Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2134: Hiện thân

Đúng lúc này, lại từng âm thanh quỷ dị vang lên, Tổ An nghe mà tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Xác thực rất giống phim kinh dị kiếp trước.
Hắn nỗ lực điều tra đến cùng là nơi nào phát ra thanh âm, nhưng bởi vì địa hình trong động mỏ đặc thù, khắp nơi là khoang trống, tựa hồ mỗi hầm mỏ thành một cái còi, cộng hưởng lẫn nhau, căn bản không phân rõ thanh âm đến từ đâu.
Hắn thử dùng thần hồn cảm ứng xung quanh, lại phát hiện rất nhiều nơi đã xuất hiện hắc vụ, có thể ngăn cách thần hồn thăm dò.
Cao thủ đều quen sớm thăm dò tình hình xung quanh, bây giờ loại cục diện này như biến thành kẻ điếc người mù, làm bọn hắn rất khó chịu.
Đột nhiên, tất cả thanh âm khủng bố đều biến mất, không gian rơi vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Tổ An nghĩ đến vừa rồi Khổng Thanh miêu tả, tựa hồ quái vật kia đã chuẩn bị công kích!
- Yên La, cẩn thận.
Tổ An nhẹ nhàng đụng sau lưng giai nhân, đồng thời tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị.
Ngọc Yên La nhẹ nhàng ân một tiếng:
- Đặc biệt phải chú ý mặt đất, vách tường.
Đây đều là Ngọc Bân dùng máu tươi tổng kết ra kinh nghiệm.
Thời điểm nàng nói chuyện, cầm lấy Vạn Lý Sơn Hải Đồ bảo vệ xung quanh hai người, đồng thời còn vẽ chút đồ án ở dưới mặt đất, như vậy thật có cái gì đột nhiên từ trong mặt đất chui ra, cũng có thể giúp bọn họ đỡ một chút, tranh thủ thời gian phản ứng.
Tổ An nghĩ thầm hai người không phải lấy tinh thần công kích làm thủ đoạn chủ yếu, hẳn sẽ không bị quái vật kia khắc chế.
Lúc này mấy người khác cũng đề phòng, cảnh tượng này bọn họ trải qua một lần, cho nên càng có thể cảm nhận được sự sợ hãi kia.
Bọn họ đều rất rõ ràng, chết đạo hữu, không chết bần đạo, ước gì quái vật kia tìm người khác, sau đó mình có thể thừa cơ đào tẩu.
Dù sao hiện tại đã biết địa đồ, không cần ở trong địa phương quỷ quái này nữa.
Mọi người đều lộ ra thần sắc lo lắng, bọn họ am hiểu công kích tinh thần không có hiệu quả với quái vật kia, năng lực còn lại không xác định có thể tự vệ được không.
Ám Dạ Tinh Linh không chơi tinh thần, hơn nữa thân pháp né tránh nhanh, vốn là người an toàn nhất, nhưng vừa rồi hắn bị Tổ An gây thương tích, bây giờ ngược lại thành người nguy hiểm nhất.
Hắn oán độc liếc nhìn Tổ An, nếu có cơ hội, hắn nhất định phải ném gia hỏa này vào trong miệng quái vật kia.
Lúc này bỗng nhiên trong động vang lên thanh âm trống lúc lắc, mọi người nghĩ thầm Hủy Độc Đồng Tử ngốc sao, thời điểm này gây ra âm hưởng, là sợ quái vật kia không biết vị trí của ngươi sao.
Vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy thân hình hắn như điện chạy ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Tổ An và Ngọc Yên La, tay vung lên, trống bay đến bên cạnh hai người, không ngừng lúc lắc, phát ra thanh âm chói tai.
Tổ An nhất thời biết đối phương dụng tâm hiểm ác, gia hỏa này dự định hoạ thủy dẫn đông, để quái vật kia công kích mình và Ngọc Yên La, hắn thì thừa cơ chạy trốn.
Hiển nhiên sự tình lần trước để hắn ghen ghét, dù đến lúc này cũng không quên trả thù hai người.
Tổ An không còn gì để nói, gia hỏa này thật bỏ cả tiền vốn, cái trống kia là Pháp khí, không biết dùng bao nhiêu năm tháng thối luyện, kết quả nói ném thì ném.
Hai người vừa sợ vừa giận, muốn đánh rơi trống, chỉ tiếc quỹ tích phi hành của cái trống kia không cố định, hiển nhiên Hủy Độc Đồng Tử còn ở trong bóng tối khống chế.
Hai người không có thời gian đi mắng đối phương, vừa ứng đối cái trống đáng ghét, vừa tập trung tinh thần phòng bị quái vật tập kích.
Ám Dạ Tinh Linh thấy thế ánh mắt lấp lóe, khéo miệng mỉm cười, hiển nhiên cũng đang đánh chủ ý xấu gì.
Chỉ Tân Nương dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai người, bất quá việc đã đến nước này, nàng cũng ốc còn không mang nổi mình ốc.
Khổng Thanh lộ vẻ do dự, tâm nghĩ đối phương là người yêu của quận chúa, đợi lát nữa nếu gặp nạn, mình có cứu hay không? Trong chớp mắt đó, Hủy Độc Đồng Tử đã đi tới động khẩu, nhìn Tổ An làm thủ thế gặp lại, đang muốn quay người tiếp tục bay đi.
Bỗng nhiên vách tường mở ra, thoáng cái kéo hắn vào bên trong.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, lấy tu vi của Tổ An cũng không thấy rõ đến cùng xảy ra chuyện gì.
Tựa hồ là hai hàm răng sắc bén như lưỡi hái, dung hợp thành một thể với vách tường, thời điểm Hủy Độc Đồng Tử đi ngang qua, trong nháy mắt khép lại, cắn ăn đối phương.
Nhưng trên đời Hung thú nào có răng nanh như vậy, còn có thể mở ra 180 độ?
Hủy Độc Đồng Tử kêu thảm, liều mạng giằng co, hắn dù sao cũng là hung nhân, tu vi lại không thấp.
Hai tay chống mặt tường, nỗ lực nhảy ra.
Chỉ tiếc vừa rồi hắn đã trọng thương, lại thêm điểm yếu bị kẹp, cái tư thế này không cách nào phát huy ra lực lượng được.
Vô luận hắn giãy giụa như thế nào, thân thể vẫn không ngừng bị kéo vào tường.
Hủy Độc Đồng Tử phun ra một ngụm máu đen, hiển nhiên tạng phủ đã bị thương nặng, chỉ thấy tay hắn huy động vô số bột phấn, không ngừng đập vào trong vách tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận