Lục Địa Kiện Tiên

Chương 3975: Đào vong (2)

Chương 3975: Đào vong (2)Chương 3975: Đào vong (2)
Nàng bản năng lui về sau, kết quả bị một thi thể thị vệ ở sau lưng làm trượt chân, trọng tâm bất ổn ngã nhào trên đất.
Nhìn Lữ công công từng bước ép sát, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn càng vặn vẹo đáng giận.
Nhưng lúc này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nàng đã rơi vào tuyệt vọng.
Thời điểm Lữ công công sắp bắt lấy nàng, bỗng nhiên một bóng người xinh đẹp che ở trước người, nhìn mái tóc dài như thác nước kia, Liễu Ngưng không khỏi giật mình. Những thị vệ vừa rồi sớm đã ngã xuống, không có người sống, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vào lúc này lại đứng ở bên mình?
- Vân giáo chủ, này là ý gì? Lữ công công có chút kiêng ky nhìn Vân Gian Nguyệt.
- Bổn tọa bình sinh hận nhất người phản bội, hơn nữa đầu là nữ nhân, cách làm của ngươi để cho ta cảm thấy buồn nôn.
Sắc mặt Vân Gian Nguyệt băng lãnh, hai mắt tràn ngập sát cơ nhìn đối phương. Lữ công công biến sắc:
- Vân giáo chủ, chúng ta là minh hữu...
- Chính bởi vì là minh hữu, ta mới không có lẫy tính mạng ngươi.
Thần sắc của Vân Gian Nguyệt băng lãnh.
- Ta và Thái Hậu đường đường chính chính quyết đấu, ngươi lại ở sau lưng đánh lén nàng, đặt bổn tọa ở chỗ nào? Chỉ điểm ấy đã có lý do đáng chết.
Sau đó nàng quay đầu nhìn Liễu Ngưng:
- Ngươi đi trước đi, có thể chạy ra hay không, thì xem tạo hóa của ngươi.
Liễu Ngưng kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ muốn nhớ kỹ nhân tình này ở trong lòng:
- Đa tại
Thân là Thái Hậu, nàng không phải thế hệ dây dưa dài dòng, quyết định thật nhanh, trực tiếp nhảy ra cung điện.
Lữ công công vô ý thức muốn truy, kết quả Vân Gian Nguyệt di chuyển, vừa vặn ngăn ở trước mặt hắn. - Vân giáo chủ, sở dĩ ta gia nhập các ngươi, chính là vì Thái Hậu nương nương, bây giờ ngươi lại thả nàng chạy, coi ta là cái gì!
Lữ công công tức giận.
Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói:
- Ta không biết ngươi ước định với ai, nhưng ta chỉ phụ trách đối phó Thái Hậu, mặc kệ chuyện khác, những người kia có thể bắt Thái Hậu hay không, đầu nhìn thiên ý, nhưng ngươi không thể đi. Toàn thần Lữ công công run rấy, hiển nhiên tâm tình đã ở vào biên giới bạo phát, chỉ bất quá hắn cuối cùng hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, quay người rời đi.
Vừa rồi hắn nhìn quá trình chiến đấu của Thái Hậu và Vân Gian Nguyệt, yêu nữ này giống như đã cách Địa Tiên một bước ngắn, thật đánh nhau mình không phải đối thủ.
Huống chỉ trong mắt đối phương không át chế nổi căm ghét, lại liên hệ đến nàng ngày thường giết người như ngóe, hắn không hoài nghi thật đánh nhau, đối phương sẽ không để ý minh hữu gì, trực tiếp lấy tính mệnh của hắn. Nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ đến vừa rồi hai người đối thoại, Vân Gian Nguyệt nhịn không được xì một cái, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ:
- Buồn nôn!
Lại nói sau khi Liễu Ngưng ra tẩm cung, vốn muốn đi triệu tập cấm quân, kết quả nhìn thấy tẩm cung Hoàng Hậu đèn đuốc sáng trưng, cũng có quân đội giằng co, thậm chí ngay cả phương hướng Tú Lâu cũng có quân đội, lại thêm đại hỏa trước đó ở Vân Long Môn, trái tim nàng chìm đến đáy cốc. Lữ công công xảy ra vấn đề, như vậy huynh đệ hắn Lữ Hà khẳng định cũng có vấn đề, phải biết bây giờ Lữ Hà là Tả Vệ tướng quân, thống lĩnh một nửa cấm quân của hoàng cung.
Khó trách vừa rồi bên mình chiến đấu lâu như vậy, cũng không có thị vệ chạy đến trợ giúp, nguyên lai toàn bộ hoàng cung đều xảy ra vấn đề.
Bây giờ nàng căn bản không rõ là ai tạo phản, vậy mà liên hợp Ma giáo, thậm chí xúi giục Lữ công công, chỉ sợ toàn bộ hoàng cung đều không phải địa phương an toàn.
Nàng cắn răng, trực tiếp chạy ra ngoài cung, đồng thời ý niệm trong lòng nhanh chóng xoay chuyển.
Người có thực lực cùng với động cơ này, chỉ sợ là Bích gia, bất quá vừa rồi bên Bích Linh Lung có quân đội giằng co lại là chuyện gì xảy ra? Nghĩ đến trước đó vài ngày triều đình vạch tội, nàng phát giác được trong kinh thành sóng ngầm cuôồn cuộn, lúc đó còn nhắc nhở người Liễu gia nhất định phải cẩn thận.
Kết quả hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, mình lại không thu đến tình báo, bọn họ đến cùng nhìn cái gì!
Nghĩ đến hình tượng không đáng tin cậy của phụ thân và thúc phụ, Liễu Ngưng chỉ muốn chửi mẹ:
- Quả nhiên là bùn nhão không dính lên tường!
Thế nhưng không có cách, Liễu gia mới là căn cơ của nàng, chỉ có thể tụ hợp với bọn hắn trước, lại bàn bạc kỹ hơn.
Có điều nàng cũng không xúc động, mà trước trốn vào nhà dân, ở xa xa nhìn về phía Liễu gia, chỉ thấy bên kia ánh lửa đầy trời, cách xa như vậy cũng có thể nghe được thanh âm chém giết, cả người nàng không khỏi rét lạnh.
Phải, đối phương đã dám công kích mình, thì sao có thể bỏ qua Liễu gia?
Lúc này mình chạy tới Liễu gia là tự chui đầu vào lưới. Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng thét kinh hãi:
- Đào phạm ở nơi đó!
Liễu Ngưng nhìn lại, một đội binh lính đang giương cung lắp tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận