Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4054: Giải cứu cố nhân (3) |

Chương 4054: Giải cứu cố nhân (3) |Chương 4054: Giải cứu cố nhân (3) |
Nàng rất rõ ràng, trải qua một đềm đó, đời này, thậm chí mười đời cũng khó có khả năng quên nam nhân kia.
Đã triệt để khắc hình dáng của hắn vào linh hồn,, thật xấu hổ...
Có điều nàng tốt xấu gì cũng là Vương Hậu Hải tộc, lại là nữ nhân thành thục, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, muốn chiếm cứ chủ động như trước đó:
- Hiện tại ta rốt cuộc minh bạch vì sao tu vi của ngươi cao như vậy, lại là tư chất siêu giai, phóng tâm mắt nhìn thiên hạ, ngươi chỉ sợ là duy nhất. Đối phương chỉ dựa vào công pháp, hiệu quả trị liệu chỉ sợ còn không có tốt như vậy, nhưng tỉnh huyết siêu giai, lại là vật đại bổ, đêm qua được tư dưỡng, thậm chí bằng nàng một người tu luyện nhiều năm.
Khó trách nhiều nữ nhân mê luyến hắn như vậy, hừ, tất cả đều là yêu tinh thèm thân thể hắn.
Tổ An cười cười, cũng không giải thích, tuy tư chất tiêu giai hữu dụng, nhưng những năm gần đây mình có thể trưởng thành đến trình độ này, chủ yếu là bởi vì một mực du tẩu ở bên bờ sinh tử, lúc này mới có thể không ngừng thăng hoa.
Ôm đối phương vào trong ngực vuốt ve an ủi một hồi, Tổ An mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, trong tay Thương Lưu Ngư có Vương Quan gì sao? Có thể mở ra Vạn Long Chi Mộ?
Nghe hắn miêu tả, Thương Hồng Ngư nghiến răng nghiến lợi nói:
- Còn có thể là Vương Quan gì, khẳng định là Long Vương Vương Quan, tượng trưng cho quyần lực và địa vị của Hải tộc, tiêu chí chính thống nhất của các đời Long Vương, chỉ có ở thời điểm đăng cơ, thành hôn, tế tổ... mới lấy ra đeo.
- Tế tổ...
Tổ An nghĩ thầm khó trách mở ra Vạn Long Chỉ Mộ cần cái kia, chợt hiếu kỳ nói.
- Vương Quan trọng yếu như vậy, vì sao lại ở trong tay Thương Lưu Ngư?
- Không cần đoán cũng biết, khẳng định là gia hỏa Long Vương kia ngấp nghé tiểu muội, mà lấy tính tình của tiểu muội, chắc chắn sẽ không thu lễ vật của hắn, vì vậy để nàng giúp đỡ bảo quản vật này, như vậy tiểu muội sẽ không tiện cự tuyệt. Thương Hồng Ngư cười lạnh nói.
- Có chuyện này làm lý do, hắn có thể danh chính ngôn thuận thường xuyên đi tìm tiểu muội.
Tổ An:
Vốn còn có chút đồng tình Long Vương, hiện tại xem ra gia hỏa này chết đáng đời.
- Không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, ngươi đã để những tên kia tín nhiệm như thế, thật làm ta lau mắt mà nhìn.
Thương Hồng Ngư cảm khái nói, ngay cả tình báo như vậy cũng có thể đoạt được, đã vượt xa nàng mong đợi. Thần sắc Tổ An cổ quái:
- Thực ra không có đơn giản như thế, Tạp Nhĩ Kỳ còn để ta giả mạo Long Vương thật. Thương Hồng Ngư không hiểu:
- Bây giờ ngươi không phải giả mạo Long Vương sao? - Ngươi không hiểu sao... Lúc này Tổ An mới nói kế hoạch của Tạp Nhĩ Kỳ một phen.
Sau khi nghe xong, Thương Hồng Ngư ngây ra, sau một lúc lâu mới nói:
- Còn có thể như vậy?
Mới đầu nàng nghĩ lần giả mạo này sẽ nguy cơ tứ phía, từng bước hoảng sợ, hơi không chú ý sẽ bị nhìn thấu. Tình huống hôm qua cũng xác minh ý nghĩ của nàng, làm hại nàng không thể không “hi sinh” trinh tiết. Kết quả sau một đêm, tình thế thoáng cái tốt đến nước này?
Đối phương để Tổ An giả mạo Long Vương thật, như vậy coi như thật ra sơ hở gì, bọn họ cũng sẽ cho rằng bởi vì kế hoạch, căn bản sẽ không hoài nghi nữa.
- Thật ra không có đơn giản như ngươi nghĩ, Tạp Nhĩ Kỳ kia một mực không yên lòng ngươi có triệt để bị... bị “chinh phục” hay không, cho nên thúc giục ta trở về tăng giờ làm việc.
Nụ cười của Tổ An có chút tà di.
Thương Hồng Ngư đỏ mặt, nhẹ nhàng đánh hắn một cái, nhỏ giọng thầm thì:
- Đến cùng có triệt để bị chinh phục hay không... ngươi còn không rõ ràng sao. Tổ An cười ha ha, ôm nàng vào trong ngực, hung hăng hôn một cái.
Chụt...
Thương Hồng Ngư ưm một tiếng, thân thể thoáng cái mềm xuống, cách một hồi phát giác được Tổ An biến hóa, tay đã luồng vào trong áo bóp lấy bầu vú săn cứng to tròn, nàng có chút hoa dung thất sắc, vội vàng ngăn hắn lại:
- Thật không được, đến bây giờ ta còn chưa khôi phục.
- Như vậy sao...
Tổ An có chút thất vọng, bất quá cũng rõ ràng tối hôm qua thực quá điên cuồng, nên không có cưỡng cầu.
- Được rồi, ta ở nơi này ngủ một hồi, xem như giả cho Tạp Kỳ Nhĩ xem.
Thương Hồng Ngư sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên tiến đến trong ngực hắn: - Muốn ta giúp không?
- Giúp thế nào?
Tổ An khẽ giật mình.
Bỗng nhiên hai người có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu, trước đó vài ngày ở trong khoang thuyền, hai người cũng có đối thoại giống như đúc, chỉ bất quá khi ấy tất cả mọi người rất rõ ràng, chỉ là trêu chọc lần nhau mà thôi, không phải thật muốn giúp.
Nhưng lần này không giống, Thương Hồng Ngư khẽ mím môi đỏ, trong đôi mắt ánh nước yêu kiều: - Ngươi muốn ta giúp thế nào?
Tổ An nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, sau đó ánh mắt dời xuống:
- Ngược lại không muốn ngươi lấy tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận