Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4055: Tỷ muội đồng lòng |

Chương 4055: Tỷ muội đồng lòng |Chương 4055: Tỷ muội đồng lòng |
- Bại hoại...
Thương Hồng Ngư thẹn thùng mắng một câu, bất quá vẫn vén tóc đến sau tai, chậm rãi cúi người xuống...
Tổ An ngồi ở trên Bạch Ngọc Sàng, nhìn Nhân Ngư Vương Hậu mặt hiện đào hoa đang ôn nhu phục thị, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác thành tựu, đại trượng phu cũng đến thế mà thôi. Cũng không biết qua bao lâu, Tổ An mang theo Thương Hồng Ngư tiến đến phòng giam thăm Thương Lưu Ngư. Vốn Tạp Nhĩ Kỳ còn cảm thấy hắn có chút nóng nảy, chỉ bất quá đợi thấy Thương Hồng Ngư thẹn thùng dựa vào hắn, đồng thời miệng còn lờ mờ có vết sưng đỏ, không thể không âm thầm giơ ngón tay cái với Tổ An.
Gia hỏa này còn lợi hại hơn ta tưởng tượng, nhìn Nhân Ngư Vương Hậu sắp dính ở trên người hắn, hơn nữa còn dùng miệng giúp hắn, hiển nhiên là thật bị chinh phục.
Loại chuyện này có hiệu quả như thế sao?
Trước kia hắn rất khinh thường loại chuyện này, cảm thấy sẽ chỉ làm hỏng đại sự, hiện tại xem ra phải thay đổi cái nhìn.
Sau đó hắn mang theo hai người tới một biệt viện bí mật trong góc Long Cung.
Tuy nơi này không phải phòng giam, nhưng trồng coi lại nghiêm mật hơn phòng giam.
Ven đường đầu là võ sĩ tinh nhuệ, còn có rất nhiều trận pháp phòng ngự, muốn vô thanh vô tức chui vào gần như không có khả năng.
- Những thị vệ này ta nhìn rất lạ mặt, hiển nhiên không phải của Long Cung. Thương Hồng Ngư bí mật truyền âm cho Tổ An.
Tổ An gật đầu, nhân vật mấu chốt như vậy, những tên kia khẳng định chỉ dùng người của mình mới yên tâm.
Thị vệ thấy Tổ An và Tạp Nhĩ Kỳ, liên để bọn họ vào.
Mấy người vào trong viện, chợt nghe được thanh âm sâu thẳm, xen lẫn mấy phần thê lương...
Nghe được thanh âm này, trong lòng Tổ An hơi động, đây là thanh âm của ốc biển, chỉ có Thương Lưu Ngư mới có kỹ pháp cao minh cùng tình cảm phong phú như vậy. Quả nhiên, đi qua rừng san hô, trước mắt bỗng nhiên trống trải.
Một nữ tử mỹ lệ ngồi dựa vào bệ cửa sổ cách đó không xa, váy màu lam nhẹ nhàng, phía trên lấy san hô mỹ lệ tô điểm, khảm nạm trân châu lóng lánh sáng long lanh.
Cả người khí chất thanh nhã, cùng thế gian phảng phất như có mấy phần xa cách. Càng làm người khác chú ý là chân nàng ôn nhu trắng tuyết, rõ ràng chân trần lại không dính một hạt bụi, dường như tập hợp linh khí thiên địa vào một thần, đường vòng cung hoàn mỹ, ngón chân hoạt bát nhỏ nhắn tinh xảo mà thanh tú.
Không biết vì sao, trong đầu Tổ An bỗng nhiên hiện ra từ “kem”. (*muốn liếm ấy) Chẳng lẽ đây là thiên phú của Mỹ Nhân Ngư tộc, các nàng rõ ràng trời sinh không có chân, nhưng một khi biến hóa ra chân, chân sẽ cực kỳ mỹ lệ.
Chân của Thương Hồng Ngư cũng rất đẹp, hôm qua hắn vuốt một đêm, cũng liếm qua mấy chục lần. Nhưng chân của Thương Lưu Ngư còn đẹp hơn ba phần, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất giữa thiên địa.
Tiếng ốc biển im bặt, hiển nhiên Thương Lưu Ngư nhìn thấy mấy người đến.
Tựa hồ phát giác được ánh mắt của Tổ An, nàng vô ý thức hơi cong đầu gối, giấu đôi chân mỹ lệ vào váy, trong con ngươi mỹ lệ lóe lên vẻ căm ghét.
- Các ngươi không cần uổng phí tâm cơ, ta sẽ không nói cho các ngươi biết tung tích của Vương Quan. Thương Lưu Ngư lạnh nhạt nói, dù lúc này có chút không vui và căm ghét, nhưng thanh âm vần ưu mỹ dễ nghe.
Lúc này Tạp Kỳ Nhĩ cười nói:
- Tam công chúa nghĩ nhiều, hôm nay là Long Vương và Vương Hậu cố ý tới thăm ngươi.
Nghe được nửa câu đầu, thần sắc của Thương Lưu Ngư giếng cổ không gợn sóng, kết quả nghe được tin tức của tỷ tỷ, nàng vô ý thức ngồi thẳng thân thể.
Thương Hồng Ngư từ sau lưng Tổ An đi ra, nhìn thấy đối phương, ánh mắt không khỏi đỏ bừng:
- Tiểu muội, ngươi chịu khổ... - Tỷ tỷ!
Biểu lộ vốn bình tĩnh của Thương Lưu Ngư động dung, hốc mắt bịt kín một tầng hơi nước, hai tỷ muội rất nhanh ôm lẫy nhau.
- Tỷ tỷ, ngươi cũng bị bọn họ bắt?
Giúp tỷ tỷ lau nước mắt, Thương Lưu Ngư lo âu hỏi thăm.
Thực ra căn bản không cần hỏi, tình cảnh này đã rất rõ ràng.
Quả nhiên, Tạp Kỳ Nhĩ nói:
- Vương Hậu đã đồng ý hợp tác với chúng ta, Tam công chúa sao không sớm ngày cải tà quy chính.
- Như thế nào tối, như thế nào sáng?
Thương Lưu Ngư cười lạnh nói.
Tạp Nhĩ Kỳ biến sắc:
- Không nân không biết thời thế! Những ngày này nếu không phải nể tình Long Vương và Vương Hậu, ngươi cho rằng ngươi còn có thể nhàn nhã ở chỗ này thổi ốc biển?
Thương Lưu Ngư tự động coi nhẹ Tổ An ở một bên, ngược lại nắm tay Thương Hồng Ngư:
- Tỷ tỷ, thật vất vả ngươi. Dưới cái nhìn của nàng, hết thảy khẳng định là công lao của tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ phải bỏ ra cái giá như thế nào.
Thương Hồng Ngư khẽ lắc đầu:
- Không khổ cực, không có chút vất vả nào. Nàng nói là thật, có Tổ An, nàng xác thực không có chút vất vả, ngược lại còn khoái lạc.
Chỉ bất quá lời này ở Thương Lưu Ngư nghe, thành tỷ tỷ vì bảo vệ nàng hi sinh rất nhiều, lại không nguyện ý để mình lo lắng, mới ra vẻ kiên cường nói như vậy, trong lòng càng bi phẫn thương tâm, trong mắt chảy ra nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận