Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4182: Ta giúp ngươi hả giận

Chương 4182: Ta giúp ngươi hả giậnChương 4182: Ta giúp ngươi hả giận
Khủng Cụ Ảnh Ma và Thị Huyết Ngạc Tổ cười gằn xông lại, Cảnh Đằng hít sâu một hơi:
- Ta đoán chừng chặn không được bao lâu, ngươi mang theo Tổ An chạy, chạy được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Thị Huyết Ngạc Tổ cười ha hả: - Chạy? Hôm nay các ngươi một cái cũng không chạy được!
Thương Lưu Ngư nhìn Tổ An, cười khổ nói:
- Ngươi mang A Tổ chạy đi, ta chạy không nổi. Những ngày này bảo vệ thân thể Tổ An, đã hao hết tất cả khí lực, làm sao còn chạy được?
Cảnh Đằng nhíu mày:
- Vậy xin lỗi!
Nàng cũng chỉ có thể hết sức mang Tổ An đi, hơn nữa còn chưa hẳn đi được.
Nhìn đối phương mang người rời đi, Thương Lưu Ngư cười cười, trên mặt không có sợ hãi, chỉ có chút không bỏ liếc nhìn Tổ An, lấy ra ốc biển bên hông, thổi nhạc khúc năm đó Tổ An dạy nàng. Hi vọng sau khi mình chết, còn có thể hồn về quê cũ... Chỉ bất quá nghĩ đến hận ý của hai yêu ma, rõ ràng nếu mình rơi vào trong tay bọn họ, hơn phân nửa sẽ sống không bằng chất.
Vì vậy vừa thổi nhạc khúc sau cùng, vừa lùi về phía sau. Thâm uyên đen nhánh phía dưới là cấm khu sinh mệnh, dù hai yêu ma kia lợi hại hơn nữa, cũng không dám đi xuống.
Hi vọng cô nương kia có thể mang theo A Tổ thuận lợi đào tấu. Nàng không có khí lực thổi hết nhạc khúc, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ rơi vào vực sâu tử vong.
Bất quá qua một hồi, nàng cảm giác hơi khác thường, tựa hồ không có rơi vào thâm uyên vô tận, mà dừng thế rơi xuống, cả người nằm ở trên mặt đất kiên cố nặng nà.
Chỉ bất quá nàng không có cảm giác đau đớn, ngược lại chỉ có ấm áp và an tâm vô hạn.
Nàng nghi ngờ mở mắt, đập vào mi mắt là một khuôn mặt quen thuộc. Cả người nàng có chút xuất thần:
- A Tổ, chúng ta là ở trong U Minh Địa Phủ gặp lại sao? Tổ An thương tiếc giúp nàng chỉnh lý mái tóc có chút lộn xôn trên mặt:
- Thương tỷ tỷ, ta đã trở về. Thực ra hắn sớm đã phát giác được tình huống bên này, muốn trở về, kết quả bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn không thể không yên lặng đứng ngoài quan sát hết thảy. Cho tới bây giờ mới hiện thân, nhìn đối phương chật vật suy yếu, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác áy náy cùng thương tiếc vô hạn...
- Ngươi trở về?
Đầu Thương Lưu Ngư có chút mê muội, bỗng nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt đỏ lên, giãy giụa muốn từ trong ngực hắn đứng lên.
Chỉ bất quá lúc này nàng mới chú ý tới hai người lơ lửng ở trên vực sâu, trước đó đứng bên vách đá, đã cảm thấy thâm uyên này cực kỳ đáng sợ, bây giờ khoảng cách gần thể nghiệm, toàn thân đầu run sợ, thâm uyên này giống như miệng của cự thú, dọa đến thân thể nàng mềm nhữũn, vội vàng chôn mặt ở trong ngực Tổ An.
Nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, sẵng giọng:
- Có phải ngươi cố ý hay không!
Gia hỏa này cố ý ở đây nhìn mình hoảng sợ, chỉ có thể bị hắn ôm vào trong ngực. Nhưng không biết vì sao, nội tâm của nàng không có tức giận.
Trên mặt Tổ An hiện lên vẻ tươi cười: - Khó được nhìn thấy Thương tỷ tỷ yếu đuối như vậy, tự nhiên muốn nhìn nhiều một hồi.
Nghe nói như thế, trái tim Thương Lưu Ngư xưa nay bình tính bông nhiên đập bịch bịch, há hốc mồm muốn nói cái gì, cuối cùng lại im lặng.
Lúc này tiếng hừ lạnh từ phía trên truyền đến:
- Hai ngươi liếc mắt đưa tình, có thể tìm thời gian khác hay không?
Cảnh Đằng có chút phẫn nộ, vốn đang ngủ rất ngon, kết quả bị đánh thức, sau một phen chiến đấu, những ngày này thật vất vả khôi phục thực lực lại sạch sẽ.
Nếu thức tỉnh bảo hộ Tổ An thì cũng thôi, kết quả sau khi tỉnh lại, phát hiện nhiều một tình địch, thật vất vả kiên trì đến Tổ An trở về, hắn lại cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình?
Đến từ Bạch Cảnh Đằng, điểm nộ khí +250 +250 +250... Đến từ Hắc Cảnh Đằng, điểm nộ khí +250 +250 +250... Thương Lưu Ngư nhất thời lúng túng, hai chân sắp móc ra ba phòng ngủ một phòng khách, không đúng, hiện tại nàng treo lơ lửng ở giữa không trung, chân không chạm đất, móc không ra.
Tổ An cười ngượng ngùng, thân hình lóe lên, xuất hiện ở trên vách đá, kịp thời ngăn trở hai ma công kích.
Sắc mặt của Khủng Cụ Ảnh Ma và Thị Huyết Ngạc Tổ cực kỳ khó coi, bọn họ phí thời gian lâu như vậy, mắt thấy sắp giết chết Tổ An, kết quả hắn thành công thức tỉnh trở về.
Cái gì gọi là thất bại trong gang tấc! May mắn là, nữ nhân giống như thần kinh phân liệt kia đã đến cực hạn, không còn lực chiến đấu gì, bằng không hai đối hai, chỉ sợ hai người không có phần thắng.
Rõ ràng cảnh giới mọi người tương đương, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng bọn họ không hiểu có chút sợ hãi Tổ An.
Tổ An lại không phản ứng đến bọn hắn, mà nhìn Cảnh Đằng nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn ngươi xuất thủ trợ giúp, bằng không thân thể này của ta chỉ sợ không gánh nổi. Thần sắc Thương Lưu Ngư ảm đạm, có điều nàng lập tức cười cười, sau cùng đúng là dựa vào cô nương này đi ra mới cứu được A Tổ, thậm chí ngay cả tính mạng mình cũng là nàng cứu, nên cảm kích nàng mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận