Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4202: Thổ lộ tâm tình (2)

Chương 4202: Thổ lộ tâm tình (2)Chương 4202: Thổ lộ tâm tình (2)
- Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, lúc đó nghĩ giống ta nhiều lắm, bằng không vì sao nhiều người thái độ không tốt với ngươi như vậy? Thương Hồng Ngư hơi xúc động.
- Tiểu muội ở Hải tộc, là nữ thần trong mộng của không biết bao nhiêu nam nhân, kết quả bị ngươi làm bẩn, bọn họ có thể không vội.
- Nàng chỉ là trải qua một trận đại chiến, tiêu hao quá độ, lại thêm trên người có thương tổn, các ngươi đều nghĩ đi chỗ nào.
Tổ An tức giận nói. - Nhưng bộ dáng của tiểu muội khi đó, thật giống như làm loại chuyện kia, ta cũng không phải chưa thể nghiệm qua...
Thương Hồng Ngư thấp giọng lầm bẩm, cũng không biết nghĩ đến tràng cảnh gì, gương mặt đỏ bừng, ở dưới xiêm y màu trắng phụ trợ, càng kiều diễm mê người.
Tổ An:
- Đúng rồi, tiểu muội gọi ta tỷ tỷ, ngươi lại gọi nàng tỷ tỷ, có phải ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ hay không?
Bỗng nhiên Thương Hồng Ngư nghĩ đến sự tình vui vẻ gì, mặt mày hớn hở.
- Không được.
Tổ An trực tiếp cự tuyệt.
- Ta liền biết ngươi là đồ xấu xa, mỗi lần như thế đều bắt ta gọi ca ca...
Thương Hồng Ngư sóng mắt lưu chuyển, nhưng ngữ khí không có ý giận, ngược lại cực kỳ mềm mại đáng yêu. Trong lòng Tổ An rung động, một tay ôm nàng vào trong ngực, không thể không nói, thân thể của Thương Hồng Ngư rất mềm, mặc kệ bộ vị nào cũng như bông vải.
Lúc này tròng mắt của Thương Hồng Ngư sóng nước yêu kiều, nàng khẽ cắn môi đỏ, êm ái đẩy hắn ra:
- Hiện tại ta mặc loại y phục này, điềm xấu.
Tổ An nghĩ thầm ngươi đánh giá thấp mị hoặc của loại y phục này, sức dụ dỗ luôn ở trước ba, nói không chừng có thể đứng nhất.
Chỉ bất quá hắn rõ ràng chính sự càng trọng yếu, vội vàng tập trung ý chí, dò hỏi: - Long Vương chết, có phải ngươi rất thương tâm hay không?
- Nếu nói không có chút thương tâm nào, đó là gạt người, dù sao chúng ta phu thê nhiều năm, không có tình cũng còn nghĩa.
Thương Hồng Ngư thăm thẳm thở dài.
- Chỉ bất quá muốn nói đau lòng thì không tính, ngươi cũng rõ ràng tình huống của chúng ta những năm này như thế nào, nói là vợ chồng, còn không bằng nói là đối tác. Sau khi Tổ An nghe xong gật đầu:
- Vậy ta sẽ nói cho ngươi sự tình chân thực trong Vạn Long Chi Mộ...
Thần sắc của Thương Hồng Ngư nghiêm lại, nàng đương nhiên biết trước đó nói khẳng định không phải sự tình chân thực, chỉ không biết đối phương ẩn tàng bao nhiêu mà thôi.
Tổ An êm tai kể lại sự tình phát sinh trong Vạn Long Chi Mộ, trừ bí mật liên quan đến Phong Đô Đại Đế, nói cho nàng sẽ mang đến nguy hiểm, thì hắn cơ bản đầu nói. Thương Hồng Ngư nghe mà dị sắc liên tục, không nghĩ đến hắn sẽ gặp nhiều chuyện như vậy.
Thế nhân đầu buồn bực vì sao Tổ An tuổi còn trẻ, thì có tu vỉ cao như thế.
Nhưng hắn tùy tiện trải qua mấy ngày, đã đặc sắc hơn vô số người cả đời cộng lại.
Đợi đến nghe được U Minh Địa Phủ, nàng là triệt để chấn kinh.
Nàng tốt xấu gì cũng là Vương Hậu Hải tộc, từ nhỏ cũng là thiên chi kiêu tử, gặp được không ít kỳ ngộ, nhưng so với Tổ An, quả thực là tiểu vu gặp đại vu. Bất quá chờ nghe đến vong hồn Long Vương ra sân, thần sắc hưng phấn của nàng dần dần lạnh xuống, sau cùng nghe được kết cục, nàng triệt để trầm mặc.
- Tuy sự tình ra có nguyên nhân, nhưng Long Vương thật là bị ta giết chết, ta cảm thấy sự kiện này không nên lừa gạt ngươi.
Tổ An trầm giọng nói.
Đối phương dùng chân tình, thì cần phải lấy chân tình hồi báo.
Thương Hồng Ngư trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi:
- Vốn nghĩ tuy Long Vương hoa tâm, đam mê đặc biệt chút, nhưng dầu gì cũng xem như anh hùng thế gian, không nghĩ đến sau khi chết lại tệ hại như vậy.
- Địa Ngục xác thực quá tra tấn người, hắn làm ra lựa chọn như thế, từ trình độ nào đó cũng có thể hiểu được.
Tổ An đáp.
Thương Hồng Ngư khẽ lắc đầu:
- Vì tiền đồ của mình, không để ý Hải tộc, không để ý an nguy của toàn bộ thế giới, hợp tác với những yêu ma kia, ta nghĩ ta không làm được sự tình như vậy, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không làm sự tình như thế.
Tổ An nghiêm mặt nói:
- Không sai, ta làm sao có thể hi sinh toàn bộ thế giới đến thỏa mãn tư dục của mình. Thần sắc của Thương Hồng Ngư dần dần kiên định:
- Vốn ta còn áy náy, tuy Long Vương trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, làm việc có lỗi với ta trước, nhưng ta dù sao cũng là Vương Hậu của hắn, trước đó ân ái với ngươi... Mặc dù là vì giấu diếm yêu ma có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với hắn, nếu sớm biết hắn là người như thế, năm đó ta...
Nói đến phần sau, ánh mắt nàng không khỏi đỏ, nói tiếp lại lo lắng bị Tổ An nghĩ mình bào chữa, dường như phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu mỗi người bay một nẻo, thế nhưng không nói lại khó hóa giải uất ức trong lòng.
Nàng không khỏi có chút nghĩ mình lại xót cho thần, nói cho cùng vẫn là vận mệnh trêu người, do mình mệnh khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận