Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4201: Thổ lộ tâm tình

Chương 4201: Thổ lộ tâm tìnhChương 4201: Thổ lộ tâm tình
- Rõ ràng là ngươi bảo vệ thân thể ta, ta nên cám ơn ngươi.
Tổ An mỉm cười, Thương tỷ tỷ không hổ là Thương tỷ tỷ, không giống tiểu cô nương hay thẹn thùng.
- Lúc đó coi như không có ta, ngươi cũng sẽ không sao, ngươi rõ ràng đã trở về.
Nói đến chuyện này, Thương Lưu Ngư nghiến răng, tuy sự tình ra có nguyên nhần, nhưng nghĩ đến lúc đó đối phương ở một bên nhìn nàng biểu diễn, đã cảm thấy xấu hổ muốn chết.
- Hai ngươi bái đường sao, lẫn nhau bái qua bái lại. Bỗng nhiên một tiếng cười yêu kiều truyền đến.
Một bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi tới, hôm nay Thương Hồng Ngư không mặc trang phục ngày thường, mà bận áo trắng, nhìn rất tao nhã tú lệ.
Đặc biệt là đai lưng màu trắng, nhẹ nhàng uyển chuyển, lộ ra vòng eo yêu kiêu một nắm..
Tất cả trang sức trên người Thương Hồng Ngư cơ hồ đầu lấy xuống, chỉ để lại vài món nho nhỏ. Ánh mắt hơi ửng đỏ, tựa hồ vừa mới khóc.
Cặp mắt đào hoa vốn nhìn ai cũng thâm tình, bây giờ lại phối hợp hai đầu lông mày ảm đạm, cả người có một loại cảm giác tỉnh xảo dễ vỡ, khiến người ta kìm lòng không được từ đáy lòng dâng lên vẻ thương tiếc.
- TỶ tỷ...
Thương Lưu Ngư vội vàng đứng dậy, kéo dài khoảng cách với Tổ An, dường như ở cùng tỷ phu bị chính chủ gặp được.
Tuy hắn không phải Long Vương thật, nhưng trước đó vài ngày hình ảnh hắn và tỷ tỷ sinh hoạt phu thê quá mức sâu sắc, để cho nàng khó tránh khỏi thật coi đối phương là tỷ phu...
Nhưng rõ ràng là ta tới trước...
Phi phi phi, ta đang suy nghĩ gì đấy, chúng ta là tỷ đệ.
- Ngươi ăn mặc kiểu này là... Tổ An nhìn Thương Hồng Ngư hơi nghi hoặc một chút, bất quá lúc này ánh mắt đều là cảm giác kinh diễm.
Thương Hồng Ngư thăm thẳm thở dài: - Lần này công khai tin tức Long Vương chết, ta dù sao cũng là Vương Hậu, phải thay hắn lo liệu tang lễ, vừa rồi một mực bận bịu việc này. Tổ An nghĩ thầm thì ra là thế, khó trách ăn mặc kiểu góa phụ.
- Vừa rồi tựa hồ ngươi khóc? Tổ An chú ý tới ánh mắt sưng đỏ của nàng.
Thương Hồng Ngư lườm hắn một cái:
- Ta tốt xấu gì cũng được người xưng là hiền hậu, hiện tại trượng phu chết, chẳng lẽ còn muốn cười ở trước mặt mọi người? Tự nhiên phải biểu hiện thương tâm một chút. Ngươi có phải cảm thấy ta là nữ nhân xấu, loại chuyện này cũng có tâm tình diễn xuất hay không? Thương Lưu Ngư ở bên cạnh ho nhẹ:
- Ta còn ở nơi này đó, hai ngươi nói chuyện phiếm có thể tránh hiềm nghi một chút hay không.
Vừa rồi tỷ tỷ nói, dường như sợ tình nhân hiểu lầm, thật là...
Thương Hồng Ngư hé miệng cười duyên, một tay ôm lẫy nàng:
- Ngược không phải ngoại nhân, trước đó là ai ở trước mặt vô số Hải tộc mặt rúc vào trong ngực hắn.
- Muốn chết saol
Thương Lưu Ngư rốt cuộc không kìm được, thẹn quá hoá giận bóp eo tỷ tỷ, rất nhanh hai tỷ muội giỡn thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt. Tổ An mỉm cười, hai tỷ muội dung mạo xinh đẹp, dù lân nhau đùa giỡn cũng cảnh đẹp ý vui.
Bầy giờ Thương Lưu Ngư suy yếu, ở đâu là đối thủ của tỷ tỷ, rất nhanh đã bị đối phương đè ở dưới người:
- Tiểu muội ngươi còn non lắm.
- A Tổ, ngươi nhìn nàng... Thương Lưu Ngư bị đối phương đè hai tay lên giường, tư thế thực có chút không thục nữ, hai tỷ muội quần áo tán loạn, khó tránh khỏi lộ ra cảnh quang, nàng cuối cùng không bằng tỷ tỷ, chỉ có thể xin giúp đỡ.
Tổ An hợp thời khuyên nhủ: - Nàng vừa mới tổn thương, không chịu được giày vò, ngươi mau dậy đi.
Thương Hồng Ngư không khỏi ghen ghét:
- Lúc này mới mấy ngày, ngươi đã bắt đầu hướng về nàng, làm ta giống như người ngoài.
Tuy miệng nói như vậy, nhưng nàng vẫn đứng dậy, lo lắng không cẩn thận thật làm đối phương bị thương.
- Vốn là ta tới trước.
Thương Lưu Ngư đứng dậy chỉnh lý y phục lộn xộn, vừa nhịn không được phản bác.
- A Tổ, ngươi có nghe không, nàng thừa nhận.
Thương Hồng Ngư cười híp mắt nói, bộ dáng âm mưu đạt được.
Thương Lưu Ngư rốt cục lấy lại tinh thần, không khỏi xấu hổ:
- Ngươi nói cái gì đó, ta nói là quen biết hắn trước, đây vốn là sự thật nha.
- Ân, đúng đúng đúng. Thương Hồng Ngư cũng không phản bác, ánh mắt đảo qua hai người.
- Không chơi với các ngươi, ta đi tắm trước. Thương Lưu Ngư không dám nhìn ánh mắt của Tổ An, vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn nàng chật vật chạy đi, Tổ An nhịn không được bật cười, tính tình của đối phương rõ ràng tiêu sái thong dong, kết quả ở trước mặt tỷ tỷ lại thẹn thùng, chẳng lẽ cái này là huyết mạch áp chế giữa tỷ tỷ với muội muội.
- Hai ngươi còn chưa...
Nhìn bộ dáng kinh hoảng của muội muội, Thương Hồng Ngư nhịn không được đậu đen rau muống. - Ta và Thương tỷ tỷ thanh bạch, ngươi không nên nói lung tung.
Tổ An đáp.
- Thanh bạch?
Thương Hồng Ngư khẽ cười, phảng phất như nghe được chuyện cười.
- Trước đó ngươi ôm nàng từ trong Vạn Long Chi Mộ ra, bộ dáng rất giống nàng vừa mới phá thân không đi đường được.
Tổ An: - ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận