Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2284: Dưa lớn

- Ta nói là bằng hữu của ngươi.
Vân Gian Nguyệt bổ sung.
- Ngọc Yên La ngại hỏi, ta hỏi giúp nàng.
Yến Tuyết Ngân cũng vô ý thức vểnh tai.
Trong lòng Ngọc Yên La quýnh lên, rõ ràng các nàng đều cảm thấy hứng thú, sao toàn bộ đẩy lên người ta.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Một lão bằng hữu ở Minh Nguyệt thành, nàng có việc trong người, cho nên đi trước.
- Thật sao?
Trong lòng ba nữ đều hồ nghi, thế nhưng không tiện nói cái gì.
Lúc này Đồ Sơn Vũ nói:
- Hôm nay mấy vị giúp Thanh Khâu quốc đại ân, còn xin lưu lại thêm hai ngày, để cho chúng ta báo đáp khách quý.
Chúng nữ thoáng cái cảnh giác lên, đang muốn cự tuyệt, Tổ An lại đáp trước:
- Cũng tốt, vậy phiền phức quốc chủ.
Hắn muốn nhân cơ hội hỏi thăm đối phương là bị người nào sai sử.
Ba nữ không biết ý nghĩ của hắn, chỉ nghĩ hắn thấy Đồ Sơn Vũ xinh đẹp, bị hồ ly tinh mê hoặc, trong lòng đều khó chịu.
Đến từ Ngọc Yên La, điểm nộ khí +88 +88 +88...
Đến từ Yến Tuyết Ngân, điểm nộ khí +88 +88 +88...
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +88 +88 +88...
Tổ An tê cả da đầu, về sau đi ra ngoài nhất định chỉ có thể mang một muội tử.
Tiếp xuống người Hồ tộc bắt đầu tu sửa cung điện, Đồ Sơn Vũ thì mang theo tộc nhân cử hành yến hội cảm tạ đám người Tổ An.
Nửa đường Đồ Sơn Vũ mấy lần muốn tìm Tổ An nói chuyện, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đám người Ngọc Yên La xem kỹ, liền chột dạ lui ra.
Tổ An cũng rất muốn biết tối hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, mượn lý do đi nhà xí rời yến hội.
Ở trong hoa viên vắng vẻ, Đồ Sơn Vũ tâm hữu linh tê đường vòng chạy tới.
Tổ An nhìn gương mặt thanh thuần của nàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Ngươi là phụng lệnh của Hổ Thiên Khiếu tới gần ta?
Đồ Sơn Vũ vốn còn cười nhẹ nhàng, nghe vậy khuôn mặt không khỏi trắng bệch.
Nàng đang muốn trả lời, bỗng nhiên Tổ An nhướng mày, bởi vì thần hồn cảm giác được đám người Ngọc Yên La từ các phương hướng khác nhau đi về phía bên này, tựa hồ đang tìm kiếm hắn.
Tổ An thần hồn đã thành, lại phối hợp năng lực của Ngọc Tông, toàn bộ động tĩnh của vương cung đều ở trong cảm giác của hắn.
Vốn cảm ứng của Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân còn lợi hại hơn hắn, chỉ bất quá hiện nay bị thương nặng, dẫn đến cảm ứng cũng hạ xuống, lúc này mới bị hắn phát hiện trước.
Hắn có chút kỳ quái, Ngọc Yên La hiếu kỳ theo tới còn nói được, Vân Gian Nguyệt xuất thân Ma giáo, vốn có chút thẳng thắn, làm ra quyết định như thế nào cũng không ngoài ý liệu.
Nhưng tính tình của Yến Tuyết Ngân làm sao cũng chạy đến bắt gian.
A phi phi phi, chúng ta phong quang tễ nguyệt, đâu cần sợ bị bắt.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng rõ ràng, bị ba nữ nhìn thấy mình lén lút ở cùng Đồ Sơn Vũ, còn có chút không tiện giải thích.
Sau đó hắn nhanh chóng nói:
- Buổi tối đến phòng ta.
Sau khi nói xong liền biến mất ở trong bóng đêm.
Đồ Sơn Vũ nghe xong, cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, hắn bảo ta buổi tối đi phòng hắn, chẳng lẽ là muốn...
Lúc này Ngọc Yên La đã xuất hiện ở trong tầm mắt, nhìn thấy Đồ Sơn Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ khác lạ:
- Vũ muội muội, có nhìn thấy Tổ An không?
Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt cũng phát hiện hai người, ngừng từ một nơi bí mật gần đó, không có hiện thân.
Đồ Sơn Vũ phản ứng cũng nhanh:
- Không có, không thấy Tổ công tử sao? Có cần ta phái người tìm không.
- Này thì không cần.
Ngọc Yên La nghĩ thầm nếu thật để toàn bộ vương cung tìm A Tổ, chẳng phải lộ vẻ ta chuyện bé xé ra to.
- A, vì sao gương mặt Vũ muội muội ngươi đỏ như vậy?
- Hẳn là vừa rồi uống nhiều rượu, hiện tại đi ra hít thở không khí.
Đồ Sơn Vũ cũng có chút bội phục mình, không hổ là hồ ly tinh, ở trước mặt chính cung, nói dối cũng không nháy mắt một cái.
- Rượu trái cây của Thanh Khâu Quốc các ngươi xác thực uống rất ngon.
Ngọc Yên La cùng nàng trò chuyện vài câu, trong lòng quan tâm Tổ An, liền quay người rời đi.
Một bên khác, hai nữ thấy Tổ An không có ở chỗ này, cũng lặng yên rời đi, đồng thời trong lòng kỳ quái, ta ra ngoài làm gì, có Ngọc Yên La quả là được nha.
Tiếp xuống chúng nữ ở trên đại điện nhìn thấy Tổ An, hôm nay tựa hồ hào hứng của hắn rất cao, liên tục uống rượu.
Thời điểm nhạc hết người đi, hắn đã uống say mèm.
Ngọc Yên La vịn hắn về phòng, có chút oán trách:
- Uống nhiều như vậy làm gì chứ.
Vân Gian Nguyệt cười nhạo nói:
- Nói không chừng là nhìn thấy lão bằng hữu, trong lòng cao hứng.
Sắc mặt Ngọc Yên La cứng đờ, ngày bình thường Vân Gian Nguyệt bễ nghễ thiên hạ, không nghĩ tới bí mật lại ác miệng như thế, đao dao đâm tim nha.
Nàng dùng khăn nóng lau mặt Tổ An, rất muốn lưu lại chiếu cố hắn, nhưng Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm, để cho nàng có chút chột dạ, không có mặt mũi lưu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận