Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1968: Tự mình dạy dỗ

Hắn ở trạng thái hiện tại, muốn dùng thanh âm bình thường cũng không dùng được, sau khi sử dụng Manh Muội Biến m, nếu như chủ động hủy bỏ biến thanh, đằng sau lại phải giả manh muội, loại sự tình xấu hổ kia có thể bớt một lần thì bớt một lần, thực không muốn lại nếm thử.
Hắn ho nhẹ một tiếng:
- Trong khoảng thời gian ta biến mất này, để hai vị phu nhân lo lắng.
Việc đã đến nước này, nhăn nhăn nhó nhó đã không có ý nghĩa, vẫn là nắm chặt thời gian, miễn cho lãng phí tâm chân thành của các nàng.
Nghe hắn nói, mắt hai nữ tỏa sáng, trong mắt Sở Cơ lóe qua vẻ mê ly, trong miệng nỉ non:
- Thật quá giống, quả thực giống Quận Công như đúc...
Liễu Cơ lôi kéo ống tay áo của nàng:
- Cái gì giống Quận Công, hắn chính là Quận Công.
Khuôn mặt Sở Cơ ửng đỏ, nàng biết Liễu Cơ là đang nhắc nhở nàng vào cuộc, dù sao nam tử trước mắt giống trượng phu như đúc, chỉ cần mình không nghi ngờ, tiếp xuống phát sinh sự tình gì cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Nhìn hai nữ phản ứng hoàn toàn khác biệt, Tổ An âm thầm cảm thán, Sở Cơ tựa như tiểu thiếu phụ trong văn phòng kiếp trước, dù kết hôn nhưng thoáng đùa giỡn một chút sẽ xấu hổ.
Liễu Cơ thì càng giống như ngự tỷ không bị cản trở, sau khi kết hôn nhiệt tình chủ động, ngược lại thường xuyên nói đùa để đồng sự mới tới mặt đỏ tía tai.
Lúc này Liễu Cơ mở miệng:
- Ngữ khí của ngươi đã giống, nhưng xưng hô không đúng, Quận Công không gọi chúng ta là phu nhân, phu nhân là xưng hô chuyên dụng của nàng.
Nói xong chỉ chỉ Ngọc Yên La ở bên ngoài, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
- Há, vậy ta gọi ngươi là gì?
Tổ An nghĩ cũng phải, vợ chồng nhà người ta xưng hô tư mật, ngoại nhân làm sao có khả năng biết.
Nghe hắn hỏi, Liễu Cơ đỏ mặt, do dự một chút mới nói:
- Ngươi phải gọi ta bảo bối.
Thần sắc của Tổ An nhất thời cổ quái, muốn cười lại vội vàng nhịn xuống, giữa vợ chồng xưng hô thân mật rất bình thường.
Lúc này Sở Cơ a một tiếng, thanh âm nhu nhu nhược nhược nói:
- Hắn gọi ta bảo bảo...
Ngay cả Liễu Cơ biểu lộ cũng cổ quái, dù sao hai người xưng hô giống nhau như thế, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Bảo bảo là bảo bảo, bảo bối là bảo bối...
Tổ An nghĩ Vân Trung Quận Công kia còn rất biết chơi.
- Cũng không biết bí mật gọi Trương Cơ là gì.
Tổ An đau đầu, hai người như thế, vậy hiển nhiên Trương Cơ cũng có xưng hô đặc biệt.
- Cái này ta biết.
Sở Cơ yếu ớt nói.
Liễu Cơ kinh ngạc, thực không nghĩ ra sự tình ngay cả mình cũng không biết, nàng làm sao biết được.
Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của hai người, Sở Cơ bối rối nói:
- Quận Công gọi Trương Cơ là thân ái, có một lần Trương Cơ khoe khoang ở trước mặt ta, trong lúc vô tình để lộ.
- Thân ái...
Liễu Cơ nhất thời có chút ghen ghét.
- Dựa vào cái gì gọi nàng không giống chúng ta.
Tổ An trợn mắt hốc mồm, Vân Trung Quận Công rất có phong thái kẻ đồi bại kiếp trước nha.
Trải qua dạo đầu, hai nữ dần dần quên xấu hổ, chậm rãi trấn định lại, bắt đầu dạy hắn xưng hô như thế nào, lúc gọi biệt danh ngữ khí âm điệu ra sao…
Đến sau cùng Tổ An học càng lúc càng giống, lại thêm hình dạng không khác Vân Trung Quận Công chút nào, ánh mắt các nàng càng mê ly, dường như trượng phu chính thức đang ở bên cạnh.
Có điều rất nhanh trong phòng rơi vào yên tĩnh quỷ dị, ngữ điệu dạy xong, nhưng thể nghiệm thực tế chỉ dựa vào nói làm sao giấu giếm được Trương Cơ.
Trong không khí tràn ngập khí tức kiều diễm, khuôn mặt Sở Cơ đỏ bừng, một mực cúi đầu nhìn mũi chân, phảng phất như muốn tìm cái lỗ chui vào.
Cuối cùng Liễu Cơ đánh vỡ yên tĩnh, hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười rực rỡ:
- Phu quân gần đây vất vả, để thiếp thân tới hầu hạ phu quân đi ngủ.
Nói xong ôn nhu đi đến bên người, bắt đầu cởi áo giúp hắn.
Cảm nhận được ngón tay nàng đụng vào, toàn thân Tổ An nhất thời cứng đờ.
Hắn còn chưa trải qua sự tình như vậy, trong lúc nhất thời thực cảm thấy có chút hoang đường.
Cảm nhận được hắn khẩn trương, Liễu Cơ bật cười, nếu đối phương là sắc quỷ, vội vàng muốn đến khi phụ các nàng, mặc dù nàng vì phu báo thù, nhưng trong lòng khẳng định sẽ khó chịu.
Bây giờ đối phương khẩn trương trước, nàng ngược lại nhiều mấy phần dũng khí, thậm chí có ý nghĩ đùa giỡn:
- Từ biệt mấy năm, phu quân nhìn thấy người ta cũng không có ý vui mừng.
Sở Cơ nhịn không được ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước trợn thật lớn, nghĩ thầm tỷ tỷ thật lợi hại, ta sớm đã xấu hổ chết, nàng còn có thể nói đùa.
Tổ An âm thầm thở dài một hơi, giữ vững tinh thần phối hợp:
- Phân biệt lâu như vậy, trong lòng ta nhớ bảo bối sắp chết rồi.
Nghe xưng hô quen thuộc, còn có dung mạo giống như đúc, Liễu Cơ không khỏi ngẩn ngơ, dường như hết thảy ngoài ý muốn đều không có phát sinh, vẫn giống thường ngày cùng trượng phu chơi đùa ở trong khuê phòng.
Đáng tiếc hết thảy đều thay đổi, cái gì cũng không thể quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận