Loạn Điểm Uyên Ương Phổ.
- Bằng hữu bình thường?
Hắc Bạch Tử giống như cười mà không phải cười, ta tin ngươi mới có quỷ, nữ nhân này rất hư, ngày bình thường thấy nàng thân cận với ai? Chớ nói chi còn tự mình dẫn hắn đến hậu sơn của học viện.
Coi chúng ta mắt mù sao!
Khương La Phu chịu không được loại ánh mắt quỷ dị kia, trực tiếp kéo Tổ An lại:
- A Tổ chúng ta đi, đừng để ý tới lão già nát rượu này.
Nói xong liền kéo hắn vội vàng rời đi, Tổ An đành phải áy náy nhìn Hắc Bạch Tử chắp tay:
- Tiền bối, sau này còn gặp lại.
Bởi vì đánh cờ thắng Hắc Bạch Tử, cấm chế ở xung quanh đã tự động biến mất.
- Sau này còn gặp lại, bất quá ngươi gọi tiền bối ta không dám nhận.
Nhìn hai người rời đi, Hắc Bạch Tử nhịn không được thở dài, lộ ra vẻ phiền muộn.
Tuy trong lòng Tạ Tú cười nở hoa, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm, ra vẻ bi thương nói:
- Lão sư không cần quá mức thương tâm, A Tổ cũng chỉ là nhất thời dẫm nhằm cứt chó mà thôi, tài đánh cờ chân thực khẳng định không bằng lão sư.
- Ngươi biết cái gì!
Hắc Bạch Tử giận mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận