Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2036: Rùng mình (2)

Lúc này Bùi Hữu bắt lấy tay hắn:
- Càng làm cho ta khó có thể quên là, thanh âm của nữ tử kia quá ngọt, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng trên đời lại có thanh âm dễ nghe như vậy, tính cách nàng nhất định rất ôn nhu, rất ngọt...
Hắn vừa nói, vừa không tự giác sờ khắp nơi.
Tổ An nổi da gà, hất tay hắn ra:
- Ngươi đã nói là nằm mơ, đừng nghĩ những cái kia có được hay không.
Vẻ mặt Bùi Hữu đưa đám:
- Cho nên ta mới hoài nghi là bị nữ quỷ quấn thân, dù sao trong hiện thực ta căn bản chưa thấy qua người như thế, hơn nữa cũng không có khả năng nghe được giọng nữ như vậy.
Tổ An cố nén cười, nghĩ thầm nếu có ngày hắn biết giọng nữ ngọt ngào mong nhớ ngày đêm là ta, sẽ có phản ứng như thế nào?
Tuy rất muốn nhìn bộ dáng sụp đổ của đối phương, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy thôi được rồi, bởi vì như vậy mình cũng tan vỡ.
Hắn ho khan hai tiếng, vội vàng đổi chủ đề:
- Chắc là trong khoảng thời gian này ngươi quá mệt mỏi, mới sinh ra một số ảo giác, trên đời này nào có nữ quỷ gì.
- Có lẽ vậy.
Cả người Bùi Hữu vẫn có chút thất hồn lạc phách.
Tổ An vừa cười vừa nói:
- Nghe nói ngươi trong khoảng thời gian này thường xuyên chạy tới Bích Ngọc Phường, cày đất cày đến chuyên cần, nơi nào còn có tinh lực suy nghĩ nữ quỷ ngọt ngào.
Bùi Hữu lầu bầu nói:
- Lần trước ở Bích Ngọc Phường, ta cực kỳ kính nể Đào Hồng cô nương có tình có nghĩa, nghĩ sau khi sự việc xảy ra sẽ chiếu cố sinh ý của nàng, kết quả nhiều lần đi nàng đều không có mặt, sau cùng nghe nói nàng đã không ở Bích Ngọc Phường, nhớ tới thật sự là tiếc nuối, chỉ có thể tìm cô nương khác.
Tổ An nguyên bản cười hì hì nghe hắn phong lưu việc ít người biết đến, kết quả nụ cười trên mặt dần dần ngưng kết xuống tới, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói Đào Hồng không có mặt, là có ý gì?
- Là không ở đó nữa nha.
Bùi Hữu nói.
- Tựa hồ nàng chuộc thân cho mình, nói muốn về nhà. Tú bà còn phàn nàn nàng không có lương tâm, vụng trộm giấu nhiều tiền riêng như vậy. Trong mắt của ta lại cảm thấy tú bà này lòng tham không đáy, chỉ không muốn từ bỏ cây rụng tiền kia mà thôi.
- Hỏng bét!
Tổ An đứng bật dậy, hắn rốt cuộc rõ ràng trong khoảng thời gian này mình quên đồ vật là cái gì, nhất thời có một loại cảm giác rùng mình.
- Làm sao vậy?
Nhìn thấy thần thái của hắn, Bùi Hữu cũng khẩn trương lên.
- Đi Bích Ngọc Phường trước, trên đường rồi nói sau.
Tổ An vội vàng đi ra ngoài.
- Ngươi đừng dọa ta, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trên đường Bùi Hữu vội vàng theo sau, không hiểu mình đi dạo thanh lâu lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.
Tổ An vừa sửa sang lại suy nghĩ của mình vừa nói:
- Vì sao chúng ta lại tìm được chứng cứ Tả Tô và Giản Thái Định cấu kết với Yêu tộc nhanh như vậy?
- Chúng ta tìm được chứng cứ Trầm Chu lưu lại.
Bùi Hữu vô ý thức đáp.
- Chứng cứ là lưu cho chúng ta sao?
Tổ An hỏi ngược lại.
- Đương nhiên là hắn thiết kế sớm lưu ở Trấn Viễn thương hội.
Bùi Hữu giật mình.
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy là Trấn Viễn thương hội vụng trộm đánh tráo sổ sách?
Tổ An lắc đầu:
- Không, ta có liên hệ với cao tầng của Trấn Viễn thương hội, tựa hồ ngay từ đầu bọn họ không biết sổ sách này tồn tại, chỉ coi nó là một khách nhân bình thường gửi lại. Mỗi ngày khách nhân ra vào Trấn Viễn thương hội gửi đồ nhiều như vậy, Trầm Chu lại tận lực che dấu thân phận, rất khó bị người của Trấn Viễn thương hội phát hiện.
- Không phải Trấn Viễn thương hội thì là ai...
Bùi Hữu nói một nửa, bỗng nhiên biến sắc.
- Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là Đào Hồng? Không thể nào!
- Vì sao không có khả năng.
Tổ An lạnh lùng nói.
- Bây giờ nghĩ lại, tất cả phương hướng điều tra của chúng ta đều dựa theo nàng dẫn dắt, nếu nàng có vấn đề, có phải chúng ta điều tra tất cả cũng có vấn đề hay không? Hiện tại nàng còn vô duyên vô cớ biến mất, hơn phân nửa là có tật giật mình.
- Ta sớm nên nghĩ đến, Vân Trung Quận Công đào mật đạo thông hướng Bích Ngọc Phường, Đào Hồng cũng ở Bích Ngọc Phường, trên đời nào có sự tình trùng hợp như vậy!
Bùi Hữu nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, vẫn còn có chút không dám tin hỏi:
- Nàng tình thâm ý trọng với Trầm Chu như vậy, chẳng lẽ cũng là diễn?
Tổ An thở dài một hơi:
- Cũng bởi vì diễn quá giống, bằng không chúng ta sẽ không dễ dàng bị lừa như thế.
Nếu Đào Hồng tiếp tục lưu lại chỗ đó, hắn sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng nàng hết lần này tới lần khác biến mất, hiển nhiên là có tật giật mình.
Bùi Hữu vẫn còn có chút không khó tin:
- Nhưng hiện tại Vân Trung Quận Công bình an trở về, có cái gì hỏi hắn không phải được?
Vì sao thông đạo thoát hiểm của Vân Trung Quận Công lại thông hướng Bích Ngọc Phường, hỏi chính chủ quả thật có thể hết nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận