Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1826: Lừa gạt cái nằm vùng (2)

- Thế nào, đã nghĩ tốt chọn loại nào chưa?
Khuôn mặt nhỏ của Đường Điềm Nhi trắng bệch, run giọng nói:
- Ta có thể không chọn không?
Đối phương nói dược tính của mỗi loại thuốc rõ ràng minh bạch như thế, hiển nhiên không thể nào là lâm thời biên ra, làm nàng hoảng thật sự.
Tổ An lắc đầu:
- Nhất định phải chọn một cái, bằng không chết ngay bây giờ.
Sắc mặt của Đường Điềm Nhi lúc trắng lúc xanh, hô hấp cũng biến thành dồn dập, tựa hồ nội tâm đang giãy giụa.
- Thế nào, muốn trước khi chết đánh cược một lần?
Tổ An lạnh nhạt hỏi.
Bị nhìn thấu, Đường Điềm Nhi rốt cục mất đi khí lực:
- Tu vi của ngươi cao hơn ta nhiều, ta nào có tư cách.
Sau khi nói xong nàng run rẩy chọn viên thuốc màu xanh lam, so với trong cơ thể có thi trùng, tương lai còn gặm não, vẫn là cái khác càng dễ tiếp nhận hơn.
Cầm viên thuốc, bỗng nhiên nàng nhìn về phía Tổ An:
- Ngươi muốn ta nằm vùng ở Tiêu Dao Lầu cho ngươi?
- Đường cô nương rất thông minh.
Tổ An khen ngợi gật đầu.
- Chỉ cần ngươi nghe lời, về sau mỗi năm ta sẽ sớm cho ngươi giải dược, như vậy ngươi sẽ không lo lắng xảy ra vấn đề gì.
Nghe hắn nói như vậy, Đường Điềm Nhi trực tiếp nuốt Báo Thai Dịch Kinh Hoàn vào:
- Như vậy ngươi yên tâm chưa!
Đến từ Đường Điềm Nhi, điểm nộ khí +555+555+555...
Tổ An mỉm cười, hắn nào có Tam Thi Não Thần Đan và Báo Thai Dịch Kinh Hoàn gì, chỉ là nghĩ nên làm sao khống chế nàng, liền nghĩ đến độc dược nổi tiếng trong phim võ hiệp kiếp trước, không nghĩ tới thật hù dọa được đối phương.
Thấy đối phương lã chã muốn khóc, Tổ An có chút xấu hổ.
- Ngồi xuống.
- Làm gì?
Lúc này Đường Điềm Nhi có chút cảnh giác, không còn nụ cười ngọt ngào trước đó, ngược lại nhìn hắn giống như ác ma.
- Thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn tốt, bây giờ đã thành người của ta, tự nhiên không thể để cho ngươi mang theo thương tổn rời đi.
Vừa rồi cho nàng ăn đại bổng, hiện tại cũng phải cho ăn chút táo ngọt mới được.
- Hừ, ai là người của ngươi.
Đường Điềm Nhi vốn định cự tuyệt, dù sao gia hỏa này thật quá đáng giận, mình vì hắn mà đến, giống như trong truyện ngôn tình, những giai nhân kia nửa đêm chạy đi tìm tình lang, kết quả gia hỏa này lại phát rồ như thế.
Bất quá nhớ lại loại cảm giác thoải mái dễ chịu vừa rồi, nàng cuối cùng vẫn không kháng cự được dụ hoặc, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tổ An duỗi ra ngón tay ấn ở sau lưng nàng, dẫn dắt Hồng Mông chi khí tiếp tục trị liệu thương thế trong cơ thể nàng.
- Ừm...
Cảm nhận được cảm giác thoải mái dễ chịu quen thuộc kia, chóp mũi của Đường Điềm Nhi nhịn không được ngọt ngào rên một tiếng.
Tổ An:
- ...
- Ngươi có thể đừng làm như thế hay không, người không biết còn tưởng ta làm cái gì với ngươi đấy.
Loại thanh âm rên rỉ giống như con mèo nhỏ kia, nghe khiến người ta có chút hốt hoảng.
- Công tử còn chưa làm cái gì với ta, người ta cũng sắp bị ngươi chơi hỏng.
Đường Điềm Nhi u oán nói.
Tổ An:
- ? ? ?
- Không biết dùng từ thì không nên dùng linh tinh.
- Rõ ràng chính là như vậy nha.
Đường Điềm Nhi cũng dần dần từ trong tức giận vừa rồi bình phục lại.
- Về sau ta ngoan ngoãn nghe ngươi nói, ngươi sẽ cho ta giải dược sao?
- Đây là tự nhiên.
Tổ An mỉm cười, không biết tương lai nàng biết được chân tướng sẽ có phản ứng như thế nào.
- Vậy đến thời điểm ta làm sao tìm được ngươi? Vạn nhất bởi vì một số ngoài ý muốn dẫn đến thời gian độc phát còn không lấy được giải dược, ta chẳng phải rất oan uổng?
Đường Điềm Nhi lo lắng truy vấn.
- Yên tâm, ta sẽ sớm phát giải dược cho ngươi, hơn nữa ta ở kinh thành, muốn tìm rất dễ dàng, dù sao ngươi ở trong Tiêu Dao Lầu rất thần bí, ta chưa hẳn tìm được ngươi.
Tổ An nghĩ thầm ngươi ăn chỉ là đường đậu, có thể độc phát mới lạ.
Bất quá lần sau cho nàng giải dược có thể thử để nàng ăn Báo Thai Dịch Kinh Hoàn thật, tiền đề đương nhiên là luyện chế ra được thuốc như thế.
Đường Điềm Nhi tự nhiên không biết mình bị tính kế:
- Bây giờ ngươi có ngọc bài của Tiêu Dao Lầu, chỉ cần địa phương có Tiêu Dao Lầu, đều có thể liên hệ được ta.
Tổ An ngoài ý muốn:
- Xem ra ngươi ở Tiêu Dao Lầu địa vị không hề thấp nha.
- Đó là đương nhiên, ta là một cành hoa trong Tiêu Dao Lầu...
Có điều sắc mặt nàng rất nhanh trầm xuống.
- Đáng tiếc cuối cùng lại gãy ở trong tay ngươi.
- Đúng, thù lao của ta đâu?
Đường Điềm Nhi giở tay ra.
- Thù lao?
Tổ An sửng sốt.
- Chớ lộn xộn, còn chữa thương cho ngươi đây.
Đường Điềm Nhi a một tiếng, lúc này mới tiếp tục nói:
- Đương nhiên phải có thù lao rồi, tuy ta bị ngươi dùng lực lượng bắt ép, không thể không làm việc cho ngươi, nhưng làm việc cũng chia để bụng và không để bụng, nếu ngươi chỉ biết uy hiếp, tuy ta không dám kháng lệnh, nhưng sẽ không nghiêm túc, chỉ vì ứng phó ngươi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận